Mai Tuyết Tình mặc dù nhắm chặt hai mắt, nhưng, nàng không ngừng tự nhắc nhở chính mình:

Ngàn vạn lần không thể bất tỉnh, không được chết!

Nàng còn muốn sống sót!

Cổ đại này, nếu như nói, còn có cái gì lưu luyến, cũng chỉ là vài người cung nữ thôi!

Các nàng mới thật sự chân thành quan tâm đến mình!

Lúc này đây, nàng không được phép nhìn sai nữa!

Nghĩ đến nàng Mai Tuyết Tình, lúc còn tại chức không hề để cấp trên vào trong mắt, coi sếp như là một con ngựa già.

Nhưng lại hết lần này tới lần khác ở nơi này lại bị một tên Hạng Ngạo Thiên đùa bỡn, thật đúng là mã thất tiền đề!(mã thất tiền đề: ngựa mất móng trước – ý nói vô tình phạm phải sai lầm)

Hai mắt nhắm chặt, nhưng lại không ngăn cản được nước mắt chầm chậm rơi xuống…

Nàng tự nhủ với chính mình, nước mắt này là bởi vì vi đau đớn mới chảy ra!

Không phải bởi vì Hạng Ngạo Thiên!

Không phải!

Quyết không phải là bởi vì Hạng Ngạo Thiên mà rơi lệ!

“Muội muội, nhất định phải kiên trì… Không được ngủ… Muội muội…”

Hạng Ngạo Thiên tâm tình rối bời, cũng không có cách nào che dấu.

“Muội muội… Ngày mai, chúng ta sẽ xuất cung… Muội nghĩ xem muốn đi nơi nào… Ca ca không bao giờ ngăn cấm muội nữa!”

“Thật sao?”

Mai Tuyết Tình thanh âm yếu ớt không còn chút sức lực, nhẹ nhàng như làn gió truyền tới tai Hạng Ngạo Thiên.

“Phải… Chỉ cần muội vui vẻ là tốt rồi…” Hạng Ngạo Thiên nghe thấy thanh âm yếu ớt của Mai Tuyết Tình, trong lòng dấy lên hy vọng.

“Sau này, không bao giờ… muốn xen vào ta nữa…”

Chịu thương tổn lớn như vậy, đổi lấy thân thể tự do, cũng đáng rồi, Mai Tuyết Tình khóe miệng lướt qua một tia cười vui mừng.

“Muội muội… Đừng ngủ… Đừng bỏ lại ta một mình…”

Hạng Ngạo Thiên hai mắt đã ươn ướt, hắn không thể để cho nàng chết như vậy, hắn ngay cả tên của nàng còn không biết.

Hừ, vẫn biết nàng là muội muội của hắn! Lúc đầu, tại sao không ra tay cứu giúp?

Mai Tuyết Tình không hề mở miệng, trong lòng cũng đã hiểu rõ mọi chuyện.

Phải giữ cho tỉnh táo… Phải giữ cho tỉnh táo… Mai Tuyết Tình tự khích lệ mình.

Nàng còn muốn trở về bên người thân yêu, bên cha mẹ của mình!

Hạng Ngạo Thiên xem nàng như cỏ dại, nhưng cha mẹ nàng lại xem nàng như bảo bối!

Không vì người nào khác, chỉ vì cha mẹ thân yêu, nàng cũng muốn sống sót!

Nàng nhất định phải còn sống, phải nhìn thấy cha mẹ!

Hạng Ngạo Thiên không ngừng nói, hắn chỉ sợ nàng ngủ thiếp mà tạ thế.

“Đừng nói nữa… Ngươi thật ồn ào quá…”

Đây là câu nói cuối cùng của Mai Tuyết Tình trước khi thiếp đi bất tỉnh.

oOo oOo oOo

Không có ánh sáng, bóng tối mênh mông bao phủ, Mai Tuyết Tình lấy hết can đảm, tìm kiếm chung quanh lối ra.

Nàng tự an ủi mình, nhất định phải có đường ra, nhất định phải nhìn thấy ánh sáng!

Mặc dù, ngực rất khó chịu, rất đau đớn, nàng gắng hết sức chịu đựng.

Nàng nhớ tới lời của mẹ mình, mẹ từng nói qua với nàng, khi gặp phải chuyện, không nên tự loạn, phải cố gắng bình tĩnh.

Phải nghĩ tới hậu quả xấu nhất là cái gì, sau đó, thử tiếp nhận hậu quả xấu nhất đó.

Hậu quả xấu nhất đã có rồi, cũng không còn gì phải sợ nữa rồi, tiếp theo, dường như chưa từng có chuyện gì phát sinh, tích cực đi tìm biện pháp giải quyết vấn đề thôi.

Mai Tuyết Tình tự nhủ với chính mình, chết còn không sợ nữa là, còn có thể có cái gì đáng sợ đây!

Nàng lại như có dũng khí trong bóng đêm tìm kiếm ánh sáng.

Đi hả, tìm hả, không biết qua bao lâu, nàng phát hiện thấy ánh sáng!

Phía trước vừa có ánh sáng… Mai Tuyết Tình vươn hai tay vào khoảng không cố chạm đến… Nàng cười… Tự tin nở nụ cười… Rốt cục cũng tìm được lối ra rồi…

“Hoàng thượng… Hoàng thượng… Mau đến xem… Công chúa cười, công chúa cười… Công chúa tỉnh dậy… Tỉnh dậy…”

Đúng là giọng nói của Liên nhi, Liên nhi hưng phấn đến suýt muốn khóc.

Cái tiểu nha đầu này, dù sao vẫn lên tiếng huyên náo như thế!

“Khóc cái gì… Ta không chết…”

Mai Tuyết Tình mở hai mắt.

Trước hết ánh vào mắt nàng không phải mặt của Liên nhi, mà là gương mặt của một người mà Mai Tuyết Tình không bao giờ muốn nhìn thấy nữa.

“Muội muội, cảm thấy khá hơn nhiều rồi sao!” Hạng Ngạo Thiên chung quanh hai mắt, mơ hồ lộ ra một vùng đen đen quanh vành mắt, vừa nhìn đã biết, đã không nghỉ ngơi tốt trong thời gian dài rồi.

“Khá hơn rồi…” Mai Tuyết Tình không nghĩ lúc này lại thấy hắn.

Nàng tự điều chỉnh mình, suy nghĩ cẩn thận, sau này như thế nào cùng hắn ở chung, vừa lại không được làm lỗi với hắn, vừa lại không được thường xuyên tiếp xúc nhiều cùng hắn lắm, phải làm sao để hắn không thể làm thương tổn đến bản thân mình.

“Công chúa… Ăn cái gì… Hoàng thượng cố ý phân phó ngự thiện phòng chuẩn bị sẵn rất nhiều món!”

Liên nhi cao hứng vô cùng.

“Cám ơn hoàng huynh…” Mai Tuyết Tình rốt cục ngước mắt nhìn thẳng vào Hạng Ngạo Thiên một cái, vừa rồi nàng một tiếng “Ca ca” cũng không kêu, nàng vừa lại kéo giãn khoảng cách giữa hai người.

“Sao lại khách khí với ca ca như vậy…” Hạng Ngạo Thiên đỡ Mai Tuyết Tình tựa vào đầu vai của mình, tiếp nhận chén cháu, tự mình đút cho nàng ăn.

Mai Tuyết Tình không có cự tuyệt.

Không thể đắc tội với hắn, còn muốn giữ nguyên khoảng cách nhất định, Mai Tuyết Tình suy tư phải làm sao bây giờ.

Những ngày tiếp theo, Mai Tuyết Tình buộc mình cố gắng hết sức ăn nhiều uống nhiều ngủ nhiều, cố gắng cái gì đều cũng không nghĩ tới.

Thỉnh thoảng dành chút thời gian đi ngự hoa viên tản bộ, hoặc là luyện tập thái cực kiếm của nàng, những lúc đó hấp thụ tinh hoa linh khí thiên địa.

Đôi khi, chính nàng cũng cảm thấy buồn cười, lúc đầu, vốn là mình luyện thái cực kiếm mà bị đả thương.

Bây giờ, lại muốn luyện nó, vì nó làm cho chính mình mau một chút khỏi hẳn!

Thật sự là thành cũng Tiêu hà, bại cũng Tiêu hà! (Tiêu Hà (蕭何) (?-193 TCN) vốn là người huyện Bái ở vùng Giang Tô ngày nay, là Thừa tướng nhà Hán. Tiêu Hà cùng với Trương Lương, Hàn Tín là “tam kiệt nhà Hán” - Phi Tam kiệt tất vô Hán thất nghĩa là không có tam kiệt trợ giúp thì không có triều Hán. Ông có đóng góp nhiều cho thành công của Lưu Bang trong thời Hán Sở tranh hùng. Ông cũng là người có công giúp Hàn Tín đến với Lưu Bang nhưng đồng thời cũng có phần nào trách nhiệm trong cái chết của Hàn Tín, việc này đã trở thành một ngạn ngữ của Trung Quốc (成也蕭何,敗也蕭何, “thành dã Tiêu Hà, bại dã Tiêu Hà”).

Rất nhanh, Mai Tuyết Tình hoàn toàn khỏi bệnh rồi.

Khai thái y cũng tấm tắc lấy làm kỳ, nói nội trong một khoản thời gian ngắn như thế, khôi phục tốt như vậy, thật sự là một kỳ tích.

Mai Tuyết Tình biết, không phải kỳ tích, vốn là nàng sống sót bởi do niềm tin, do ý chí cầu sinh của mình, giúp nàng chống đỡ, khôi phục nhanh như vậy.

Nếu như nói, thế gian này có cái gì kỳ tích, cũng là con người tự sáng tạo thành.

Người vốn là chúa tể vạn vật, chúa tể thế giới!