Pháp Y Vương Phi

Chương 15: Hung thủ bị bắt

Editor: Du Du

Tiếng kêu thê thương thảm thiết hòa lẫn tiếng khóc hoảng sợ không dứt bên tai. Đợi đến khi người trong phủ Trung Tư Lệnh hồi thần lại muốn đi cứu người thì không biết quỷ không đầu kia đã bức đại nhân Trung Tư Lệnh đến nơi nào!

Phu nhân Trung Tư Lệnh với vài người thiếp vừa khóc vừa hô người đi cứu.

Mà lúc này, đêm đen gió lớn, Mộc Tử Câm và Ninh Vô Ưu lại nhìn mọi việc diễn ra rõ ràng. Sợ hãi chạy loạn qua vài gian phòng, đại nhân Trung Tư Lệnh kia bị quỷ không đầu đuổi tới truồng ngựa. Thấy ngựa, đại nhân Trung Tư Lệnh như tóm được cọng rơm cứu mạng, liều mình chạy tới, cưỡi lấy ngựa tông cửa xông ra!

Cách đó không xa đã có một đội quân lính tuần tra nghe được động tĩnh đang vội vã chạy tới.

Đại nhân Trung Thư Lệnh như thể nghe được tiếng bước chân, lập tức to miệng kêu cứu. Thấy vậy đội lính canh càng nhanh bước chân. Ông lại ngoái đầu nhìn đằng sau, quỷ không đầu vẫn đuổi theo một bước không rời, lập tức kẹp chặt bụng ngựa thúc giục ngựa hướng phía đám người lính canh mà chạy tới.

“Chúng ta tiếp tục đuổi theo đi!”

Mộc Tử Câm thấy thế lập tức giữ chặt cánh tay người bên cạnh, Ninh Vô Ưu một lời cũng không nói mang nàng nhảy lên đỉnh nóc nhà, bay nhanh đuổi theo đại nhân Trung Thư Lệnh.

Mộc Tử Câm nhìn chằm chằm trên đường, hô to một tiếng.

“Ngăn hắn lại!”

Thanh âm từ trên cao vừa vang, đột nhiên từ bốn phương tám hướng ven đường tối om nhảy ra vô số cao thủ, người với người nối đuôi nhau nhảy xuốn, thẳng hướng tới bên đại nhân Trung Thư Lệnh. Có người nhảy lên một cái, đá vào trên người Trung Thư Lệnh đại nhân. Ông ấy bị đau rên một tiếng, ngã xuống ngựa lăn liên tiếp mấy vòng lại bị người phía sau kéo sang bên cạnh bảo vệ!

Quỷ không đầu đuổi sát ngay cạnh thấy thế, lập tức xoay người trốn. Trong nháy mắt một thân hình mặc áo lam nhạt nhảy xuống, bay nhanh tới tóm lấy quỷ không đầu. Quỷ không đầu nọ không cam lòng giãy dụa, trên người hắn cũng có võ công liền cùng người kia cận chiến.

Mộc Tử Câm bị Ninh Vô Ưu ôm gọn đứng trên nóc nhà, nhận ra người đang cùng quỷ không đầu đánh nhau chính là Nạp Lan Hạ.

Nạp Lan Hạ cầm trường kiếm như nhảy vũ dưới cánh hoa. Quỷ không đầu vốn cũng không muốn đánh, cuối cùng  bị một kiếm đâm trúng ngực, hét lớn một tiếng, quỳ rạp xuống đất!

“Bắt được!” Có người vui sướng hô to một tiếng.

Ngay lập tức có người tiến lên, đem quỷ không đầu kia trói chặt.

Ninh Vô Ưu mang Mộc Tử Câm lặng yên xuống dưới làm ra vẻ như mới từ trong phòng khách sạn đi ra. Đợi người của Ninh Đào đến xem náo nhiệt.

“Tốt! Cuối cùng cũng bắt được!”

Ninh Đào giận dữ hét lớn một tiếng, hướng tới phía hung thủ.

“Hóa ra là dùng khăn đen chùm đầu!”

Hắn nghiến răng nghiến lợi quát:

“Người đâu, tới đem cái vải đen trên đầu kia kéo xuống. Ta thật muốn nhìn xem rốt cuộc đến cùng thì hung thủ là ai!”

Có người lập tức đem mảnh vải đen trên đầu hung thủ giật xuống. Trong màn đêm tối đen được mọi người vây quanh giơ đuốc sáng như ban ngày, gương mặt vặn vẹo của hung thủ cuối cùng cũng xuất hiện trước mắt mọi người.

Mộc Tử Câm khẽ cười một tiếng. “Quả nhiên là ngươi – giáo úy lính tuần tra!”

Giáo úy này chỉ ngẩng đầu thản nhiên nhìn nàng một cái, lộ ra nụ cười lạnh, bên trong ý cười kia, không rõ là trêu trọc hay là sát ý.

Ninh Vô Ưu mang nàng đi ra ngoài, nói với Ninh Đào:

“Lục đệ, nơi này giao cho ngươi.”

“Mang về hình bộ, nghiêm túc thẩm vấn!” Một chuỗi bức xúc trong lòng Ninh Đào cuối cùng cũng được phát tiết ra. Hắn chỉ hận không thể lập tức đem hung thủ ra cho ngựa phân thân xé xác!

Người bên hình bộ lập tức đem giáo úy quân tuần tra đi. Việc này làm cho lòng người trong kinh thành giật mình hoảng sợ, cũng khiến cho văn võ bá quan cũng đến tận ngoài công đường hóng xem!

Tuy rằng không có tới Hình bộ nhưng trong Sở vương phủ cũng rất nhanh nhận được tin thẩm án. Giáo úy quân tuần tra nhanh chóng khai cung, cũng từ lời khai của hắn người Hình bộ tìm được công cụ và nguyên nhân gây án, ngoài ra còn tìm được đầu của ba vị quan viên.

Chứng cứ vô cùng xác thực, không có cách nào chống chế, giáo úy quân tuần tra này chỉ sợ chết không có chỗ chôn.

…..

Một đêm này nhanh chóng trôi qua, Mộc Tử Câm dự định rời kinh thành về trấn Nghi Thủy. Cùng trở về một đường với Ninh Vô Ưu, nàng mấy lần định hỏi hắn tiền công rốt cuộc được bao nhiêu. Thế nhưng nếu mở miệng hỏi nhất định bị hắn lấy áng mắt sáng ngoắc nhìn lại nàng. Rồi nàng lại nghĩ, ở Sở vương hắn cũng không bạc đãi nàng, càng không dám mở miệng hỏi ra lời.

Dọc theo đường đi, hai người ngồi ngay ngắn bên trong xe ngựa, im lặng không nói gì. Hắn từ từ nhắm mắt, vẻ mặt lạnh nhạt, tay áo nhẹ rung. Mà nàng chỉ một lòng nghĩ xem nên dùng cách nào mở miệng từ biệt.

Khi xe ngựa tới Sở vương phủ hắn mới mở mắt ra, như có như không nhìn nàng. “Ngươi có tâm sự?”

Nàng lập tức lắc đầu, “Không có”. Theo bản năng cắn nhẹ môi, lại nhìn hắn lắc đầu.

Hắn xuống xe ngựa, nàng cũng theo xuống cùng. Bên cạnh nhanh chóng có người cầm đèn mang tới. Hắn nhận lấy chiếc đèn cung đình trong tay người kia, phất phất tay, hạ nhân khom mình hành lễ, lập tức đi xa.

Gần đến Tết Nguyên Tiêu, trong Sở vương phủ cũng phủ thêm chút màu sắc. Đèn đuốc nối đuôi nhau, phảng phất như trăng ngay trên đỉnh đầu. Sau khi đi qua chín khúc hàng lang dài đèn đuốc sáng rực, hai người một trước một sau chậm rãi tới Ý Đức Đường.

Mắt thấy càng gần Ý Đức Đường, nàng rốt cuộc không nhịn được mà mở miệng: “Vương gia. Án “quỷ không đầu” đã kết thúc, ta ngày mai có thể trở về trấn Nghi Thủy được không?”

Hắn đột nhiên dừng bước, nhưng cũng chỉ trong chốc lát liền tiếp tục đi về phía trước, đèn lồng trong tay cầm vẫn chắc chiếu sáng rõ hai người một trên một dưới.

“Mộc Tử Câm.” Hắn vừa đi vừa mở miệng. “Ngươi có nguyện ý ở lại không?”

Lúc này đến phiên nàng bừng lại bước chân, nghi ngờ trầm tư nhìn gian nhà. Thấy hắn không có dừng bước, lại tiếp tục đuổi theo.

“Ngươi có đồng ý ở lại vương phủ này không?” Hắn đột nhiên hỏi.

Ở lại vương phủ? Ánh mắt nàng chuyển động suy tư, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang? Chẳng kẽ hắn nhìn trúng tài năng phá án của bản thân cho nên muốn nàng ở lại thể hiện? Giống như Nạp Lan Hạ kia?

Bởi vì không nghe thấy tiếng nàng trả lời, hắn dừng lại, xoay người, đem chiếc đèn nhấc lên chiếu sáng cả gương mặt nàng. Chỉ trong nháy mắt, hắn liền thấy rõ ánh mắt do dự chần chờ của nàng. Trong lòng hắn khó tránh khỏi có chút ủ dột thất vọng, thậm chí có chút tức giận.

Người người ngóng chông Sở vương hắn dùng. Bây giờ chính hắn mở miệng hỏi nàng ở lại Sở vương phủ nàng thế mà lại do dự chần chờ?

Muốn nàng ở lại cũng không phải là xúc động nhất thời mà là suy nghĩ được cân nhắc từ lâu. Mới đầu còn cảm thấy, nàng ở hay không đều không quan trọng nhưng đã trải qua mấy ngày, tâm tư bản thân hắn giống như có gì đó thay đổi.

Giống như. Đột nhiên có ý nghĩ muốn một người bên cạnh làm bạn với bản thân.

Cuộc đời này đã định trước không yên bình, nếu có người làm bạn dù sao cũng dễ chịu hơn một thân một mình lo lắng chuyện mưu sinh.

Nhưng vì lý do gì lại là nàng?

Hắn không dứt được vấn đề này, càng nghĩ lại càng không ra.

Giờ đây, chiếc đèn lồng chiếu rọi gương mặt thanh tú, ánh sáng mạnh khiến nàng nheo mắt. Mỗi khi nàng có vấn đề gì tự hỏi theo bản năng sẽ cắn môi, chiếc răng nanh trắng nhỏ đối lập với đôi môi hồng thuận tạo thành hình ảnh diễm lệ vô cùng. Hắn không hiểu, một nam tử như thế nào lại có những động tác, khí chất giống nữ nhân như vậy. Trong sâu thẳm nội tâm hắn có chút chán ghét.

Hắn không kìm được đưa tay tóm cằm nàng. Nàng bị đau, răng nanh lập tức nhấc ra khỏi môi, ngẩng đầu bất an nhìn hắn.

Nàng đau nên có chút tức giận, đến cùng thì hắn có ý gì? Cách ánh đèn mặt hắn trở nên mờ ảo không rõ lắm.

“Vương gia.” Nàng hơi hơi nghiêng mặt, hắn lập tức buông nàng ra, đem chiếc đèn theo.

“Tạ vương gia nâng đỡ.” Nàng không giám nhìn tới ánh mắt hắn, tuy rằng lúc này ngọn đèn chiếu quá mơ hồ không nhìn rõ cái gì.

“Nếu ta chỉ một mình, chắc chắn sẽ vui vẻ ở lại kinh thành cùng ngài điều tra phá án. Nhưng hiện tại ở nhà ta còn có phụ thân, ông là vướng bận duy nhất ta phải quan tâm.”

Hắn thẳng lưng lẳng lặng nhìn nàng, gió thổi qua hành lang làm ngọn đèn không ngừng bập bùng, ánh mắt hắn cũng phảng phất như ánh đèn đó lúc sáng lúc tối.

Nàng hơi hơi cúi đầu, vừa cung kính vừa nghiêm nghị, nhưng trong thâm tâm lại cứng như ngọc, mạnh mẽ cứng đầu quyết định.

“Mà thôi.”

Hắn xoay người, tiếp tục đi về phía trước.

“Ngày mai ngươi có thể rời vương phủ.”

Nàng bỗng thở một hơi dài nhẹ nhõm, lập tức bước theo sau, hai người cùng đi về Ý Đức Đường.

……

Thời tiếp ngày hôm sau rất tốt, không có gió thổi tuyết rơi, vô cùng thích hợp để nhanh chóng lên đường.

Sáng sớm thị nữ đã mang tới đủ loại đồ, các loại quần áo, thuốc thang, tiền. Có lẽ nàng ta cũng nghĩ lên đường không phù hợp để mang lịch kịch nên tiền đều được đổi thành ngân phiếu. Một ít thuốc cũng đều được đựng trong lọ nhỏ rất dễ mang theo.

Người đưa nàng rời khỏi vương phủ là Nạp Lan Hạ, hắn chuẩn bị xe ngựa và phu xe. Mộc Tử Câm ban đầu nghĩa muốn từ trối nhưng lại nghĩ đến từ kinh thành đến trấn Nghi Thủy ít nhất cũng mất hai ngày đi đường, liền cung kính không bằng tuân lệnh.

Ninh Vô Ưu không có xuất hiện, Nạp Lan Hạ cũng chỉ thản nhiên bảo một câu là hắn và Đoan vương đang trên đường tiến cung.

Nàng có chút lạc lõng, đột nhiên nghĩ miên man, bây giờ có gặp thì sau cũng làm như không thấy, như vậy cũng tốt.

Xe ngựa nhanh chóng rời đi vương phủ, thẳng cửa thành nam mà đi.

Sắp thấy cửa thành phía nam trước mắt, đột nhiên nghe phía sau có tiếng gọi:

“Mộc Tử Câm, ngươi đứng lại!”

Nàng tức tốc xốc màn xe lên nhìn lại phía sau, hóa ra là Hiền vương Ninh Tuấn giục ngựa đến!

“Hu—“ Ninh Tuấn vượt lên phía trước, ngăn lại xe ngựa của nàng. Xa phu lập tức giữ chặt xương ngựa, xe đột nhiên dừng lại, hơi rung một cái.

“Mộc Tử Câm, sao ngươi lại đi?” Ninh Tuấn xuống ngựa, xốc lên màn xe, thò tay vào kéo bàn tay nàng.

“Tham kiến Hiến vương!” Nàng lập tức hành lễ.

“Khỏi cần mấy nghi thức xã giao này.” Hắn không kiên nhẫn vẫy vẫy tay, tự nhiên nhảy vào trong xe ngựa.

Không gian bên trong xe lập tức thu hẹp lại, nàng hơi lùi về phía sau nhích nhích một cái.

“Vương gia, ngài đây là?” Có ý gì?

“Tử Câm!” Ninh Tuân nhanh chóng nắm tay nàng, nhìn nàng thâm tình chân thành.

“Ngươi vì sao muốn đi? Có phải hay không Ngũ Ca bỏ ngươi?”

Nàng ngẩn người, nhớ tới tối hôm qua hắn ở bên ngoài góc cửa nghe lén động tĩnh nàng và Ninh Vô Ưu, còn nói cái gì mà chưa thấy chưa từ bỏ. Chẳng lẽ, hắn đối với mình…

Nàng cúi đầu nhìn xuống đôi bàn tay đang nắm tay mình, hơi giãy ra, tránh thoát. Vương gia trong kinh thành đều lắm chuyện như vậy sao? Nàng hiện tại đang giả nam nha? Trên đời này trừ phụ thân biết nàng là nữ ra, chẳng nhẽ còn có người khác tiết lộ thân phận của mình?