Chương 41
Edit: Sabi
Vụ án 502, thi thể đông lạnh cuối cùng cũng kết thúc quá trình điều tra sơ bộ, bước vào quá trình thẩm vẩn.
Trong các bộ phim truyền hình, công việc của cảnh sát điều tra hình sự đã kết thúc sau khi thành công bắt được nghi phạm, nhưng trên thực tế, trận chiến gian khổ lúc này mới thực sự bắt đầu.
Thẩm vấn, công thành, áp dụng biện pháp vừa đấm vừa xoa, cùng với 18 loại kỹ xảo và 72 thủ đoạn, từ những lời khai tạp nham thật thật giả giả của tên tội phạm lọc ra những tin tức hữu hiệu, giữ lại từng chi tiết nhỏ trong từng câu chữ, lặp đi lặp lại từng lần tra hỏi nhằm phá vỡ phòng tuyến của tên tội phạm, thậm chí còn điều động tất cả các phòng ban tham gia.
Giữa lúc này, có bao nhiêu người vào người ra, bao nhiêu trận đấu trí đấu dũng, thật khó để diễn tả hết bằng lời, điều cụ thể bày ra duy nhất chính là giờ tăng ca của đội điều tra hình sự Cục công an thành phố cùng với văn phòng làm việc của phó đội trưởng của họ có bao nhiêu đêm sáng đèn.
Tiếng nước chảy trong phòng tắm ngừng lại, lột sột loạt soạt một lúc, mái tóc đen ướt nhẹp của Nghiêm Tà dựng đứng lên như con nhím, hắn đẩy cửa đi ra ngoài, vừa ngân nga hát vừa đi về phòng để quần áo, tiện tay từ trong ngăn tủ dưới cùng rút ra một cái áo thun màu đen, vừa định mặc vào lại đột nhiên ngừng lại.
Sau đó hắn tiện tay ném cái áo thun xuống, tấm lưng trần chưa lau khô, những giọt nước chảy dọc theo cơ bắp rắn chắc, hắn mở cánh cửa tủ quần áo quanh năm suốt tháng chỉ có lúc đi coi mắt mới được lâm hạnh ra.
Nửa tiếng sau, trên sống mũi của đội phó Nghiêm đeo một cái kính râm, tóc vuốt keo tạo kiểu, trên áo sơ mi dưới quần tây phiên bản limited của hãng Cesare Attolini, tay đeo chiếc đồng hồ có giá còn đắt hơn so với một chiếc xe, lái một chiếc xe có giá tương đương với mười chiếc đồng hồ, hớn hở ra cửa.
Lại qua nửa tiếng, tâm tình vui sướng của đội phó Nghiêm bị khiêu chiến một cách nghiêm trọng.
"Không đúng," hắn tiện tay kéo một bác sĩ đang kiểm tra phòng, thái độ bất mãn nhìn về phía phòng bệnh giơ tay so ra con số tám: "Tôi mỗi ngày đều phải chi ra từng này tiền, chính là để cho hai người bọn họ ngày ngày ở đây hẹn hò sao?"
Bác sĩ: "............"
Dương Mị ân cần múc ra chén canh gà thứ ba ra: "Nào, anh Giang, tiểu Lưu đã hầm suốt nửa đêm đấy, anh uống thêm chén nữa nhé! A~"
Giang Đình: "Đợi đã, có chuyện gì thì cứ nói, em để xuống trước đã..........."
Nghiêm Tà nặng nề ho khan một tiếng, chỉnh tay áo, ngẩng đầu bước vào phòng.
Ấn tượng của Nghiêm Tà trong lòng Dương Mị rất phức tạp, một mặt hết sức cảm kích, mặt khác, mỗi khi cô nhìn thấy cái bản mặt "Bố đây chính là thiếu đòn đấy có giỏi thì mày tới đây" này của Nghiêm Tà, trong lòng có cảm giác rất đồng cảm với phó cục trưởng Ngụy, hận không thể giống như đập một con ruồi rồi ném Nghiêm Tà về sao hỏa.
"Tôi có chút chuyện phải thương lượng với đội trưởng Giang," Nghiêm Tà nhìn qua thì rất ôn hòa nhưng kỳ thực giọng nói có chút mất tự nhiên: "Cô đi ra ngoài một lúc, lát nữa tôi đi rồi cô lại vào."
Dương Mị: "???"
Dương Mị nhịn không được muốn lên tiếng cãi lại, Nghiêm Tà lại dùng khoé mắt liếc về vẻ mặt đầy vô tội của Giang Đình, tăng thêm ngữ khí: "Đinh Đang khai báo."
"Dương Mị, em đi về trước đi." Giang Đình lập tức rất hiểu chuyện: "Lúc nào rảnh rỗi lại tới."
"........." Dương tiểu thư chỉ có thể bất bình, tức tối dọn dẹp rồi lặng lẽ ra khỏi phòng bệnh.
Ở cuối hành lang khu nội trú, Dương Mị vừa mới rẽ vào chỗ ngoặt, vừa lúc nhìn thấy một cô gái chừng hai mươi tuổi, cánh tay bó bột treo lên, đang loanh quanh bên cửa sổ hóng gió. Dương Mị dòm bóng dáng kia có chút quen thuộc, nhíu mày suy nghĩ, đột nhiên nhớ ra đây là thực tập sinh của đội cảnh sát hình sự đêm đó được đưa vào bệnh viện cùng với Giang Đình, gọi là Hàn Mai Mai gì đó.
Thương thế của Hàn Tiểu Mai không tính là nghiêm trọng, theo quy trình bình thường thì sẽ bị đưa vào bệnh viện công. Nhưng đúng lúc đụng phải cố vấn Lục đang trong tình trạng hôn mê sắp sửa ra đi trong vinh quang, cô cũng tiện thể được đưa vào cái bệnh viện như cái khách sạn này, ở đây mỗi người sẽ ở riêng một phòng bệnh rất rộng rãi thoải mái, và tất nhiên hóa đơn cũng sẽ do ông chủ của cô chi trả.
Một cánh tay của cô đang bị treo lên, cô nhẹ nhàng cẩn thận hoạt động bả vai cứng ngắc của mình một chút, sau lưng đột nhiên vang lên một giọng nữ vừa lười biếng vừa trịch thượng: "Hàn Mai Mai?"
"Hả?"
Hàn Tiểu Mai quay đầu lại nhìn, chút nữa thì bị ánh sáng của một chị gái xinh đẹp khảm vàng 24k chọc mù mắt chó.
Dương Mị vén mái tóc nhuộm màu nâu sẫm lên, trên chiếc cổ trắng như tuyết đeo một sợi dây chuyền kim cương có mặt là một cái chìa khóa, mặc một chiếc váy nhung màu hồng đậm, dưới chân đi một đôi giày cao gót da lộn màu hồng nude, xách theo một cái túi mà nửa năm tiền lương của Hàn Tiểu Mai cũng không mua được, đang lả lướt đi tới đây, lượn quanh Hàn Tiểu Mai nửa vòng, đôi mắt được trang điểm tỉ mỉ kỹ càng cũng không thèm che dấu chút khắt khe trong đó, quan sát từ đôi dép nhựa 2 tệ (7k) dưới chân lên đến mái tóc ba ngày chưa gội của cô.
"Cô chính là nữ cảnh sát thực tập ngồi cùng xe với anh Giang lúc xảy ra chuyện?"
Hàn Tiểu Mai hết sức lo sợ, cô cuối cùng cũng nhận ra vị tiểu thư xinh đẹp này là ai.
"Vâng, tôi tên Hàn Tiểu Mai, chị chính là Dương........."
Dương Mị lại lượn xung quanh cô thêm nửa vòng nữa, bước chân đong đưa, khuôn mặt xinh đẹp, toàn bộ phương vị đều khoe ra thân hình chữ S kiêu ngạo của mình, cô ta dùng hai móng tay sơn màu hồng phấn nhéo lên quai hàm của Hàn Tiểu Mai, sau đó nhẹ nhàng miết qua, tỉ mỉ quan sát làn da của cô, ánh mắt kia giống như đang kiểm tra răng lợi lúc mua lừa ấy.
Con lừa Hàn Tiểu Mai bị kiểm tra thì nơm nớp lo sợ, một lúc lâu sau mới nghe Dươn Mị lười biếng lên tiếng, nói: "Chiếc xe bị hỏng kia, là của tôi."
"Xin...... xin lỗi, thật có lỗi quá, tôi không phải cố ý........" Hàn Tiểu Mai cũng không hiểu tại sao mình lại xin lỗi như phản xạ có điều kiện thế này.
"Thực tập sinh các cô không có việc gì khác để làm sao?"
"Lúc đó thực sự không để ý tới........ Hả?"
"Cả ngày bám theo anh Giang, sao không ra đường phố bắt trộm đi?"
Hàn Tiểu Mai đúng là con lừa, không cảm giác được sát khí như dòng nước ngầm đang cuồn cuộn dâng lên: "À, bởi vì đội phó Nghiêm giao cho tôi nhiệm vụ trông coi Giang...Lục...Lục cố vấn, nói là có bất kỳ hành động kì lạ nào phải thông báo cho anh ấy đầu tiên, chỉ cần cố vấn Lục rời đi nửa bước anh ấy sẽ lập tức đuổi tới, cho nên..."
Dương Mi ngạc nhiên không ít: "Nghiêm Tà? Tại sao?"
Hàn Tiểu Mai rướn cổ thăm dò một chút, xác định xung quanh không có người, mới hạ thấp giọng nói: "Không biết, cũng có thể là thời kỳ xuân tình nảy mầm của người mắc bệnh ung thư thẳng nam* cũng nên."
Dương Mị hít vào một hơi, suýt chút nữa thì thất thố thụt lùi ra sau ba bước, Hàn Tiểu Mai còn chép miệng ánh mắt sâu xa nhìn cô.
".........." Nhưng Dương Mị không hổ là người kéo Giang Đình ra khỏi hiện trường vụ tai nạn trên đường cao tốc, đưa y vào bệnh viện cứu về một mạng, cô là người có kinh nghiệm lại được rèn luyện qua biết bao sóng to gió lớn trong nhiều năm, chỉ trong nháy mắt đã kịp bình tĩnh lại, xác định xong chiến lược tấn công và phòng thủ, bước đầu tiên là dụ dỗ đối tượng về phe của mình, cô nắm lấy bàn tay không bị bó bột còn lại của Hàn Tiểu Mai:
"Em gái!"
Hàn Tiểu Mai: "???"
"Nhìn em nhỏ bé gầy gò đáng thương quá, mau đi theo chị." Dương Mị cười lên giống như hồ ly mới thành tinh, thân mật nồng nhiệt nói: "Chị đây tốt bụng, muốn mời em ăn bữa cơm."
***
"Đinh Đang khai báo?" Cùng lúc đó ở trong phòng bệnh, Giang Đình xác nhận hỏi.
Nghiêm Tà tiện tay kéo cái ghế sảng khoái đường hoàng ngồi bên cạnh giường, khuỷu tay gác lên hai bên tay vịn, mười ngón tay đan vào nhau, đôi chân dài nhấc lên bắt chéo. Hắn như một tổng tài trẻ tuổi đẹp trai anh tuấn, cười tủm tỉm nhìn Giang Đình một lúc lâu, mới nhả từng từng chữ giống như đang hát: "Đương ~ nhiên ~ rồi~"
Giang Đình nói: "Tôi còn cho rằng cô ta là một người tương đối khó hạ gục."
"Chủ yếu là phải nhìn xem vị đại thần nào đích thân ra tay thẩm vấn, anh đoán xem?"
Trong phòng bệnh tràn ngập ánh nắng, đầu giường cắm một bó hoa bách hợp rất lớn, mùi hương tản mát ra khắp nơi. Mặt Giang Đình trắng bệch, trên người là một bộ quần áo bệnh nhân màu trắng trông rất mềm mại, hai tay khoanh trước ngực, đầu thư thái dựa nghiêng vào gối.
Tuy không rõ ràng lắm, nhưng đôi môi đỏ nhạt của y đang thực sự cong lên: "Vị đại thần này không phải đang ngồi trước mặt tôi sao."
Nụ cười của Nghiêm Tà càng sâu hơn.
"Chậc, nói chuyện nghiêm túc." Nghiêm Tà tiện tay từ trong bao thuốc rút ra một điếu thuốc Trung Hoa mềm ngậm lên miệng, kéo cái ghế dịch lên phía trước: "Anh làm sao biết được con nhóc Đinh Đang kia là tên bắt cóc thứ tư?"
Thời gian quay ngược về hơn mười ngày trước, Nghiêm Tà đứng bên xe cảnh sát quay đầu lại, cửa kính xe từ từ hạ xuống, lộ ra một bên gò má trắng nõn lạnh lùng của Giang Đình, nói - không phải ba tên bắt cóc, mà là bốn tên.
Cho nên ở hiện trường lúc Nghiêm Tà phá cửa vào, ngay lập tức xông pha lên trước đi bắt Đinh Đang, sau khi xảy ra vụ nổ hắn cũng là người đầu tiên xông lên liều chết đoạt lấy khẩu súng trong tay cô ta, sự thật chứng minh phán đoán này đã cứu mạng con tin.
Giang Đình nói: "Đinh Đang đến đồn công an là thật, nhưng không phải là tự thú mà là đến tố giác."
Nghiêm Tà rất phong độ, làm một động tác mời tiếp tục.
"Cô ta muốn đi tố giác mấy người Đinh Gia Vượng, Trì Thuỵ và Vương Nhạc, lý do thì giống như những lời mà cô ta đã thoái thác với Sở Từ, muốn đổ hết trách nhiệm về việc buôn bán ma tuý cùng việc kết giao với Hồ Vĩ Thắng lên đầu ba cô ta. Điều này cùng với lời khai của Trương Kiều không mưu mà hợp, có lẽ là lúc buôn bán ma tuý trước đây hai mẹ con cô ta đã âm thầm thương lượng hàng nghìn lần về việc lúc bị bắt thì nên nói như thế nào, đây cũng là chuyện rất dễ lý giải, dù sao thì đại đa số những người làm mẹ đều yêu con nhiều hơn những người làm cha."
"Cho nên, sau khi Điêu Dũng bị khống chế, Đinh Đang phát hiện ra mình bị cảnh sát theo dõi, cô ta biết mình đã bị nghi ngờ. Vào lúc này, chủ ý đầu tiên mà cô ta nghĩ đến chính là cướp người, sau đó cô ta chuẩn bị tốt lý do thoái thác, lên kế hoạch đi đến đồn công an." Giang Đình hít vào một hơi, nói tiếp: "Nhưng mà, có lẽ thông qua quan sát nói chuyện với nhau hoặc là bằng cách nào đó, mấy người Trì Thuỵ phát hiện ra cô ta có dị tâm trước, do đó tiên hạ thủ vi cường, trói cô ta lại đưa đi."
"Sau đó cô ta lựa chọn cùng bọn bắt cóc hợp tác." Nghiêm Tà tiếp lời.
"Đúng vậy, cô ta không còn cách nào khác." Giang Đình nói: "Cho nên, suy đoán lúc trước của anh rất chính xác, vào đêm phát sinh vụ án 502, người phụ nữ đồng bọn ngồi trên xe Hồ Vĩ Thắng chính là Đinh Đang, thậm chí, cô ta còn có ý định mưu sát Phùng Vũ Quang."
Miệng Nghiêm Tà ngậm điếu thuốc, cười mà như không cười nhìn y một lát, cuối cùng lui về sau tựa lưng vào thành ghế, chậm rãi lặp lại: "Giết người có chủ ý."
Hắn im lặng một lúc, giống như đang rất hưởng thụ thời khắc mình và Giang Đình ở cùng nhau, sau đó mở miệng: "Chắc anh cũng đoán được rồi, nói xem thử tại sao?"
"Phùng Vũ Quang vẫn luôn dựa vào việc uống Adderall, Modafinil để vượt qua các cuộc thi, ở Bắc Kinh cậu ta có người bán cố định và đáng tin cậy. Nhưng sau khi đến Kiến Ninh, những loại thuốc này được liệt kê vào chất cấm, nên việc chuyển phát nhanh rất nguy hiểm, hơn nữa cậu ta đang cần gấp, cậu ta chấp nhận làm quan ăn lộc vua, ở chùa ăn lộc Phật, tiếp nhận Đinh Đang với tư cách là nguồn cung cấp mới. Nhưng việc cậu ta không ngờ tới chính là Đinh Đang thực sự muốn giết cậu ta."
"Cuộc gọi áp chót mà Phùng Vũ Quang gọi vào đêm xảy ra vụ án là gọi cho Đinh Đang, tôi đoán sau khi nhận được cuộc điện thoại này, Đinh Đang đã cho cậu ta một số điện thoại không đăng ký khác để liên lạc, đây cũng là thủ đoạn gây nhiễu việc điều tra sau này của cô ta. Sau khi Phùng Vũ Quang gọi đến số điện thoại vô danh kia, làm theo hướng dẫn lên xe của Hồ Vĩ Thắng, chuyện còn lại đều giống với những suy đoán trước đây của anh."
Giang Đình dừng lại, ngả đầu tựa vào chiếc gối mềm đặt phía sau, vô thức vuốt ve cổ mình.
Nghiêm Tà phát hiện đây là động tác theo thói quen lúc Giang Đình suy nghĩ, hắn nhìn không chớp mắt, cổ họng đột nhiên có chút khô, không nhịn được nuốt nước miếng một cái.
Giống như cái tay kia đang nhẹ nhàng vuốt ve cổ của mình vậy.
"Vậy vì sao anh lại nghi ngờ cô ta cố ý mưu sát?" Tựa hồ muốn ngụy trang trạng thái kỳ quái của mình, Nghiêm Tà miễn cưỡng dời tầm mắt, cười hỏi: "Có lẽ cô ta chỉ đơn thuần muốn dụ dỗ Phùng Vũ Quang hút ma túy, vừa hay lại cầm nhầm hàng mà thôi."
Giang Đình lắc đầu.
"Thuốc mà Phùng Vũ Quang dùng chính là hàng bắt chước thất bại của Đinh Gia Vượng, nó có lẽ đã được tiêu hủy từ sớm. Tuy có dư thừa một lượng nhỏ, nhưng nó không giống như nhóm Methamphetamine có thể tùy ý chất đống ở trong nồi, cho nên khả năng 'thuận tay cầm nhầm hàng' là không lớn. Với lại, chuyện Đinh Đang muốn giết Phùng Vũ Quang có lẽ đến cả Hồ Vĩ Thắng cũng không biết, nếu không gã sẽ không động đến ba lô của Phùng Vũ Quang, ngày hôm sau còn bán cho tiệm xa xỉ phẩm, lưu lại cho bản thân một đầu mối rõ ràng như vậy - mà thái độ kiên quyết thà chết không khai của Hồ Vĩ Thắng là muốn bảo vệ Đinh Đang. Đối mặt với một gã bạn trai trung thành như vậy, nếu đến cả Hồ Vĩ Thắng cũng bị Đinh Đang gạt, vậy thì động cơ giết Phùng Vũ Quang của cô ta hẳn là rất tế nhị."
Ngừng một lát, Giang Đình lại mỉm cười nói tiếp: "Nhưng tôi cũng đã nói qua đây là suy đoán, đối với tội giết người có chủ ý, việc cân nhắc hình phạt đối với tội không cố ý giết người và giết người có chủ ý không giống nhau, Đinh Đang chắc chắn sẽ không chịu thừa nhận mới đúng."
Nghiêm Tà giơ ngón trỏ lên lắc lắc với Giang Đình, nói: "Cô ta thừa nhận."
Điều này khiến Giang Đình hơi bất ngờ: "Ồ?"
"Chính kẻ hèn bất tài này, tự mình dẫn người hăng hái chiến đấu nửa ngày, ý trên mặt chữ, đem khu vườn nhỏ nhà họ Đinh đào sâu ba thước, cuối cùng cũng không phụ sự mong đợi của mọi người tìm được bằng chứng. Anh đoán xem là cái gì?"
Lần này người làm động tác mời lại là Giang Đình.
"Thi thể."
Nghiêm Tà sung sướng đối diện với ánh mắt kinh ngạc của Giang Đình, vênh váo nói: "Mười mấy thi thể chó hoang mèo hoang chết do bị đầu độc, thời gian chết là gần đây, đầu mấy cái móng vuốt xét nghiệm ra ADN của Đinh Đang."
Giang Đình thở nhẹ một hơi, hiểu ra: "Thí nghiệm liều lượng tử vong."
"Cố ý đầu độc, bằng chứng như núi." Nghiêm Tà vỗ tay một cái: "Con nhóc kia gục ngay tại chỗ, há há há!"
Nhân chứng, vật chứng, khẩu cung tất cả đều khớp với nhau, tạo thành một chuỗi bằng chứng liên kết chặt chẽ, hoàn toàn nắm chặt băng nhóm buôn bán chế tạo chất gây nghiện, sử dụng súng trái phép và giết người này trong tay.
Trận đánh này Nghiêm Tà thắng rất đẹp, thậm chí có thể sử dụng từ hoàn mỹ để hình dung.
"Vậy Hồ Vĩ Thắng thật sự là do Đinh Gia Vượng giới thiệu cho con gái ông ta?" Giang Đình hỏi.
Nghiêm Tà xua tay ngăn lại: "Ôi dào, anh đừng tin lời con nhóc xảo quyệt kia. Ông chủ của quán karaoke Tam Xuân Hoa Sự, người giống như cây trúc thành tinh kia ấy, anh ta khai rằng Đinh Đang từ lâu đã là đóa hoa giao tiếp rất nổi tiếng của bọn họ, rất có thể Hồ Vĩ Thắng đã từng mời cô ta uống rượu, hai người thường xuyên qua lại dụ dỗ nhau, sau đó Đinh Gia Vượng mới bị kéo xuống nước bắt đầu chế tạo chất gây nghiện, từ đầu tới cuối cũng không hề có chuyện ép người tốt làm đĩ."
Giang Đình tựa hồ có chút cảm khái, thở dài nói: "Cô gái này."
"Thanh niên bây giờ thật là, chậc chậc chậc..."
Giang Đình vuốt cằm lắc đầu, cũng không hùa theo.
"Anh đang nghĩ gì thế?" Nghiêm Tà nhanh nhạy truy hỏi.
"...Tôi đang nghĩ." Giang Đình chậm rãi nói, "Đinh Đang là ngọn nguồn khiến nhóm người này bắt đầu sản xuất chất gây nghiện, là trung gian dắt mối cho Đinh Gia Vượng đến với đường dây buôn bán ma túy của Hồ Vĩ Thắng. Đồng thời, đối với Hồ Vĩ Thắng hay bất cứ người đàn ông khác mà nói, cô ta giống như một loại ma túy hấp dẫn, có thể gây nghiện, cũng có thể gây chết người..."
Anh tựa hồ đang suy nghĩ tìm tòi để miêu tả cho thích hợp, rốt cuộc mở miệng nói: "Không hiểu tại sao, loại tính chất đặc thù này khiến tôi rất không thoải mái."
Nghiêm Tà chú ý tới việc anh không dùng từ ghê tởm, chán ghét hay ác cảm.
Mà là không thoải mái.
Một người có cảm giác không thoải mái đối với một tính chất đặc thù nào đó, có thể là vì tam quan trái ngược, cũng có thể là vì từ trong đó nhìn ra được một mặt mà mình không dám đối diện.
"Anh để ý đến cô ta làm gì, một tên tử tội làm sao có thể khiến người khác thoải mái cho được." Nghiêm Tà rất tự nhiên thả lỏng xương cổ một chút, giống như nhớ đến cái gì: "À, đúng rồi, kết quả khám nghiệm tử thi của Hồ Vĩ Thắng có rồi."
Giang Đình ngước mắt lên.
"Dị ứng bột đậu phộng."
"..........?"
"Thành phần giết chết gã là Diacetylmorphine, lúc trước đội huấn luyện chó nghiệp vụ từng xin về dùng để huấn luyện, lúc trả lại bên trong bị trộn lẫn với đường Glucose và bột đậu phộng. Tôi đã cho người đi bắt mấy tên huấn luyện viên rồi." Nghiêm Tà hời hợt nói: "Cục trưởng Lữ đã lệnh cho lão Hoàng điều tra kỹ kho hàng cấm, phát hiện độ tinh khiết của mấy đơn vị ma tuý không khớp, lúc này những người chịu trách nhiệm liên quan đang được xử lý rồi."
Giang Đình trầm ngâm gật đầu, một lúc sau mới nói: "Thật trùng hợp."
Đúng vậy - quá trùng hợp.
Tuy có mấy đơn vị heroin bị trộn lẫn tạp chất, nhưng cố tình tại sao lại là bột đậu phộng, và tại sao nó lại được cố tình đưa đến cho Hồ Vĩ Thắng, người bị dị ứng bột đậu phộng?
Mỗi một chi tiết về cái chết của Hồ Vĩ Thắng trong ngày trong đêm đó, rốt cuộc phần nào là ý trời, đoạn nào là chủ ý của con người?
"Có trùng hợp hay không, hiện tại cũng chưa thể tra ra được, thật may là tương lai vẫn còn dài." Nghiêm Tà cúi người nhích lại gần, dùng mu bàn tay quét qua ngực Giang Đình, dí dỏm nói: "Tương lai còn dài - không tồi, cái mạng nhỏ này của anh coi như được tôi nhặt về."
Giang Đình im lặng nhìn hắn, sâu trong đáy mắt có một ít ưu tư khó nói nên lời.
"Ngoan ngoãn ở đây dưỡng bệnh đi đội trưởng Giang." Nghiêm Tà cười nói, "Động một tí là hôn mê như Tây Thi giữ dáng vậy, sau này cũng không dám tùy tiện làm phiền Lão Phật Gia anh nữa."
Hắn đứng lên thoải mái duỗi eo, bẻ ngón tay răng rắc, đột nhiên nghe Giang Đình gọi: "Nghiêm Tà."
Tiếng gọi này không lớn, thoạt nghe cũng không có gì bất thường, Nghiêm Tà nhìn y.
Giang Đình dựa đầu vào giường bệnh trắng như tuyết, đôi mắt trầm tĩnh như một đầm nước sâu, nói:
"Cám ơn anh, một ngày nào đó tôi quay về Cung Châu, nếu như thuận tiện, anh có thể đến tiễn tôi lên đường không?"
Hai người họ cứ lẳng lặng đối mặt với nhau như vậy trong chốc lát, Nghiêm Tà nở một nụ cười nhẹ, giống như ném một hòn đá nhỏ vào mặt hồ nhưng lại không hề nổi lên những gợn sóng nên có, chỉ thấy hắn mò vào túi quần lấy ra một vật gì đấy, giơ tay ném một cái:
"Chuyện sau này để sau này rồi hẵng nói, chỗ KTV của Dương Mị nhiều người hỗn tạp, sau khi xuất viện tốt nhất là đến nhà tôi."
Giang Đình vững vàng bắt được vật đang lượn vòng parabol kia, hơi ngạc nhiên vì trong tay lại là một cái chìa khóa, biểu tình của anh cứng lại.
"Đi đây," Nghiêm Tà không quay đầu lại, vẫy vẫy tay, mở cửa đi ra ngoài.
Căn phòng trắng như tuyết lại trở về vẻ tĩnh mịch, ánh mặt trời rọi qua cửa sổ kính, trên cánh hoa bách hợp lặng lẽ rơi xuống một giọt nước lóng lánh.
Giang Đình nhẹ nhàng nhét chiếc chìa khóa vào đầu giường, lặng lẽ thở dài.
***
"Woww, Nghiêm ca vừa đi coi mắt về sao?"
Trước cửa ra vào văn phòng đội điều tra hình sự Cục công an thành phố, Nghiêm Tà bước nhanh lên cầu thang, khịt mũi coi thường mấy tên thủ hạ đang hihi haha trêu chọc: "Coi mắt cái gì, dung tục! Sắp xếp xong tài liệu chưa? Danh sách vật chứng chuẩn bị sẵn sàng chưa? Hồ sơ tố cáo chuyển giao cho Viện kiểm sát rồi sao? Đều chưa làm? Chưa làm các cậu còn ở đây làm gì? Quay lại làm việc!"
Nhóm hình cảnh tay kẹp thuốc, ồ lên giải tán.
"Ê, lão Nghiêm........" Hoàng Hưng, chủ nhiệm phòng kỹ thuật đứng trước cửa phòng làm việc của đội phó đội hình sự, hình như đã đợi được một lúc rồi, nghe tiếng động xung quanh lập tức quay đầu kêu một tiếng.
Nghiêm Tà quan sát anh ta trên dưới mấy lần, "Có việc gì? Muốn vay tiền hả?"
Hoàng Hưng cười khan một tiếng, nhưng không che dấu được lo lắng cùng mâu thuẫn đong đầy trong ánh mắt.
Bộ dáng này rất khác thường, Nghiêm Tà nhíu mày, Hoàng Hưng lại miễn cưỡng ho khan: "Cái áo thun trẻ con tìm được trên tầng thượng tòa nhà dân cư đêm đó ấy, phía trên có dính vệt máu cũ, kết quả giám định ADN vừa có tức thì."
Vẻ mặt Nghiêm Tà nghiêm túc lại.
"Cục trưởng Lữ," Hoàng Hưng muốn nói lại thôi: "Cục trưởng Lữ kêu chú tới văn phòng của ông ấy một chuyến."
"........." Nghiêm Tà cười lên, trên gương mặt đẹp trai đã thu hồi tất cả ưu tư, vỗ vai Hoàng Hưng: "Tôi đi ngay đây."
Hắn xoay người đi về phía thang máy, nửa câu cũng không hỏi thêm. Hoàng Hưng ngược lại lại đuổi theo sau nửa bước, giống như muốn giải thích gì đó, nhưng cuối cùng cố gắng nhịn xuống.
***
Phòng làm việc của cục trưởng.
Cốc cốc cốc!
Tiếng gõ vừa dứt, bên trong lập tức vang lên giọng nói quen thuộc: "Vào đi."
Nghiêm Tà đẩy cửa đi vào.
Sau bàn làm việc rộng lớn, chiếc ghế xoay quay lưng ra cửa, lộ ra một đoạn cánh tay. Màn hình máy tính để bàn bị xoay ra một góc độ, ánh mắt Nghiêm Tà rơi vào trên đó, nhận ra cửa sổ rất quen thuộc - mạng lưới nội bộ cảnh sát.
Gương mặt quen thuộc nửa giờ trước vừa thấy qua, trên vai mang cầu vai ba sao bốn vạch, ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn.
Bước chân của Nghiêm Tà dừng lại.
"Tay súng bắn tỉa bắn bốn phát đạn vào hiện trường cảnh sát đang hành động rồi chạy trốn, trước lúc đi còn dùng một hòn đá đè một cái áo thun của trẻ con, trước ngực còn lưu lại vết máu cũ. Trải qua so sánh ADN, vết máu này trùng khớp với vết máu được trích ra trong lần hành động giải cứu của cảnh sát ba năm trước đây."
Chiếc ghế xoay quay lại, cục trưởng Lữ bình tĩnh nhìn Nghiêm Tà.
"Thuộc về Sở công an thành phố Cung Châu - nguyên chi đội trưởng tổ hai chi đội phòng chống buôn bán ma túy, Giang Đình."
Chú thích:
(*) Trực nam nham - 直男癌 - ung thư thẳng nam - là thuật ngữ mạng thường dùng để khinh bỉ hoặc chế giễu những cư dân mạng chỉ sống trong thế giới quan, giá trị quan và thẩm mỹ quan của bọn họ, lúc nào cũng bất mãn và không hài lòng đối với người xung quanh, còn theo chủ nghĩa gia trưởng.
Quan điểm chung của những người mắc bệnh ung thư thẳng nam là thường tự cao tự đại, lúc nào cũng cho mình là đúng, luôn luôn bỏ qua các giá trị của người phụ nữ, vật hóa phụ nữ.Bọn họ đa số là những người đàn ông dị tính (Heterosexuals), bọn họ lợi dụng "tiêu chuẩn xã hội phổ biến" để định hình hình tượng người phụ nữ lý tưởng vào tâm trí mọi người, nhằm củng cố bản sắc giới tính và yêu cầu phụ nữ phải kìm nén ham muốn dục vọng thực sự của họ, gạt bỏ bất kể sự gần gũi nào với "hình tượng người phụ nữ lý tưởng" mà xã hội kỳ vọng.