Chương 40

Edit: Sabi

Thực tế, xung quanh con đường quốc lộ bị bỏ hoang vô cùng vắng vẻ, gió từ nơi xa lướt qua cánh đồng hoang, mang theo tiếng vù vù như tiếng sáo xa xăm.

Tiếng súng không vang lên.

"..........Giang Đình." Âm điệu của Nghiêm Tà run run, nhưng hắn vẫn cố nén xuống khiến cho giọng nói của mình thật ổn định vững vàng: "Không sao, cho dù đã xảy ra bất cứ chuyện gì, đều là quá khứ rồi, anh bỏ súng xuống đã."

Giang Đình đứng ở phía ngoài hàng rào bảo hộ cách đó không xa, nửa người chìm vào trong bóng tối, thân thể giống như bị ác quỷ từ sâu trong linh hồn điều khiển, tay cầm súng không biết đã thu về từ lúc nào lại giơ lên hướng về phía trước, ngón tay khẽ run lên-

Ở góc độ này, họng súng đang nghiêng về chính anh.

"Chung quy có một số việc sẽ trở thành quá khứ," A Kiệt nhàn nhạt nói, giơ tay lên lau máu trên gò má, mỉm cười nói tiếp: "Nhưng mà tao cảm thấy việc 'Có một số việc' là chỉ hiện tại chứ không phải là quá khứ."

Gã hoàn toàn không còn vẻ giương cung bạt kiếm như lúc nãy nữa, thậm chí còn có chút nhàn nhã. Nghiêm Tà liếc qua, nhạy cảm phát hiện xa xa ở cuối con đường, hai luồng đèn xe đang bay qua dốc núi, chạy dọc theo đường quốc lộ, lao tới đây với tốc độ cực nhanh, chẳng mấy chốc đã truyền đến tiếng nổ ầm ầm rất lớn của xe mô-tô!

"Hàn Tiểu Mai!" Nghiêm Tà hét lên: "Cẩn thận!"

Ở phía xa, Hàn Tiểu Mai quay đầu lại, nhảy lên nhích sang tránh ở bên cạnh, chiếc mô-tô chạy sát qua người cô rồi nhanh chóng lướt đi!

Nghiêm Tà chạy nhanh về phía trước, nhảy lên, một chân đạp lên hàng rào bảo hộ, một chân tiếp đất lăn một vòng rồi đứng dậy, dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai chạy tới bên Giang Đình, cướp lấy khẩu m92 trên tay anh, trong chớp mắt đó, hai chiếc xe mô-tô cũng đã nhanh chóng lao như bay tới đây.

A Kiệt ngay lập tức bắt lấy yên sau của một chiếc, nhanh chóng bật người nhảy lên. Chiếc mô-tô còn lại cách đó hơn mười mét, hất đuôi, gã lái xe cúi người, thuận tay nhặt lấy hộp súng bắn tỉa dưới đất lên, rồi tăng tốc lao đi.

"Hẹn gặp lại, Nghiêm Tà." A Kiệt quay đầu lạnh lùng nói: "Lần sau gặp lại chính là ngày giỗ của mày."

Nghiêm Tà đưa tay bóp cò, xe mô-tô lại đột nhiên rồ ga, trong tiếng động cơ ầm ầm cùng viên đạn sượt qua mặt, chiếc mô-tô giống như sao băng, lao nhanh như chớp về phía cuối đường quốc lộ bỏ hoang.

Đoàng! Đoàng! Đoàng!

Ba phát đạn cuối cùng bắn vào khoảng không, đèn xe biến mất trong màn đêm mù mịt. Nghiêm Tà mắng một câu "Đờ cờ mờ!" vừa muốn đuổi theo, đột nhiên nhìn thấy ở phía xa trên sườn núi lờ mờ đưa tay lên không thấy rõ năm ngón xuất hiện mấy luồng đèn xe sáng choang, giống như vô số đôi mắt của quỷ đỏ -nơi đó vẫn còn rất nhiều đội ngũ phục kích!

Cạch!

Nghiêm Tà giơ tay ném mạnh khẩu súng rỗng lên hòn đá ven đường.

Tiếng còi ò í e của xe cảnh sát theo gió bay tới, trên cầu vượt cuối cùng cũng lập lòe hiện ra ánh sáng đỏ xanh.

"Anh không sao chứ?" Nghiêm Tà đưa tay lau máu trên mặt, xoay người hỏi: "Tạm thời cứ lên xe của tôi... Giang Đình!"

Giang Đình đè chặt ấn đường của mình, nửa khuôn mặt giấu sau lòng bàn tay, tuy đã cố gắng nhưng vẫn không cách nào khống chế được đôi vai đang run rẩy. Nghiêm Tà bước lên nắm lấy tay y kéo ra, chỉ thấy khuôn mặt y tái nhợt, giữa đêm tối cũng có thể nhìn thấy đôi môi mỏng đang mím chặt không ngừng run run.

"Anh đừng dọa tôi, Giang Đình?" Nghiêm Tà đỡ anh, thì thầm: "Tỉnh tỉnh đi!"

"Xin lỗi." Giang Đình muốn lấy tay che mặt, nhưng cổ tay lại không thể thoát khỏi sự kìm kẹp của Nghiêm Tà, chỉ có thể dựa vào tố chất thần kinh nghiêng mặt sang một bên: "..........Vừa rồi tôi chỉ là muốn.........."

"Không sao, không sao." Nghiêm Tà dùng ánh mắt ra hiệu cho Hàn Tiểu Mai đợi ở trong xe đừng tới gần, đồng thời cẩn thận ôm Giang Đình vào trong ngực: "Mọi chuyện đều đã qua, tôi ở đây, ngoan ~ nghe lời."

"Vừa rồi tôi chỉ muốn giúp anh." Giang Đình nghẹn ngào nói, "Nhưng tôi đã không thể......Tôi.........."

Anh dừng lại một chút, rốt cuộc vẫn thốt ra câu nói kia:

"Tôi không thể bóp cò súng được nữa."

Nghiêm Tà ngớ ra, còn chưa kịp hiểu anh có ý gì, đột nhiên Hàn Tiểu Mai cầm bộ đàm từ trong xe thò đầu ra, lo lắng nói: "Đội phó Nghiêm! Hiện trường truyền tin nói là đã phát hiện được điểm ẩn nấp của tên bắn lén, là sân thượng của một tòa nhà dân cư sắp tháo dỡ, tên tội phạm còn để lại hiện trường một đồ vật rất khả nghi!"

"Vật gì?"

"Một cái áo thun ngắn tay màu trắng, đã cũ, của một đứa trẻ bảy đến tám tuổi, còn từng dính máu!"

Nghiêm Tà cảm thấy người trong lồng ngực cử hơi động, Giang Đình đẩy hắn ra, thở hổn hển nói: "............Cái gì?"

Sâu thẳm trong tâm trí rối bời, tràn ngập vô số ý nghĩ, lại giống như trống rỗng mờ mịt. Giang Đình lảo đảo đi về trước mấy bước, lại lần nữa bóp chặt ấn đường, đến mức móng tay đâm sâu vào da thịt cũng không cảm giác được đau đớn.

Rốt cuộc, tâm trí nhỏ bé như bị tơ nhện bao phủ kia, cố gắng duy trì cũng không cứu được, chỉ có thể nhanh chóng lao xuống vực sâu.

Chính anh cũng không phát hiện bản thân trong thời gian ngắn đã ngã xuống, sau đó thân thể trở nên mềm nhũn, mất đi ý thức.

"............Giang Đình!"

Nghiêm Tà gần như lao về phía trước, đỡ lấy Giang Đình, vỗ vỗ vào gò má lạnh như băng của anh: "Tỉnh lại! Giang Đình!"

Hàn Tiểu Mai sợ ngây người, ba bước thành hai xông lên, chỉ thấy Nghiêm Tà ôm ngang Giang Đình lên: "Quay lại lái xe, nhanh lên!"

Lúc này ở trên cầu vượt xe cảnh sát càng ngày càng gần, ánh sáng đỏ xanh lập lòe chiếu lên người bọn họ, Hàn Tiểu Mai luống cuống chỉ cho hắn thấy: "Nhưng đội phó Nghiêm, đoàn người đã.........."

"Gọi điện thoại cho bệnh viện nhân dân." Nghiêm Tà ôm Giang Đình đặt lên ghế sau, hít sâu một hơi ép buộc bản thân phải bình tĩnh, dứt khoát nói: "Không, từ từ. Gọi điện thoại cho bệnh viện tư nhân, lên xe đi anh sẽ nói cho em là bệnh viện nào."

Mã Tường mở cửa sổ một chiếc xe cảnh sát đang vùn vụt đi tới, cách mấy chục mét nhìn thấy Nghiên Tà chui vào xe, sau đó chiếc xe Grand Cherokee sáng đèn, quay đầu lao đi mất.

"Hú, anh Nghiêm!" Mã Tường hạ cửa sổ xe xuống: "Bọn em đang đuổi tới... Ế?!"

Người trong xe Grand Cherokee hoàn toàn không nghe thấy tiếng gào của cậu ta, ngay cả ý chờ đợi cũng không có, trực tiếp chạy theo hướng ngược lại của xe cảnh sát.

".............." Một hàng xe cảnh sát lần lượt dừng lại, tất cả mọi người chết lặng đứng giữa bụi đất. Một lúc sau Mã Tường nhô ra khỏi cửa xe, nhìn về chiếc xe đang chạy càng ngày càng xa kia phẫn nộ nói: "Anh vội vàng đưa vợ đi đẻ à? Anh cũng đâu có vợ! Ê!"

***

Đèn cảnh sát nhấp nháy phía sau, chiếc xe lao nhanh trên đường cao tốc trống trải với tốc độ lớn nhất, vượt qua mấy cái đèn đỏ, chỉ lưu lại một tàn ảnh màu đen trên camera giám sát an ninh.

Kính chiếu hậu phản chiếu một làn sương mù trong đôi mắt của Nghiêm Tà, hắn nhìn ra ghế sau- thân thể Giang Đình lắc lư theo chuyển động của chiếc xe, giống như trong lúc hôn mê không ngừng nhớ về một số ký ức không thể chịu đựng nổi, hai mắt nhắm nghiền, trên mặt hiện ra một tia đau đớn.

Tôi không thể bóp cò súng nữa, anh ta nói như vậy.

Ý của anh ta là gì? Sao lại như vậy?

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì với cái chết của người nằm vùng "Đinh Tán"?

Chuyện trước kia đã trở thành quá khứ, Giang Đình, anh tuyệt đối không thể sa vào trong đó- Nghiêm Tà âm thầm niệm đi niệm lại ở trong lòng.

Cứ cho là đã từng làm sai, cũng không sao hết, nếu như anh muốn trả giá, chí ít tương lai anh cũng sẽ không phải một thân một mình đối mặt nữa.

........

Hỗn loạn.

Lắc lư.

Giang Đình không phân biệt được mình đang ở nơi nào, toàn thân nóng bỏng khó chịu không tả nổi, giống như bị giam giữ trong một không gian nhỏ hẹp tối tắm.

Mình chết rồi sao? Anh nghĩ.

Linh hồn giống như từ dưới nước sâu chậm rãi nổi lên, cuối cùng cũng cảm nhận được ánh sáng, không thể chờ đợi được nữa vội vã chui lên.

Rào rào..........

Cậu bé dưới lòng sông thò đầu lên, mỉm cười vui vẻ, linh hoạt bơi vào bờ rồi leo lên, cầm lấy chiếc áo lót màu trắng đã giặt nhiều lần, xếp chỉnh tề đặt trên phiến đá, sau đó mặc vào.

Ánh chiều tà chiếu lên hai má trắng nõn trơn bóng của cậu bé, mái tóc đen nhánh ướt nhẹp dính vào gò má. Người bạn nhỏ của cậu không xuống nước, quy củ ngồi trên hòn đá, lặng lẽ nhìn tất cả, nhìn một lúc lâu mới cất tiếng: "Quần áo của cậu ướt rồi, không thay bộ khác sao?"

"Nhưng mình chỉ có một bộ này thôi."

"Nếu bị dơ thì phải làm sao?"

"Bị dơ thì trở về sẽ bị ăn đòn."

Cậu bé ngồi xuống, nghiêng đầu nhìn người bạn lúc nào cũng rầu rĩ, không biết đang suy nghĩ cái gì, cười hỏi: "Hôm nay cậu không luyện đàn sao?"

"Cậu muốn nghe không?"

"Muốn!"

Người bạn nhỏ của cậu như đang mỉm cười, trong nụ cười mang theo ý vị không thể nói rõ, đứng lên kéo tay cậu: "Đi theo tôi."

Gió từ trên bầu trời tràn ngập sắc đỏ cam thổi qua cánh đồng, bao bọc khí tức của thành phố thổi về phương xa. Sân khấu xa hoa, giống như năm xưa, ánh chiều tà xuyên qua cửa sổ kính màu trên cao, chiếu xuống rạp hát trống trải vắng vẻ, chiếu lên những hàng ghế phủ đầy bụi bặm; hàng phía trước có một cậu bé đang cười, vỗ tay cho buổi biểu diễn chỉ dành riêng cho một mình cậu............

Hot summer days, rock and roll

The way you play for me at your show

And all the ways, I got to know

Your pretty face and electric soul

...

Những ngày hè nóng bỏng dưới nền nhạc rock'n'roll

Khúc nhạc anh dành tặng em trong buổi biểu diễn của mình

Và bằng mọi giá em muốn được nhìn thấy

Khuôn mặt hoàn mỹ và tâm hồn đầy sức sống kia.

...

Giai điệu kia quanh quẩn thật lâu, màn diễn tấu sẽ không bao giờ kết thúc; thời thơ ấu mặc sức vui đùa, thời gian như dòng nước lũ cuốn trôi lớp hóa trang thật dày.

"Tôi mãi mãi chỉ biểu diễn cho một mình cậu." Cậu bé nghe người bạn nhỏ của mình nói như vậy.

Sau đó, vai của bọn họ mở rộng, thân hình kéo dài, một giọng nói âm trầm lặp đi lặp lại ở bên tai:

"Tôi đã từng hứa, sẽ mãi mãi biễu diễn cho một mình cậu."

Giang Đình ngẩng đầu lên, nhưng không nhìn thấy gì hết. Toàn thân anh phủ đầy tro tàn sau vụ nổ, vết thương chồng chất, cả người nhếch nhác thảm hại, bị người đẩy vào phòng tra hỏi, tay bị còng vào ghế; mắt bị một tấm vải bịt lại, dù biết người kia đang đi tới phía mình, nhưng làm thế nào cũng không thể cảm nhận hay nhìn thấy gương mặt đang mỉm cười gần kề bên cạnh kia.

Will you still love me

When I'm no longer young and beautiful?

Liệu anh có mãi yêu em

Khi mà em không còn tươi trẻ và sắc xuân em dần úa tàn?

Anh nghe thấy tiếng đàn văng vẳng trong căn phòng giam tối tăm.

Will you still love me

When I got nothing but my aching soul?

Liệu anh có còn bên em nữa không

Khi em chẳng còn gì ngoài một tâm hồn tan vỡ?

Những đứa trẻ nô đùa cùng nhau trong đêm hè oi nồng giữa tháng 7, hạt bụi trôi nổi trong ánh chiều tà, ánh đèn hải đăng rực rỡ, ngay lúc này hội tụ thành một dòng nước lũ ầm ầm phá vỡ, tiếng hát ngân nga quanh quẩn trong hư không bay thẳng lên tới thiên đường:

Vinh quang của cậu, gương mặt sáng chói tựa như kim cương của cậu.

Cậu vẫn sẽ yêu tôi như thuở ban đầu, cho đến thiên hoang địa lão chứ?

Khi cảnh xuân tươi đẹp mất đi, màn diễn tấu kết thúc, mùa hè năm ấy đã trôi qua; cậu vẫn sẽ vỗ tay ủng hộ tôi, cho đến thiên hoang địa lão chứ?

***

Bánh xe bằng sắt của giường bệnh quay nhanh, ánh đèn phòng cấp cứu nhấp nháy, bóng dáng hoảng sợ của y tá biến mất trên hành lang.

"Chấn thương hộp sọ, tụ máu não, có thể chèn ép dây thần kinh bất cứ lúc nào, điều này vô cùng nguy hiểm........."

"Trước mắt chỉ có thể duy trì một chút ý thức, không loại bỏ khả năng một lần nữa tiến vào trạng thái thực vật..........."

Dương Mị cúi đầu xuống che miệng khóc nấc lên, sau đó đầu gối mềm nhũn quỳ xuống, Nghiêm Tà đỡ cô ta dậy, không nói tiếng nào kéo lại ngồi trên ghế, ngẩng đầu hỏi bác sĩ: "Vẫn còn có cách khác đúng không? Máy móc tốt nhất, phương pháp điều trị tốt nhất, anh ấy vừa mới hôn mê nhất định còn có thể cứu được! Cho dù phải dùng biện pháp gì, máu tụ trong não để sau hãy nói, hiện tại chỉ cần kích thích ý thức của anh ấy quay trở lại!"

"Nếu như có loại máy móc vừa mới nghiên cứu ra phối hợp với các loại thuốc phù hợp, xác thực vẫn có thể cứu, nhưng loại dụng cụ này còn chưa được phê duyệt nhập khẩu vào trong nước, liệu có hiệu quả lâm sàng hay không còn..........."

"Loại máy đó ở đâu?"

Bác sĩ ngập ngừng: "Xem tin tức thì trọn bộ chắc là ở Đức, nhưng......"

"Chuyến bay quốc tế nhanh nhất vài tiếng là tới, máy móc ông cần vài giờ nữa sẽ có." Nghiêm Tà không quay đầu lại nói, cầm điện thoại di động vọt ra khỏi hành lang phòng cấp cứu.

Trong bóng tối, linh hồn tách khỏi ống dẫn và máy hô hấp, chậm rãi trôi nổi giữa phóng cấp cứu, bay xuống vực sâu trống rỗng.

Dear lord, when I get to heaven

Please let me bring my man

When he comes tell me that you'll let him in

Father tell me if you can

....

Lạy Chúa, nếu có ngày con phải đến thiên đường

Xin hãy để con dẫn theo người đàn ông của cuộc đời mình

Khi anh ấy đến, xin hãy để anh ấy ở lại bên cạnh con

Lạy cha, xin hãy nói cho con biết nếu Người chấp nhận.

(Young and Beautiful by Lana Del Rey)

Nhưng tôi chưa từng yêu cậu, Giang Đình lẩm bẩm trong lúc tiếng hát càng ngày càng lớn.

Giai điệu ngày càng trở nên mãnh liệt hơn, vén lên vạt dưới tấm màn che lộng lẫy màu vàng đỏ, vén lên những năm tháng cũ phủ đầy bụi bặm, thậm chí là cả những tiếng nổ ầm ầm, những tiếng ồn ào đinh tai nhức óc, át đi những tiếng kêu cứu và tiếng la hét của anh.

Nhưng tôi chưa bao giờ ...... Không có..........

"Cậu có," anh nghe thấy giọng nói kia.

Đèn cảnh sát nhấp nháy giữa cơn mưa như thác đổ trong đêm đen, xung quanh ồn ào náo động, có người bất chấp cơn mưa hét lớn: "Tìm được rồi! Người đâu! Thông báo cho đội trưởng Giang!"

Đêm khuya, dưới ánh đèn bàn trong phòng làm việc, bút máy sột soạt từng nét từng vạch ở trên giấy, ngoài cửa vang lên tiếng trêu chọc, tiếng cười đùa vui vẻ, "Bọn em về trước đây đội trưởng Giang! Mai gặp nhé!"

Nền nhà nổ tung, cửa kính của nhà xưởng vỡ tan tàng, ngọn lửa và làn khói dày đặc lập tức bốc lên trời; y chạy như điên về đám cháy, trong lúc hoảng hốt xung quanh có vô số người la to: "Đừng để anh ấy vào!" "Đội trường Giang!" "Kéo anh ấy ra ngoài!".........

...........Ngày mai sẽ không còn gặp lại nữa, Giang Đình nghĩ. Vĩnh viễn sẽ không gặp lại nữa.

Linh hồn cuối cùng cũng buông tay, từ trời cao nhảy xuống vực sâu, ôm thật chặt con ác quỷ đang không ngừng cười lớn.

Trong lúc bọn họ nhanh chóng rời xa thiên đường, bỏ lại thế giới ở sau lưng, tận cùng trong ánh mắt mọc lên từng đám ác quỷ cùng với ngọn lửa của địa ngục; rạp hát hoa lệ tan thành mây khói, tiếng đàn violon vẫn còn tấu vang lên tận trời xanh. Trong tiếng ca bọn họ sẽ ở đó, cùng nhau xông tới chặng đường cuối cùng, giống như từ lúc mới bắt đầu đã gắn bó chặt chẽ không thể chia cắt, rơi xuống cánh cửa luyện ngục đang rộng mở.

Tít tít--!

Giống như lá bùa không ngừng rơi xuống đất, trong phút chốc tất cả đều dừng lại.

Nổ, cháy, tiếng kêu cứu, tiếng gào khóc ........ Tất cả giống như một vở kịch câm không tiếng động, ào ào rút lui, ngọn lửa nhạt phai thành màu xám, thoáng chốc nuốt chửng những bóng ma dưới từng tầng đáy vực sâu.

Giang Đình tựa như quay lại trong bào thai, trôi lơ lửng giữa không trung, không biết qua bao lâu, cuối cùng cũng quay đầu lại.

Một bàn tay mạnh mẽ khỏe khoắn kéo tay anh, theo cánh tay nhìn lên, sinh mệnh mới tựa như ánh sáng ùn ùn kéo đến, trong ánh sáng ngược chiều chiếu ra một khuôn mặt khôi ngô sáng sủa, đang cau mày nhìn anh.

Giang Đình bị tia sáng kia đâm vào mắt buộc anh phải nhắm mắt lại, sau đó lại từ từ mở ra.

"Tỉnh rồi!"

"Bác sĩ! Bác sĩ, anh ấy tỉnh rồi!!"

.......

Tiếng bước chân mơ hồ cùng tiếng huyên náo hỗn tạp, âm thanh tựa như cách một tầng nước sâu. Giang Đình nhắm mắt lại, cảm giác được mình đang bị không biết bao nhiêu y tá bác sĩ đùa bỡn, xung quanh có người đang khóc, có người đang gọi, cũng có người vỗ tay cười to.

Cao hứng đến mức như vậy sao? Trong lòng anh có phần hoài nghi.

Cuối cùng xung quanh cũng dần dần an tĩnh lại, máy móc phát ra tiếng tít tít có quy luật. Cặp lông mi rậm và dài của Giang Đình động đậy vài lần, sau đó chậm rãi mở mắt ra, phát hiện bên giường bệnh vẫn còn có người chưa đi.

Khuôn mặt trong giấc mơ hiện tại đang chăm chú nhìn mình, ánh đèn trong phòng bệnh từ phía sau chiếu tới, biến thành một hình dáng chân thật đáng tin cậy, bên cạnh còn được mạ lên một tầng ánh sáng, trong hoảng hốt lại có chút dịu dàng ấm áp.

Nghiêm Tà cười lên, ngồi bên mép giường, hai tay đan vào nhau giơ ra một con số: "Sáu ngày."

Tinh thần Giang Đình vẫn còn hơi rời rạc, trên mặt đeo mặt nạ hô hấp.

"Anh đã hôn mê suốt sáu ngày." Nghiêm Tà cười nói, cuối cùng hoạt động vùng cổ và hai vai, tùy ý di chuyển xung quanh giường bệnh, đi đến bên cái thiết bị y học không biết tên, bên trên in toàn tiếng Đức, hất cằm một cái: "Giữa tôi và anh, diễn dịch theo một hình ảnh sinh động gọi là 'Hai ta vốn không duyên phận, tất cả nhờ vào việc anh đây đập tiền' - đến hôm nay tôi mới biết, những lời của cha ông ta thực sự không lừa người."

"............" Đáy mắt Giang Đình hiện ra nụ cười chế nhạo.

Nghiêm Tà nhìn anh, đột nhiên cúi người xuống ghé vào tai anh, trêu chọc hỏi: "Bây giờ hai ta coi như có duyên rồi chứ hả? Đội trưởng Giang?"

Giang Đình hơi hé miệng, khí trắng ấm áp thở ra trên mặt nạ hô hấp một cái rồi biến mất.

Y nói: "Coi như là vậy đi."