"Bây giờ anh ở đâu, em tới gặp. Em có thứ này muốn đưa cho anh."

Ba người ngồi trong thư phòng thảo luận rất lâu, có nhiều vấn đề cũ đã tìm được đáp án, nhưng đồng thời cũng xuất hiện rất nhiều điều khả nghi mới.

Tang Cẩn thấy bọn họ không có ý định dừng, chỉ đành xuống lầu nấu cơm trước. Nấu cơm xong, cô đi lên kêu hai người bọn họ đi xuống. Trong khoảng thời gian dùng cơm này, bọn họ ăn nhanh như tàu siêu tốc, sau đó lại lên lầu tiếp tục nghiên cứu vụ án.

Ngày hôm sau, Bàng Lỗi đi Mỹ, một tuần này cô và Chu Tiểu Vạn đều ở nhà, buổi sáng đi làm, buổi tối trở về, toàn bộ thời gian gần như dùng để tìm kiếm manh mối liên quan tới vụ án nhà họ Đinh.

Bọn họ muốn tìm những người trong thôn cũ nhưng lại phát hiện cách này rất khó thực hiện. Người lớn tuổi đa phần đều đã mất, những người còn lại đều nói mình không biết gì. Cuộc điều tra lại rơi vào ngõ cụt.

Thứ sáu, sau khi tan làm, chuẩn bị về nhà, Tang Cẩn nhận được một cú điện thoại. Nhìn cái tên trên màn hình, cô đột nhiên nhớ lại biển hoa khi leo núi, lập tức bắt máy.

Đầu bên kia truyền tới giọng nói lo lắng của Mãn Thành Uy: "Đinh Đinh... Tang Cẩn, Hiểu Duyệt có liên lạc với em không? Con bé mất tích hơn một tháng rồi."

"Mất tích hơn một tháng?" Tang Cẩn hoảng sợ, Mãn Hiểu Duyệt rất ít liên lạc với cô, mỗi lần cô gọi cô ấy đa phần đều không được, "Sao anh không báo cảnh sát?"

"Lúc trước con bé cũng thường xuyên biến mất, không bao lâu sẽ tự mình về nhà. Anh thấy lần này không giống những lần đó. Lúc ở Thái Lan, em có gặp nó không?"

Tang Cẩn cẩn thận nhớ lại: "Không có, cô ấy cũng đi Thái Lan sao? Cô ấy tới đó làm gì?" Cô bỗng nhiên nhớ tới bàn cờ trong laptop của Mãn Hiểu Duyệt, chẳng lẽ cô ấy đi Thái gặp Thân Đồ Toàn?

Mãn Thành Uy thấy cô cũng không chuyện này nên hàn huyên thêm mấy câu rồi định tắt máy. Tang Cẩn gọi anh lại: "Thành Uy, bây giờ anh ở đâu, em tới gặp. Em có thứ này muốn đưa cho anh." 

Anh không từ chối, hai người liền hẹn chỗ gặp mặt.

Tang Cẩn kêu Chu Tiểu Vạn lái xe đưa cô tới một quán cà phê ở trung tâm thành phố, sau đó kêu cậu về trước, lát nữa cô về nấu cơm cho ăn. Chu Tiểu Vạn không biết cô gặp ai, chỉ tưởng là đồng nghiệp lúc trước ở trường học nên không hỏi nhiều.

Tang Cẩn vừa vào quán đã thấy Mãn Thành Uy. Hai người chọn một góc rồi ngồi xuống. Nhân viên đưa bọn họ menu để gọi món, sau khi rời đi, Tang Cẩn lập tức lấy ra một chiếc hộp gấm trong túi đưa cho anh.

"Những thứ này có phải anh tặng em không?" Vì sao chứ?" Tang Cẩn đi thẳng vào vấn đề. Một năm về nước, cô luôn điều tra người tặng những viên đá hình hoa dâm bụt này. Hiện tại cô xác định người tặng là anh, chỉ là cô không rõ anh làm vậy vì mục đích gì.

Ánh mắt Mãn Thành Uy đảo qua hộp gấm trên bàn, biểu cảm trên mặt không chút ngạc nhiên: "Nếu đã thuộc về hai người, tại sao còn giữ lấy? Em và bà ngoại vì sao không mang ra tiệm cầm đồ đổi tiền để trang trải cuộc sống? Anh không có ý gì cả, chỉ sợ một người lớn tuổi cùng một đứa bé ở Đức sống sẽ khó khăn."

Nghe được câu giải thích, trong lòng có tư vị thế nào Tang Cẩn không nói nên lời, có nhiều chuyện tựa hồ đã được khai sáng, nhưng đầu óc cô lại nhanh chóng rơi vào mớ mây mù. Cô đột nhiên hoang mang: "Thành Uy, ba mẹ em có phải do anh an táng đúng không? Khi đó anh cũng biết đứa bé kia không phải em trai đúng không? Còn nữa, trong đó có một người nhưng không phải em, người đó rốt cuộc là ai? Thời điểm em an táng bà ngoại lại, trong mộ không có ai, tại sao vậy?"

Mãn Thành Uy lập tức nhìn cô: "Đứa bé đó không phải em trai em? Anh không biết, ý em là em trai em hiện tại vẫn còn sống?" Biểu cảm trên mặt, Tang Cẩn có thể nhìn ra anh không nói dối.

Tang Cẩn hiểu rõ con người của Mãn Thành Uy, anh sẽ không nói dối, nếu gặp phải những chuyện không muốn nhắc tới, anh sẽ lựa chọn trầm mặc. Như lần này, tuy anh thừa nhận việc bản thân tặng ngọc thạch, người nhà cũng là do anh sắp xếp, nhưng những chuyện khác, mặc kệ cô hỏi thế nào, anh hoặc sẽ trả lời không biết, hoặc sẽ im lặng.

Nghĩ với việc Mãn Hiểu Duyệt đột nhiên mất tích, Tang Cẩn biết anh cũng rất khó chịu nên không dám hỏi nhiều. Huống chi tất cả những việc anh làm đều vì muốn tốt cho cô. Năm đó vụ án cả nhà họ Đinh xảy ra, nếu không có anh, sự tình có lẽ đã không êm đẹp như vậy. Mặc dù đã rời Trung Quốc 15 năm, anh vẫn lo lắng cho cuộc sống của cô và bà ngoại bên Đức.

"Nhiều năm như vậy, anh vì sao không liên lạc với em và bà ngoại?" Giọng nói của cô tràn đầy phiền muộn.

Nếu liên lạc, anh đem chân tướng nói cho cô biết, kết quả liệu có giống bây giờ không? Trong lòng vô cùng khó chịu, anh vì cô làm nhiều chuyện như thế, nhưng cô có tài đức gì để anh hy sinh nhiều như vậy?

Mãn Thành Uy không trả lời vấn đề của cô: "Chuyện trong quá khứ mọi người không phải vẫn đào lại đấy sao? Cuộc sống hiện tại của em cũng rất tốt. Cái gọi là chân tướng, cho dù vạch trần được rồi thì có ý nghĩa gì?"

Tang Cẩn căng lớn hai mắt: "Sứ mệnh của cảnh sát là vạch trần chân tướng, sao có thể nói là không có ý nghĩa gì? Em không thể để cha mẹ mình chết không rõ ràng."

"..." Mãn Thành Uy không tiếp tục nói chuyện, tầm mắt nhìn ra cửa sổ.

Tang Cẩn có chút do dự, cô không biết có nên hỏi người ngày hôm đó mình gặp ở biển hoa là anh phải không? Cô nên nói với anh thế nào đây? Bởi vì tên của cô có nghĩa là hoa dâm bụt, cho nên cô kêu anh đừng đi ngắm loài hoa này sao? Như vậy có khác gì Trâu Nhã Mai vì cái tên này mà phản đối chuyện giữa cô và Bàng Lỗi chứ?

"Thành Uy, chuyện của Hiểu Duyệt bọn em sẽ xử lý, chắc chắn còn có hy vọng, anh đừng lo." Cô muốn tiếp tục vấn đề khi nãy, lại không biết phải nói thế nào, chỉ đành nhắc tới chuyện của Mãn Hiểu Duyệt.

"Thôi bỏ đi, đây lựa chọn của con bé, anh không thay đổi được. Em ăn chút gì đi."

Phục vụ đã món ăn lên, hai người cứ như thế mà im lặng dùng cơm.

Ăn xong, Mãn Thành Uy muốn đưa về, cô lại từ chối. Anh cũng không miễn cưỡng, chỉ nói một câu: "Tang Cẩn, tên của em khi đó vì quá vội vàng mà đổi, nếu em không thích thì cứ bỏ đi."

Tang Cẩn không nghĩ anh lại đột nhiên nhắc tới chị này, khi đó cô và bà ngoại vội vàng rời khỏi Trung Quốc, ngay cả tên cũng sửa. "Tang Cẩn", cái tên này lúc đầu cô quả thật không thích, chủ yếu là vì không thể chấp nhận chuyện thay tên đổi họ, nhưng dùng suốt mười mấy năm, nó rốt cuộc đã thành thói quen. Tên của cô là do anh đổi, hiện tại lại là chính anh đề xuất bỏ đi, anh là vì lo lắng cho cô, lo Bàng Lỗi để ý sao?

"Chờ vụ án nhà họ Đinh kết thúc, em sẽ khôi phục tên của mình, Đinh Đinh." Tang Cẩn không trực tiếp phủ nhận suy nghĩ của anh, chỉ cười nói, "Em còn nhớ tên của anh cũng là do em và bà ngoại đặt, chúng ta như vậy coi như hòa nhau."

Mãn Thành Uy lúc đầu tên Mãn Hiểu Uy, khi nhỏ, bà ngoại có dạy cô một câu thơ "Mãn thành yên thủy nguyệt vi mang, nhân ỷ lan chu xướng". Khi đó cô còn đùa nói tên chú Mãn phải là Mãn Thành Uy mới đúng, cái tên đó so với Mãn Hiểu Uy dễ nghe hơn nhiều. Kết quả, anh thật sự đi đổi tên của mình.

Mãn Thành Uy nhìn cô, rất muốn trả lời cô một tiếng nhưng không biết phải nói cái gì. Có lẽ đây là thứ duy nhất thuộc về bọn họ.

Lấy họ của anh, thêm tên của cô, hai tay nắm chặt, đi suốt cuộc đời... Có lẽ tình yêu này không thuộc về anh. Anh liệu có tư cách giữ lại cái tên này, giữ lại một chút tưởng tượng được sao?

Hai người rơi vào trầm mặc, cuối cùng tạm biệt nhau ở cửa quán cà phê.

Tang Cẩn kêu anh đi trước, anh thật sự lái xe đi, đi được một lát lại quay lại, nhìn cô lên xe.

Nhớ lại hôm tất niên đó, Mãn Thành Uy chưa kịp đưa cô tới trước cửa nhà thì cô đã xuống xe. Đang lúc quay đầu, từ kính chiếu hậu anh thấy có người đàn ông đứng chờ cô...

Bóng đêm ngày càng bao trùm thành phố, ánh trăng mơ màng chiếu xuống làm không khí trở nên man mát.

Mãn Thành Uy lại lái xe chạy vòng vòng thành phố. Hai bên đường trồng đủ loại hoa tươi. Anh bỗng nhiên nhớ tới một chỗ. Dùng sức đạp phanh xe, chiếc xe lập tức lao nhanh đi, chẳng bao lâu đã ra tới ngoại ô.

Mãn Thành Uy dừng xe ở ven đường, xuống xe, đi vào vườn hoa trong sơn cốc.

Hoa dâm bụt nở rộ khắp thế giới quanh anh, nhưng trong cuộc sống này lại không có em.

Vĩnh viễn không có được.

...................

Tang Cẩn về tới nhà liền lên thư phòng. Chu Tiểu Vạn trước sau một mình ngồi viết vẽ gì đó. Cô hỏi cậu ăn cơm chưa, cậu lại kêu cô đi ngủ trước. Cô nhìn đồng hồ, sau đó kiên quyết lôi cậu về phòng nghỉ ngơi.

Tự cô cũng về phòng của mình, tắm rửa rồi leo lên giường. Vừa nhắm mắt lại, cô liền cảm thấy bản thân hình như có chuyện chưa làm xong. Đúng rồi, hôm nay người đàn ông đó chưa gọi cho cô!

Đang nghĩ tới vấn đề này, chuông di động lập tức vang lên, cô ngồi dậy lấy điện thoại trên tủ đầu giường, nhìn màn hình, nhịn không được mà cười.

Điện thoại vừa thông, đầu bên kia liền truyền tới giọng nói quen thuộc: "Em ngủ chưa? Hôm nay anh ở nhà Bàng Miểu có chút chuyện, chị ấy bị tình nghi là hung thủ giết người." Anh lập tức giải thích lý do không gọi cho cô.

Tang Cẩn nhanh chóng ngồi thẳng người dậy: "Bàng Miểu giết người? Không thể nào!"

Bàng Lỗi đơn giản kể lại sự việc. Ba chồng Bàng Miểu qua đời, mẹ chồng cô ấy lại báo án, nói nghi ngờ Bàng Miểu là hung thủ, bởi vì trên giường người chết có nhẫn của cô ấy, bên trên còn cả dấu vân tay, hơn nữa chiếc nhẫn này giống hệt nhẫn cưới.

Hôn nhân của Bàng Miểu thuộc loại đám cưới chính trị nên không hạnh phúc. Mẹ chồng cô ấy, Cung Lợi Nhàn, là nữ chính trị nổi tiếng của thành phố Thanh An. Khác với gia đình họ Bàng, cả nhà Cung Lợi Nhàn qua Mỹ, còn bà ta vẫn ở lại thành phố Thanh An.

Nghe xong, Tang Cẩn không khỏi lo lắng: "Nếu cảnh sát Mỹ đã tham gia điều tra, anh lại không thể nhúng tay vào, việc này chắc chắn bất lợi cho Bàng Miểu. Chúng ta có cần tìm giáo sư Grosson nhờ giúp đỡ không?

"Không cần, chút chuyện nhỏ này không cần huy động nhiều người như thế. Em yên tâm, cảnh sát Mỹ sẽ không đến." Bàng Lỗi nói chuyện chắc chắn.

"Có phải anh đã nhìn ra sơ hở gì không?" Tang Cẩn vội vàng truy hỏi.

"Nhẫn."

"..." Tang Cẩn còn muốn tiếp tục thì điện thoại đột nhiên mất liên lạc.