Ý định kế tiếp của Mai Tuyết Tình là phải dò xét tìm tòi cái hồ thần bí kia. Nếu không, mùa đông sắp tới, nàng sẽ không có cơ hội.

Mặt khác, nàng tại tích cực tính toán chuẩn bị chuyện xuất cung.

Mai Tuyết Tình tự mình ở trong tẩm cung, làm công việc nữ công.

Nàng phân phó Liên nhi tìm kim chỉ và kéo, sau đó, tìm một bộ quần áo dài, đem chúng cắt ngắn đi.

Mai Tuyết Tình thật không hiểu, tại sao mùa hè nóng nực, người cổ đại ở nơi này còn muốn mặc áo quần dài, vào mùa này nếu ở hiện đại, đã sớm mặc quần áo ngắn để lộ cánh tay và chân cho thoáng mát rồi.

Nếu không phải vì khi xuống nước, muốn giảm bớt lực cản, nàng cũng không phải tốn sức nhiều như vậy để làm mấy thứ này. Thế nhưng nàng đối với việc nữ công cũng có chút hứng thú!

“Công chúa, hoàng thượng tới… Hoàng thượng đang đi về hướng chúng ta”

Liên nhi chợt xuất hiện, bóng dáng uyển chuyển tiến vào, tiếp đó, vừa lại đi ra ngoài lên tiếng hô to: “Nô tỳ thỉnh an Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn tuế!”

Trời đất! Hoàng thượng đi như thế nào mà nhanh như vậy!

Liên nhi vội vàng quỳ trên mặt đất thỉnh an!

“Bình thân! Công chúa các ngươi đâu!”

Hạng Ngạo Thiên mặt không chút thay đổi hỏi.

“Muội muội thỉnh an hoàng huynh!”

Không đợi Liên nhi trả lời, Mai Tuyết Tình đã bước ra hướng về phía Hạng Ngạo Thiên hành lễ rồi.

“Ai… Muội muội, ca ca không phải cùng ngươi đã nói qua sao, kêu ta ca ca, ta thích nghe như vậy!”

Hạng Ngạo Thiên nhắc nhở Mai Tuyết Tình.

“Hoàng huynh… Tất cả đều là lễ nghi…”

Mai Tuyết Tình vẻ mặt bình thản như nước.

“Đã bảo là gọi ca ca .. nghe muội gọi hoàng huynh ta thấy rất xa lạ….”

Hạng Ngạo Thiên như thế nào nghe như thế cảm thấy không thoải mái, phảng phất như trong lúc đó giữa hai người có một bức tường ngăn cách.

“Đã sớm xa lạ rồi… Từ lúc ngươi trơ mắt đứng nhìn ta bị Hàn Thanh đả thương, vào thời khắc đó trong nháy mắt, cũng đã trở nên xa lạ rồi!”

Mai Tuyết Tình trong lòng thầm trả lời Hạng Ngạo Thiên.

“Muội muội…”

Hạng Ngạo Thiên không có để ý Mai Tuyết Tình đối với hắn thay đổi cách xưng hô, hắn một mình hy vọng thời gian có thể làm phai nhòa tất cả mọi việc.

“Còn nhớ rõ lần trước, chúng ta cùng chơi cái trò chơi kia chứ?”

Hạng Ngạo Thiên không thể không bội phục sự thông minh của Mai Tuyết Tình, “Hai đại thần cũng đã đem những chậu hoa giao trả lại, có một chậu trong đó còn có những bông đang nở rộ nữa!”

“Muội muội, ngươi đã giúp đỡ ca ca rất nhiều… Ít nhất, ca ca thông qua chuyện này, có thể phán đoán ra bọn họ có thành thật hay không! Ca ca biết được kết quả như vậy, thật cám ơn ngươi nhé!”

“Vâng!”

Mai Tuyết Tình không nói gì cả. Chiêu thuật đơn giản như vậy, ở hiện đại rất nhiều người đều biết.

Khi còn nhỏ, nàng đã được người lớn từng dạy rằng phải biết thành thật, hơn nữa còn kể và giải thích cho nàng nghe qua điển tích này, thông qua điển tích này mà dạy bảo nàng. Nàng chỉ bất quá linh hoạt vận dụng vào cuộc sống mà thôi.

Người ở cổ đại này còn tưởng rằng nàng thần thông quảng đại

“Muội muội, còn nữa, chúng ta từng nói qua, miễn phí cấp phát dược cho nữ nhân phòng chuyện tính dục, cũng có chút tiến triển rồi…”

Báo cáo những việc này cho mình, có ích lợi gì?

Hoàng đế không phải là nàng, Mai Tuyết Tình, mà vốn là Hạng Ngạo Thiên!

“Được!”

Vừa lại vẫn một câu cụt lủng ” Được”, thật nghe không ra vốn là hưng phấn hay là tán thành, có lẽ vốn là thờ ơ.

Hạng Ngạo Thiên không thể không thừa nhận, Lần này hắn cố tình nói chuyện với nàng xem ra đã thất bại. Tiểu nữ nhân trước mặt này tận lực muốn cùng hắn giữ khoảng cách! Mỗi một câu sau khi nói xong, câu trả lời của nàng đều chỉ một chữ ” Được” qua loa cho xong, lấy lệ trả lời hắn cho có.

“Muội muội, chúng ta xuất cung một chuyến, như thế nào!”

Hạng Ngạo Thiên đề nghị.

“ Được!”

Vừa lại là một câu trả lời ” Được”, Hạng Ngạo Thiên tưởng rằng, Mai Tuyết Tình khi nghe thế đề nghị này nhất định rất cao hứng mà nhảy dựng lên.

Thật ngạc nhiên đến không ngờ,Mai Tuyết Tình vẫn tiếp tục thờ ơ trả lời hắn.

oOo

Không có mang theo bất cứ một người tùy tùng nào.

Hạng Ngạo Thiên thầm nghĩ một mình mình với Mai Tuyết Tình ở cùng một chỗ.

Hạng Ngạo Thiên thay bộ thường phục, Mai Tuyết Tình cũng thay đổi một thân y phục đơn giản trang nhã, lúc này đây, nàng không có cải giả nam trang.

Hai người mặc trang phục tuy rằng mộc mạc, thế nhưng, hai người phong thái, khí chất làm say mê hấp dẫn, nhiều lần thu hút ánh mắt người qua đường. Tuấn nam mỹ nữ, trai tài gái sắc, nam nhân tiêu sái băng lãnh, nữ nhân linh động phiêu dật. Hai người vai sóng vai đi tới, vừa xuất hiện ở đầu đường đã tạo thành một phong cảnh mỹ lệ sáng cả khúc đường.

Mai Tuyết Tình xuất cung trong lòng có mục đích, quan sát bốn phía cửa hàng xung quanh. Cửa hàng kia, sao lại vẫn chưa bán? Mấy tháng rồi, cáo thị vẫn còn treo đó.

Mai Tuyết Tình cho rằng, đoạn đường nơi đây vốn là nơi buôn bán, người qua lại đông đúc vừa lại rất tốt, rất thích hợp cho việc buôn bán, Ai ngờ người cổ đại ở đây chẳng để ý? Mai Tuyết Tình quyết định ngày mai chính mình đến, hỏi thăm chi tiết, nghe ngóng tình hình.

“Muội muội, nhìn kìa, bên kia có bán đồ chơi thổi bằng đường, muội ở chỗ này chờ! Ca ca đi mua cho ngươi một hình nhân rồi trở lại ngay!”

Hạng Ngạo Thiên chỉ về phía xa xa bên kia, một ông lão đang ở đó ra sức thổi đồ chơi làm bằng đường, chung quanh rất nhiều người đang vây quanh quan khán.

“Được!”

Mai Tuyết Tình đã thành thói quen rồi, dường như, khi ở cùng Hạng Ngạo Thiên một chỗ, nàng sẽ không nói cái gì khác hơn nữa.

“Vậy muội cứ đứng đây chờ… Đừng đi đâu lung tung !”

Hạng Ngạo Thiên an bài xong Mai Tuyết Tình, hướng về phía chỗ đông người đang đứng đi đến.

[Gả cho hoàng huynh tố phi tử]