Dung Tiêu Hoan nghe anh nói, cũng biết mình vừa trách lầm anh.

Cũng lười xin lỗi, cô chật vật đỡ Tần Liên Bách dậy.

Thấy mình bị bơ đẹp, Cố Viễn Tranh khẽ nhếch môi:

“Xem cái cách em nhìn hắn kìa, toàn là thương hại.”

Ý tứ rõ ràng, anh muốn chỉ rằng trong mắt cô không hề có tình cảm với Tần Liên Bách, sự việc trước mắt anh chỉ mình cô đơn phương độc mã diễn trò.

Nhưng Dung Tiêu Hoan vẫn là không quan tâm đ ến anh, việc bây giờ là cô muốn về nhà ngủ thật nhanh, gặp anh hai lần một ngày khiến cô đau đầu chết đi được.

Dù gì cô cũng là phụ nữ, nâng được cơ thể Tần Liên Bách dậy đã đủ vất vả, lại còn phải đỡ anh ta ra ngoài xe.

Chỉ đi được vài bước, chân cô loạng choạng sắp ngã, cũng may có một bàn tay rắn rỏi đỡ lại.

Khi biết được chủ nhân bàn tay đó, Dung Tiêu Hoan lạnh mặt, ghét bỏ định mở lời thì bị Cố Viễn Tranh chặn họng:

“Em nói tôi bỏ ra tôi liền bỏ ra.

Nhưng em ngã thì tôi chắc chắn không đỡ dậy.

Bây giờ em muốn tôi giúp hay là không muốn, hửm?”

Hơi thở của anh quanh quẩn bên tai cô khiến nó nóng bừng, cô phải nhanh chóng đẩy Tần Liên Bách sang cho anh để anh không thể biết được sự ngại ngùng này mà nghĩ ngợi lung tung.

Cố Viễn Tranh thấy rõ sự biến đổi đó nhưng ngoài mặt vẫn lạnh tanh.

Giúp cô đỡ được “cục tạ” vào trong xe, Cố Viễn Tranh không nói lời nào liền mau chóng rời khỏi đó.

Dung Tiêu Hoan nghiêng đầu nhìn theo, cũng không thấy gì bất thường mới lên xe.

Sau khi cô đưa Tần Liên Bách về nơi ở của anh ta, cô lái xe trở về khi chung cư của mình mà không biết ở đằng sau có một chiếc xe đang hoà mình trong bóng tối quan sát cô rồi gật đầu cười:

“Xem như em biết điều.”

Cố Viễn Tranh vẫn theo sau cô, nếu cô ở lại nhà Tần Liên Bách hôm nay thì có lẽ anh sẽ gọi người đập nát khu chung cư của anh ta.

Mà mục đích chính anh đi theo cô chính là để biết được cô ở đâu, vì sau này anh còn có chuyện cần tới nơi đó.

Nhìn bóng dáng nhỏ bé của Dung Tiêu Hoan bước vào nhà mình, Cố Viễn Tranh nhếch môi nhìn theo, tay không ngừng vuốt v e dãy số điện thoại mà anh đã trộm lưu từ điện thoại Tần Liên Bách sang.

Chiếc xe phải dừng tại đó một lúc lâu sau mới di chuyển.

Theo sau còn một chiếc xe khác đang quan sát, tiếng cắn móng tay vang lên tanh tách, trong xe nồng nặc mùi đố kị.

——————

“Đứng yên đó, anh tiến tới là tôi nhảy xuống đấy!”

“Đừng mà, anh xin em, quay lại với anh đi, anh không thể sống thiếu em được.”

“Tôi không cần biết, anh…”

Cắtttt.

“Jennifer, từ nãy giờ chúng ta đã quay lại ba lần cảnh này rồi đó, hôm nay cô bị làm sao vậy?”

Jennifer hất mái tóc nhuộm đen của mình rồi quay mặt đi:

“Mới có ba lần.”

Đạo diễn tức tối nhưng không làm gì được, mọi người trong phim trường chỉ biết nhìn nhau lắc đầu.

Tại vì phía sau Jennifer có chống lưng mạnh, không ai dám đả động gì đến cô ta mặc dù trình độ của cô ta không bằng sao hạng ba.

Chưa nói đến bộ phim đang quay lại dự án lớn, nếu không có Cố thị chống lưng, Jennifer nằm mơ cũng không thể nhận được vai diễn trong bộ phim này.

Trợ lý của Jennifer mang bình nước đến tận miệng cho cô ta:

“Chị uống nước đi cho bình tĩnh lại.”

Jennifer thản nhiên uống nước mà không cần tốn sức lực, ánh mắt dán chặt vào điện thoại trên tay, nghiêm giọng hỏi:

“Chuyện tôi nhờ đến đâu rồi.”

Nghe được lời này bàn tay trợ lý bất giác run lên, nhưng cũng không dám trốn tránh:

“Dạ thưa chị em không thể hẹn được Cố tổng, họ nói anh ấy đều kín thời gian rồi ạ.”

Bình nước bị hất bay ra khiến người khác nhìn cảnh này mà ngán ngẩm, kể cả bạn diễn của cô ta cũng khó chịu bỏ vào trong phòng riêng.

Jennifer không tin Cố Viễn Tranh bận tới nỗi đó, cô ta thấy anh còn rảnh rỗi đi gặp vợ cũ kia mà.

Những tưởng sau khi ly hôn, anh sẽ chấp nhận tình cảm của cô ta và tiến tới hôn nhân, cái thai trong bụng cũng không còn quan trọng nữa, sợ đêm dài lắm mộng vì thế cô ta đã tự khiến cho mình sảy thai.

Nhưng cô ta không ngờ Cố Viễn Tranh từ lúc đó không màng gì tới cô ta nữa, số lần gặp gỡ của hai người hiếm hoi chưa từng thấy.

Có gặp anh cũng xem cô như người lạ.

Cô ta đâu cần tiền của anh để trở thành diễn viên đâu, thứ cô ta cần là tình yêu và một cuộc hôn nhân với anh kia mà.

Càng nghĩ càng tức, cô ta phát ti3t lên trợ lý:

“Sao cô vô dụng thế hả, tôi bỏ tiền gấp đôi để thuê cô, cô phải làm gì cho xứng đáng với số tiền đó chứ.

Phạt cô nhịn ăn đến hết hôm nay, để tôi thấy cô ăn cái gì thì đừng trách.”

Trợ lý chỉ biết cúi mình chịu trận, sự việc này diễn ra cũng không phải lần đầu.

Cô như bao cát phải chịu đựng những đòn đánh của người ta, không có tiếng nói.

Chính mức lương hậu hĩnh đã giữ cô lại, cô còn cần tiền để chi trả cho mẹ ở bệnh viện.

“C… cô Jen, chúng ta quay tiếp được chứ?”

“Không quay gì nữa hết, tôi về đây.”

Jennifer cầm túi xách của mình lên, đánh hông kiêu ngạo rời khỏi đó, cô ta không tin lần ra mặt này của mình không gặp được Cố Viễn Tranh.

Những người ở lại đành cam chịu, dự án lớn này xem ra phải mất khoảng thời gian dài để hoàn thành..