Pháp Y Vương Phi

Chương 14: Tự mình bắt quỷ

Editor: Du Du

Nửa đêm có quỷ hiện lên giết người!

Một tháng mới đến nhanh trôi qua cũng nhanh. Kinh thành mới ngày nào còn đang chìm ngập trong không khí náo nhiệt nhộn nhịp của Tết Nguyên Tiêu mà giờ chỉ còn lại một mảnh im lìm thấp thỏm lo âu.

Đêm đến cửa từng nhà đóng chặt, cả thành lặng thinh tĩnh mịch thỉnh thoảng truyền đến âm thanh gõ mõ báo canh giờ, phảng phất như tiếng gọi của quỷ giữa đêm. Ninh Vô Ưu và Mộc Tử Câm hôm đó như thường đứng đợi mọi người cùng đến hiện trường. Hai người thuê căn phòng mà quỷ không đầu có khả năng xuất hiện lớn nhất, yên lặng đứng trước cửa sổ chăm chú ngắm kinh thành tối đen.

“Ngươi có chắc là quỷ không đầu nhất định sẽ đi qua nơi này không?”

Ninh Vô Ưu đổi thành một thân cẩm y tối màu, chỉ cần không để ý kỹ thì như thể hắn là một phần của bóng đêm. Nếu không phải vì mặt hắn có chút nhợt nhạt Mộc Tử Câm cũng không dễ gì mà nhìn thấy hắn.

“Ta chắc.”

Nàng bình tĩnh nhìn hắn gật gật đầu, xuyên qua khe cửa sổ đầy hoa nhìn về phía ngã tư đường. Cách đó không xa, một hàng tầm hai mươi ba mươi lính canh đang từ từ tuần tra. Trên tay mỗi người đó xách một chiếc đèn sáng rực lấp lánh di chuyển, qua vài ngã rẽ tới phía sau mấy con phố sẽ hướng về phía bên này mà đến.

Nàng nhìn về hướng cuối phố, cửa phủ Trung Thư Lệnh đóng chặt, hai tượng sư tử bằng đá trước cửa được ánh đèn từ chiếc lồng chiếu xuống có vẻ dữ tợn khủng bố. Từ nơi này quan sát xuống dưới có thể thấy được trong phủ đại nhân Trung Thư Lệnh tối đen. Nến còn mẩu ngắn sáng được một vùng nhỏ, phảng phất như có thể tắt bất cứ lúc nào. Bên trong phủ không một hạ nhân đi lại, cửa từng phòng đóng chặt.

“Xem ra người trong quý phủ Trung Tư Lệnh đều bị dọa sợ.” Mộc Tử Câm khẽ cười một tiếng.

“Trong tầm nhắm của quỷ không đầu khiến người người trong phủ kêu thảm thiết suốt ba ngày ba đêm. Quỷ mà, đến vô hình đi không để lại dấu vết, việc mọi người sợ hãi là lường trước được.”

Ninh Vô Ưu nhíu mi, xoay người đến bên bàn ngồi xuống.

“Cách giờ Thìn còn một khoảng thời gian nữa, đừng đứng đó, qua đây ngồi đi.”

Nàng hơi cứng người, không nhìn rõ hắn. Đêm đen hòa với bóng tối, thân hình hắn như ảo ảnh mờ mờ mông lung ẩn hiện. Kể cả khi nhìn nàng ánh mắt tựa như cũng xa cách lạnh lùng.

Hắn nhấc tay hướng nàng vẫy vẫy. Nàng nghiêng đầu nhìn ngón tay hắn đầy nghi hoặc. Hắn đây là có ý gì? Bảo nàng ra đó ngồi cùng hắn?

Nàng bước vài bước do dự. Đột nhiên nghe thấy bên ngoài vang lên giọng nói rất nhỏ, truyền vào tai hình như là giọng tiểu nhị, hắn có vẻ hơi khẩn trương kinh hãi:

“Ai ui, ta nói vị gia này, hơn nửa đêm có lý do gì mà ngươi ghé người trước cửa khách quan khác nghe lén vậy?”

“Ngậm miệng!” Người đang nghe nén kia mười phần bất mãn tức giận quát!

“Không phải, khách quan, người trong phòng đó của chúng ta nhưng là khách quý! Lại nói thêm, hơn nửa đêm, có…có quỷ không đầu… ngài nên trở về phòng đi. Van cầu ngài…” Tiểu nhị gấp đến độ sắp khóc, giọng nói đầy van xin, năn nỉ.

Ngoài cửa đang cãi nhau đột nhiên lại có thêm tiếng bước chân, giọng Ninh Đào truyền vào.

“Bát đệ, ngươi làm cái gì vậy? Ngươi như thế nào nhìn lén phòng Ngũ ca? Nhanh trở về phòng!”

“Đệ không đi.” Ninh Tuấn đẩy hắn ra.

“Đệ vừa mới ăn cơm xong, tận mắt nhìn thấy Tử Câm thế mà cùng Ngũ ca đi vào! Đệ vẫn không tin giữa bọn họ có quan hệ kia trừ phi đệ chính tai nghe tận mắt thấy, bằng không đệ nhất quyết không tin!”

“Đệ chết tâm đi.” Ninh Đào nhẹ giọng nói nhỏ:

“Nếu bị Ngũ ca phát hiện đệ định giải thích kiểu gì?”

“Đệ mặc kệ!” Ninh Tuân vẫn như cũ không chịu.

Mộc Tử Câm kinh ngạc, bất đắc dĩ nhìn trên khung cửa chiếu mơ hồ bóng mấy người đang nói qua nói lại, sững sờ nhìn bóng Ninh Tuân ghé vào trên cửa, rồi lại quay người nhìn Ninh Vô Ưu. Đôi mắt hắn đầy trêu trọc lại như chứa ý cười, lập tức hé miệng về nàng nhẹ nhàng phu ra hai chữ ‘họa thủy’.

Nàng không phục trừng mắt nhìn hắn một cái nhưng nghĩ lại đúng là do bản thân mình gây ra, không khỏi có chút chán nản.

“Nghĩ biện pháp đuổi Bát đệ đi đi!” Hắn đứng dậy, đi đên bên giường nằm xuống.

Ngoài cửa không chút động tĩnh nhưng thân hình Ninh Tuấn như ếch dán tường rõ ràng vẫn nhìn thấy được. Hắn như thế nào phiền như vậy? Nói cái gì cũng không nghe, nếu không khiến hắn hết hy vọng chẳng nhẽ hắn còn muốn ở đây nghe lén cả đêm sao?

Rất nhanh sẽ đến giờ Thìn, quỷ không đầu tùy lúc có khả năng sẽ hiện thân. Nàng phải nhanh chóng khiến Hiền vương Ninh Tuấn rời đi, nắm trắc thời gian khỏi chậm trễ đại sự!

Nàng hít một hơi cố lấy dũng khí, nhìn nhìn người nằm ở trên giường không quan tâm gì. Trầm tư trong chốc lát, nàng chậm rãi đi đến trước cửa, hơi hơi cắn môi, vén tay áo bản thân lên, lộ ra cánh tay trắng trắng, nhắm chặt mắt, nhẫn tâm  mạnh mẽ ở bên nách véo một cái

“Ha…ưm…” Nàng bị đau than nhẹ một tiếng. Một tiếng kêu này như muỗi, đầy ái muội. Nếu người không biết tình hình thực tế mà nghe, chỉ sợ bổ não đầy đầu, dụ hoặc mê người.

Người ngoài cửa toàn thân cừng đờ, vẫn không nhúc nhích!

Người trên giường hai mắt đang nhắm nhẹ tự dưng mở to, gắt gao nhìn chằm chằm nàng!

“Vương gia…ngài…không cần như vậy…nhẹ chút…” Thấy Ninh Tuấn ngoài cửa nghe lén còn chưa chịu đi, Mộc Tử Câm vừa nhắm mắt vừa cắn răng thấp giọng kêu.

Có thể nói ra mấy lời này nàng phải đưa lưng về phía Ninh Vô Ưu, mắt nhắm chặt, tim đập như trống. Máu toàn thân trong nhắt mắt dồn lên khiến nàng vừa cảm thấy nóng vừa thấy khẩn trương. Nàng không nhúc nhích, căn bản là không dám xoay người sang nhìn Ninh Vô Ưu.

Sau một lát không còn nghe thấy động tĩnh gì khách, Ninh Tuấn đang trợn tròn mắt mới chịu suy sụp buông xuống, toàn thân như bị chịu cực hình đầy tuyệt vọng vô lực.

“Bát đệ, đi thôi…” Ninh Đào ho nhẹ một tiếng, lôi kéo ống tay áo Ninh Tuấn.

“Đệ lúc này đã chết tâm đi?”

Ninh Tuấn si ngốc nhìn nhìn cửa như muốn xuyên thấu qua đó, cuối cùng chỉ ỉu xìu hô “Tử Câm” rồi nản lòng rời đi.

Tử Câm rốt cuộc cũng được thở nhẹ một hơi, vội vàng buông tay áo bản thân xuống, xoay người đến trước bàn ngồi. Trong lòng nàng có chút khác thường, thêm chút khó có thể ổn định lại hồi hộp. Nàng tự mình rót một ly nước ấm, uống xong cố bỏ đi tâm sự kỳ quái vừa rồi mới chậm rãi ngẩng đầu nhìn hắn.

Hắn đã ngồi dậy, ánh mắt cũng không biết đang nhìn nơi nào, thản nhiên nói:

“Ngươi quả nhiên là phiền toái.”

Nàng hơi hơi nhún vai.

“Ta phiền toái như vậy vương gia còn nhọc công ở cùng một chỗ với ta, có thể thấy rõ vương gia nói một đằng nghĩ một nẻo.”

Hai người đồng thời cùng im lặng, chỉ còn nghe thấy tiếng củi vang tách tách trong ấm lô.

Lúc này tâm tình đã bình ổn xuống, toàn thân đột nhiên tập trung cao độ, nàng đi đến phía trước cửa sổ, lẳng lặng nhìn con đường phía trước phủ Trung Tư Lệnh.

“Chỉ còn một khắc nữa.”

Hắn không biết từ lúc nào đến phía sau nàng, mùi hương cỏ cây nhẹ nhàng lượn lờ xung quanh.

Nàng gật gật đầu. “Vương gia có thể sai người đi báo cho bên Đại Lý Tự và Hình bộ.”

“Bảo họ đến có lẽ chỉ làm hư việc.” Hắn hơi hơi nhíu mi. “Kỳ thật, bắt quỷ chỉ cần người của ta là đủ dùng.”

“Được.”

Nàng gật đầu, hoàn toàn đồng ý năng lực của hắn.

“Nhưng mà có người Hình bộ và Đại Lý Tự đến chứng kiến cũng là việc cần thiết.”

Đột nhiên bả vai hơi nặng, hóa ra là hắn đưa tay vỗ nhẹ một bên vai nàng. Nàng toàn thân cứng đờ, đang định kiếm biện pháp né đi hắn đã buông tay, khẽ cười nói:

“Ngươi nói đúng.”

Hắn theo nàng cùng nhau nhìn chăm chú vào trước phủ Trung Tư Lệnh, đôi mắt hơi híp lại như ngưng đọng cả bầu trời đêm. “Ta đã cho người đi thông tri Hình bộ và Đại Lý Tự, ngươi yên tâm đi.”

Nàng cảm thấy yêu cầu này của mình có chút dư thừa. Loại người như hắn này như thế nào có thể làm việc không cặn kẽ cho được?

….

Giờ Thìn! Tiếng chiêng canh đêm vừa gõ, trong phủ Trung Tư Lệnh đột nhiên truyền đến một loạt tiếng kêu thảm thiết!

Bên trên ngã tư đường toàn bộ âm thanh lập tức biến mất, chỉ còn nghe rõ tiếng kêu thảm thiết liên tục như quỷ đang chịu cực hình tàn khốc dưới địa ngục!

Bên trong khách sạn tràn ngậm khí tức âm trầm. Mỗi người đều thở thật nhẹ, có phòng còn có trẻ bị dọa sợ khóc toáng lên, nhưng rất nhanh liền bị người bịt lại.

Mộc Tử Câm ngồi bên ghế đứng dậy nhanh chóng đi về phía cửa sổ hướng về phía ngã tư đường nhìn xuống. Phía xa xa bên ngoài chỉ là một mảnh tối đen cùng với tiếng kêu thổn thức của mọi người kèm tiếng la hốt hoảng thê lương của Trung Thư Lệnh đại nhân.

“Quỷ đến đây, quỷ đến đây!”

Phía sau đột nhiên có bàn tay vươn tới. Nàng hoảng sợ. Bỗng nhiên bị một lực khác nhấc nhẹ người lên, có người đẩy cửa phía sau ôm nàng nhảy qua cửa sổ!

Nàng chết nặng cắn mạnh môi mới khiến bản thân không kêu ra tiếng rồi quay đầu lại nhìn người đang ôm lấy nàng là Ninh Vô Ưu. Theo từng động tác lên xuống của hắn, quần áo trên người nhẹ nhàng bay bay. Hắn thế mà cũng biết kinh công!

Mấy ngày nay theo bản năng nàng cho rằng hắn thân thể bệnh nặng, tuy đi trên đường bình thản ổn định nhưng lúc nào cũng ôm ấm lô như thể rất sợ lạnh. Nhưng lúc này, khi hắn ôm nàng nhảy vọt bay qua các mái hiên chằng chịt của kinh thành, từng cái giơ tay nhất chân đều nhẹ nhàng linh hoạt, thân ảnh tao nhã diễm lệ, thản nhiên mà tiêu sái như vậy!…

Chỗ nào có dáng vẻ trọng thương chưa lành chứ?!

Trong lòng nàng kinh ngạc không thôi, giật mình nhìn hắn. Chính nàng không hề để ý rằng chỉ trong giây lát hắn đã mang theo bản thân bay đến một lầu cao cao trong phủ Trung Thư Lệnh.

“Nằm sấp xuống!” Hắn buông nàng ra, một tay đem nàng ấn ngược trở lại!

Nàng lảo đảo một chút, vội vàng nằm sấp xuống, lấy tay ôm đỉnh nóc nhà. Đợi sau khi ổn định, lập tức nhìn xuống sân. Bên tai tiếng gió phất qua, nàng nghe thấy tiếng hắn thở dốc dồn dập rất không ổn. Nàng hơi nghiêng đầu phát hiện đầu hắn đầy mồ hôi, sắc mặt trắng bệch, tay giữ lấy nóc nhà đang phát run nhẹ.

Chẳng nhẽ động tác vừa rồi khiến thân thể hắn không ổn?

“Vương gia, ngài không có việc gì chứ?”

“Không có việc gì.”

Bên trong sân tiếng kêu thảm thiết đột nhiên vang lên, nàng lập tức nhìn xuống phía dưới, nhìn rõ, trong lòng nàng hãi hùng không ngừng!

Quả nhiên có quỷ không đầu cả người đầy máu me be mét đuổi theo Trung Thư Lệnh đại nhân đang hốt hoảng bò loạn dưới đất!

Mông lung mờ ảo trong bóng đêm,  quỷ không đầu kia không nhanh không chậm theo sau đại nhân kia. Chặn lại toàn bộ đường lui của Trung Thư Lệnh, ông ta kêu thảm lảo đảo bò lết đứng dậy, tóc tai bù xù hốt hoảng chạy vào trong phòng không bị chặn!

Mộc Tử Câm và Ninh Vô Ưu lập tức xoay người tiếp tục hướng xuống phía dưới xem. Lòng tò mò nổi dậy.