- Nếu nàng đã muốn gả cho bổn vương như thế thì bổn vương sẽ miễn cưỡng cưới nàng làm phi vậy!

Lời của Tuyết Trần Phong khiến Mộng Hàm Yên giẫm một cước qua.

- Được hời còn ra vẻ!

Nàng đúng là bị hắn chọc tức mà, đây tuyệt đối là cực phẩm xấu xa.

- Đến giờ rồi, tiểu vương phi của ta!

Tuyết Trần Phong lấy ra chiếc khăn voan mỏng bằng lụa đỏ tinh xảo, mép khăn voan dùng chỉ vàng thêu lại, điểm xuyết thêm một hàng tua rua vàng óng, cực kỳ xinh đẹp.

Lúc hắn đích thân đội khăn voan lên cho nàng, nàng cảm thấy nhịp tim mình đập rất nhanh như trống bỏi.

“Thình thịch! Thình thịch! Thình thịch!”

Tiếng tim đập cực nhanh vang vọng bên tai nàng.

Nơi này không có người ngoài, hắn đã gỡ mặt nạ xuống, không muốn đeo mặt nạ cùng nàng bái đường.

Hắn hi vọng người cùng nàng kết thành phu thê là hắn chân thực nhất.

- Nhất bái thiên địa!

Lão quản gia Ngô Bá đích thân tới chủ trì hôn lễ, thời gian tuy vội vã nhưng chuẩn bị lại vô cùng cẩn thận.

Quỷ vương điện hạ không để ý những lễ nghi phiền phức này, chỉ vì muốn cho Mộng Hàm Yên một thân phận danh chính ngôn thuận nên mới sẵn lòng phí công sức đi làm.

Tuyết Trần Phong kéo nàng bái lạy thiên địa, phảng phất như cái cúi người này là mời cao xanh chứng giám cho hai người họ.

- Nhị bái cao đường!

Nến đỏ soi rọi, bên trên chỉ có hai bài vị nhưng đối với Tuyết Trần Phong mà nói, ý nghĩa phi phàm.

Dường như hắn cảm giác được phụ mẫu đang ngồi nơi đó mỉm cười với hắn, vẻ mặt vui mừng.

- Phu thê đối bái!

Hai người khom mình đối nhau, tay nắm lụa hoa đỏ thẫm, dường như gắn liền với trái tim của họ.

Qua lớp khăn voan, Mộng Hàm Yên nhìn vẻ mặt dịu dàng của hắn.

Trong nháy mắt đó, trái tim nàng lăn tăn từng đợt sóng, không nói rõ, nói không rõ, thứ tình cảm đặc biệt kia.

Đời này kiếp này, nàng không thể nào quên khoảnh khắc ấy, cách lớp khăn voan đỏ thẫm, gương mặt tuấn tú không tì vết của hắn dịu dàng mà kiên định.

- Lễ thành, đưa vào động phòng.

Ngô Bá thấy Quỷ vương điện hạ cuối cùng đã thành thân, trong lòng ông vô cùng cao hứng.

Ông nhìn Tuyết Trần Phong lớn lên, vốn tưởng rằng cả đời này ngài ấy đều sẽ cô đơn trơ trọi, không ngờ thật sự có thể cưới vợ rồi.

Có thể bái đường thành thân với cô nương này trước bài vị của tiên đế nghĩa là ngài ấy chân thành và nghiêm túc.

Nghe mấy chữ đưa vào động phòng, gò má Mộng Hàm Yên như lửa đốt.

Sau khi theo Tuyết Trần Phong vào phòng, nàng phát hiện đây không phải là gian phòng lần trước.

Nàng lặng lẽ vén một góc khăn voan quan sát.

Gian phòng nàng bị đưa vào trong lần đầu tiên đến vương phủ rất bình thường, nhưng gian phòng này rất lộng lẫy và tinh tế.

Chắc đây mới là phòng ngủ thực sự của hắn, bởi vì có tranh của hắn treo trong phòng.

Tuyết Trần Phong thấy nàng tò mò quan sát căn phòng liền lên tiếng:

- Vương phi, khăn voan này phải do bổn vương mở, nàng đừng sốt ruột!

- Ta không sốt ruột.

Mộng Hàm Yên lắc đầu nói, nàng chỉ nhìn mà thôi, sốt ruột chỗ nào chứ.

Người sốt ruột chính là hắn có được không?

Lời nàng vừa dứt, Tuyết Trần Phong lấy gậy hỉ vén khăn voan đỏ lên cho nàng.

Hắn lấy kéo cắt mỗi người một lọn tóc, hợp lại làm một cái kết, kết cùng nhau biểu thị đồng tâm.

- Uống ly rượu giao bôi này, từ nay về sau, nàng là thê tử của ta.

Giọng nói dịu dàng của hắn khiến Mộng Hàm Yên như say vào trong đó.

Chỉ là khi nghe lời hắn nói, nàng chớp chớp mắt nhìn hắn.

- Có thể không uống không?

Dưới hàng mi dày cong vểnh là một đôi mắt điềm đạm đáng yêu.

- Có thể! Thuốc giải ở bên trong, nàng không uống thì thôi.

Tuyết Trần Phong cười như gió xuân ấm áp, sáng chói như vậy, ở trong lòng Mộng Hàm Yên chính là một nam nhân cực kỳ xấu bụng.

- Nếu là rượu giao bôi, sao ta không uống chứ?

Nàng nắm chặt cái ly, cùng hắn uống xong ly rượu giao bôi ấy