- Đây là ai mà có thể dùng bút vẽ ngưng tụ ra vật thật?

Mộng Hàm Yên kinh ngạc tự lẩm bẩm, nhìn dáng vẻ lúc này của mình, nàng định cởi giá y ra thì nghe tiếng bước chân.

- Lạc Đình là họa hồn sư.

Tuyết Trần Phong đi vào phòng, thấy trang phục lúc này của nàng thì hài lòng gật đầu.

Cũng chỉ có họa hồn sư mới có thể trong thời gian ngắn như vậy hoàn thành một tác phẩm vừa vặn mà hoàn mỹ.

Bất kể là mũ phượng hay giá y đều khiến hắn kinh diễm.

Lạc Đình là họa hồn sư thực lực mạnh mẽ, thậm chí có thể khiến vật phẩm trường tồn.

Trong đầu Mộng Hàm Yên hiện ra thông tin về họa hồn sư, họa hồn sư, nắm giữ bút càn khôn âm dương, có thể vẽ ra linh hồn của vật. Khi sức mạnh linh hồn đạt đến một cường độ nhất định thì có thể dùng bút hồn phác họa ra món đồ mình nghĩ trong lòng.

Linh hồn càng mạnh thì sức mạnh của đồ vật được vẽ ra cũng càng lớn. Bất kể là huyễn thú hay minh hồn đều có thể qua bút hồn trong tay mà xuất hiện.

Đương nhiên, thực lực không đủ thì thời gian tồn tại của thứ ngưng tụ ra càng hạn chế.

- Hóa ra là họa hồn sư.

Mộng Hàm Yên ngẩng đầu nhìn trang phục hôn lễ của Tuyết Trần Phong, hắn tháo đi mặt nạ trông lại càng tuấn tú, khiến nàng gần như nhìn ngây người.

- Tiểu vương phi của ta có hài lòng với phu quân của nàng không?

Khóe môi Tuyết Trần Phong cong lên, nụ cười nhạt ấy khiến nàng suýt phun máu.

Tướng mạo hại nước hại dân như vậy thì thôi, lại còn cười đẹp đến thế!

Tuy nàng không phải cuồng sắc đẹp nhưng cũng không chịu nổi sức hấp dẫn của mỹ nhân này.

Tâm thích cái đẹp ai ai cũng có.

- Nhìn dáng vẻ của nàng là rất hài lòng. Vậy chúng ta đi bái đường thôi!

Tuyết Trần Phong kéo Mộng Hàm Yên, nàng bay lên, không cần bước đi vẫn theo bên cạnh hắn.

- Nè! Huynh đừng kích động! Ta còn nhỏ như vậy, huynh cưới về cũng là nhìn được ăn không được, không bằng đổi người đi!

Mộng Hàm Yên hoàn hồn, muốn chạy trốn nhưng chân không nghe sai khiến, vẫn bay theo bên cạnh hắn.

Điều này khiến nàng cảm thấy mình giống như ma vậy! Quá đáng sợ!

- Vương phi đúng là biết nghĩ thay vi phu! Thân thể này của nàng tuy có gầy chút nhưng nếu muốn ăn cũng không phải là không ăn được.

Tuyết Trần Phong đeo mặt nạ lên, dẫn nàng đi tới phòng khách đã bố trí xong xuôi.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mộng Hàm Yên trắng bệch, giọng nói khẽ run:

- Ta nhỏ như vậy, nếu huynh ra tay, quả thực là cầm thú!

- Nếu bổn vương không ăn nàng thì chẳng phải là không bằng cầm thú sao?

Nhìn dáng vẻ ấy của nàng, Tuyết Trần Phong không nhịn được cười, khó khăn lắm mới nhịn xuống, bờ vai vẫn run rẩy.

- Huynh! Ta thực sự nhìn lầm huynh rồi!

Mộng Hàm Yên tủi thân trợn to mắt, dường như có hơi nước dâng lên trong mắt nàng.

- Cho nên nói, sau này để tâm nhiều chút!

Tuyết Trần Phong không bị dáng vẻ cực kỳ đáng thương của nàng đánh bại mà đưa tay bóp bóp mũi nàng.

Tiểu vương phi này, Quỷ vương hắn muốn!

Mộng Hàm Yên thấy đại sảnh trong thời gian ngắn như vậy đã được bố trí rất lộng lẫy, không thể không nói thuộc hạ của Quỷ vương hiệu suất quá cao.

- Hiện tại bổn vương cởi bỏ ràng buộc cho nàng, bổn vương không làm khó người khác, nếu nàng không muốn bái đường với bổn vương cũng được.

Tuyết Trần Phong đột nhiên nói như vậy khiến Mộng Hàm Yên sững sờ.

- Có điều Nguyệt Thiển Mi chết chắc rồi, bổn vương sẽ không dẫn nàng tiến cung cứu nàng ấy. Đồng thời, nàng cũng sẽ trở thành đồ chơi của Mặc Cẩn Tà, bổn vương sẽ thấy chết không cứu.

Hắn thản nhiên nói, khóe môi mang theo ý cười, khiến Mộng Hàm Yên cảm thấy thật sự quá xấu xa.

Đây gọi là lựa chọn sao? Căn bản không thể lựa chọn có được không?

- Ta gả!

Mộng Hàm Yên nghiến răng nghiến lợi nói, cái tên này còn bá đạo xấu xa hơn cả Mặc Cẩn Tà!