“Tôi nói các người cho tôi vào gặp Cố tổng, có nhiêu đó thôi mà không làm được à?”

“Tiểu thư bình tĩnh, Cố tổng đang bận không thể tiếp cô được.”

“Bận bận bận bận! Vào hỏi anh ấy có bận được cả đời hay không cho tôi!”

Jennifer tức tối ngồi lại xuống chiếc sofa trong phòng chờ.

Cô ta lại lôi chiếc điện thoại ra, nhắn tin nhắn thứ hai mươi ba cho Cố Viễn Tranh.

Nhưng cô ta không hề nghĩ đến, khi vừa nhắn xong tin, ngước đầu nhìn lên đã thấy người mà cô ta căm hận nhất trong đời.

Dung Tiêu Hoan cùng với chiếc váy dài màu xanh nhạt nhẹ nhàng thướt tha vội vội vàng vàng tiến vào trong sảnh lớn, vẻ mặt không giấu nổi tức giận:

“Mau cho tôi gặp chủ tịch nhà các người.”

“Vâng, tiểu thư đợi chút, tôi sẽ chuyển lời lại cho Cố tổng.”

Năm phút sau.

“Mời Dung tiểu thư vào trong này, Cố tổng đang đợi cô.”

Jennifer nghe thấy tên anh cũng lấn lướt đi vào theo nhưng đã bị nhân viên ngăn lại:

“Xin thứ lỗi, đây là cuộc trò chuyện riêng tư, phiền cô đứng bên ngoài.”

Bị xem như một người thừa, Jennifer hung hăng đẩy mạnh nhân viên ra, phủi phủi quần áo:

“Đừng động vào cô sẽ làm bẩn nó mất, lát nữa tôi gặp chủ tịch nhà các người thì biết mặt.”

Nhân viên cũng không buồn cho Jennifer một ánh mắt, chỉ thấy thương xót cho đầu óc không bình thường của cô ta.

Trong phòng họp.

“Cố Viễn Tranh! Chuyện này là sao hả? Đang gần đến ngày ra mắt sản phẩm đùng cái anh lại rút khỏi dự án.

Anh có biết sản phẩm lần này quan trọng với anh Tần lắm không?”

Cố Viễn Tranh không ngạc nhiên với sự có mặt của Dung Tiêu Hoan, anh làm việc này cũng sớm đã biết trước sẽ có này này.

“Đối với tôi, nó cũng không quan trọng lắm.”

Nhìn vào vẻ bất cần đời của anh, Dung Tiêu Hoan tức giận câm lấy cốc nước hất mạnh vào vẻ khuôn mặt điển trai lưu manh đó:

“Tôi không ngờ anh lại là một tên khốn kiếp đến như vậy.”

“Mẹ kiếp! Em dám hất nước vào tôi?”

Người phụ nữ mà anh yêu vì một tên đàn ông khác hất nước vào anh, thử hỏi anh làm sao không tức giận.

“Tôi còn có thể làm hơn thế cơ.

Nhưng cũng đâu bằng sự khốn nạn của anh.”

“Em đến đây là để thoả thuận hay lắc dùng vũ lực để ép tôi quay lại cái dự án đấy? Nói cho em biết, cho dù em lăn đùng ra chết ở đây tôi cũng không ngại cho người dọn xác em đâu.”

Việc đột ngột rút khỏi dự án cũng là giây phút bồng bột anh nghĩ ra.

Nhưng với tình hình như bây giờ, có lẽ đó là một sự lựa chọn đúng đắn.

Việc Aurora đưa ra bộ sưu tập trang sức mới kết hợp với văn hoá nước nhà mà không có phần marketing của Cố Thị thì sự bùng nổ của hãng thời trang này ở nước nhà gần như băng không.

Tập đoàn Aurora lần này dốc hết tâm sức vốn có để làm bộ sưu tập này, nếu sản lượng bán ra khổng đủ thứ hồi vốn thì tập đoàn này sẽ không còn cơ hội phát triển ở nước nhà.

Và trong việc thua lỗ này, Cố Thị chỉ bị một phần thiệt hại nhỏ đó đã rút ra từ trước.

Anh muốn xem đến khi đó, Cố Thị của anh lớn hơn Aurora một bậc, cô sẽ lựa chọn bên nào.

Dung Tiêu Hoan nhìn anh như muốn ăn tươi nuốt sống, cô biết dù có nói gì đi nữa cũng khó để anh quay lại vào hạng mục này.

Nhưng thái ở anh lại rút ra kia chứ? Chẳng lẽ vì cô sao?

Cố Viễn Tranh thấy cô yên lặng lại muốn khiêu khích:

“Tên Tần Liên Bách đó lại để em đến đây cầu xin tôi sao? Haha, cũng chỉ là một tên bám váy đàn bà!”

“Là tôi tự tìm đến, không liên quan đến anh ấy, đừng có kết luận bừa.”

“Ồ, vậy sao?”

Tiếng chuông điện thoại của Dung Tiêu Hoan đột nhiên reo lên cắt ngang cuộc khẩu chiến.

“Alo.”

“Em đang ở đâu đó, không phải chúng ta hẹn nhau về nhà em sao?”

“Liên Bách, giờ không phải là lúc chúng ta làm việc này.”

“Anh không quan tâm, anh chờ ngày này lâu rồi, anh chỉ muốn mau chóng ra mắt gia đình em rồi chúng ta kết hôn.

Hạng mục này cũng không quan trọng bằng em.

Có gì thì anh cùng em về Pháp, chúng ta chỉ buồn bán trang sức quy mô nhỏ thôi cũng được.”

Dung Tiêu Hoan cười khổ, Tần Liên Bách đề cao cô quá rồi.

“Được, chờ em một lát, em đang về rồi.”

Xong cô cúp máy, lại phóng tầm mắt như lưỡi dao về phía Cố Viễn Tranh:

“Tôi khuyên anh nên suy nghĩ lại.”

Rồi cô cầm túi xách, nhanh chân bước ra ngoài.

Còn mình anh trong căn phòng vẫn còn lưu lại mùi hưởng thơm mát dễ chịu của cô.

Môi anh cong nhẹ, nhưng anh không hề thỏa mãn như anh tưởng.

Cô lại sắp lấy chồng, anh chỉ sợ không cướp cô về kịp thôi.

Dung Tiêu Hoan muốn nhanh chóng quay về nhưng số phận lại muốn níu cô lại, cô bị Jennifer chắn trước mặt:

“Lâu rồi không gặp, vẫn mặt dày đến đây tìm anh Cố của tôi?”

Chuyện khi trước cô không hề để bụng, Jennifer trong mắt cô bây giờ cũng không có ấn tượng, cô vôi tránh sang một bên, thản nhiên nói:

“Của cô thì giữ lại đi, tôi không cần.”

Nhưng Jennifer một hai không cho cô đi, vẫn muốn hóng hớt chuyện xảy ra giữa hai người.

“Để cô ấy đi đi.”

Nghe thấy giọng Cố Viễn Tranh, Jennifer mới buông tha cho Dung Tiêu Hoan.

Ánh mắt cô ta nhão ra, chạy lại bên anh:

“Sao không chịu gặp người ta? Có phải không vì con nữa anh cũng muốn bỏ em đi rồi không?”.