Nghe Tuệ Mộc nói như vậy Thẩm Vân Kỳ cũng không hề tỏ ra thái độ tức giận mà trái lại còn mỉm cười một cách đầy tự tin, tuy nhiên... Sử Vận Hiên ở bên cạnh cô ta đã sớm nổi khùng lên rồi. Vì Sử Vận Hiên thật lòng yêu Thẩm Vân Kỳ mà anh ta không biết rằng phía sau anh ta còn có một cô gái nhiều năm vẫn chờ đợi anh ta trong vô vọng. Đứng từ phía xa, Thẩm Vân Kiều nhìn thấy rất rõ nét mặt giận dữ của Sử Vận Hiên khi nghe Tuệ Mộc nói như vậy với Thẩm Vân Kỳ, bàn tay của Vân Kiều siết chặt lại trái tim có chút không thoải mái.

Thẩm Vân Kỳ nhìn Tuệ Mộc rồi lại nhìn sang Ngụy Long Thần, người đàn ông mà năm xưa được mệnh danh là nam thần của trường nhưng lại yêu thầm một cô nữ sinh không ra gì như Tần Nhược Ái, không chỉ vậy... Sau đó còn dính đến nhiều vụ lùm xùm với ba đứa con gái nhà họ Tần, không hề giống với người trong mộng của cô ta, bao nhiêu năm nay luôn chung thủy với một người, ngoài ra còn chưa bao giờ dính líu đến những người phụ nữ khác. Như vậy mới xứng đáng với tình yêu của Thẩm Vân Kỳ chứ, tuy nhiên... Người đàn ông đó mãi mãi không phải là Sử Vận Hiên.

- Hoàng Phủ tiểu thư quả nhiên là người có mắt nhìn. Học trưởng Ngụy năm đó là một trong những nam thần mà nhiều nữ sinh mến mộ. Chuyện tình cảm của anh ấy và Tần tiểu thư đã vang danh cả trường... Cứ nghĩ họ sẽ... À mà thôi, chuyện cũng đã qua rồi.

Tuệ Mộc đấu đá với Thẩm Vân Kỳ cũng đã gần hai năm rồi, những chiêu trò khích tướng này cô sớm đã quá quen. Nhưng lần này Tuệ Mộc không trầm mặc mà ngược lại còn mỉm cười dịu dàng.

- Cô nói đúng đấy, tôi cứ nghĩ Ngụy Long Thần sẽ lấy Tần tiểu thư cơ. Ai mà ngờ, anh ấy vẫn chờ tôi quay lại. Còn tôi, lúc đầu còn đang định tán tỉnh Liêu Dinh ca ca cơ, còn đang định sẽ tổ chức hôn lễ. Nhưng sau này lại có quá nhiều người muốn lấy tôi, khiến Hoàng Phủ Tuệ Mộc tôi cảm thấy rất khó xử.

Khi Tuệ Mộc nhắc đến Liêu Dinh thì Thẩm Vân Kỳ lại bắt đầu có sắc mặt khó coi, hơn mười năm Thẩm Vân Kỳ theo đuổi Liêu Dinh, từ bỏ gia đình, từ bỏ lòng tự tôn để bày tỏ tình cảm với anh ấy, cuối cùng... Chỉ nhận được một câu từ chối đến phũ phàng. Lúc đầu là vì Tần Nhược Ái, sau này lại vì Tuệ Mộc, cũng vì thế mà hai năm nay thứ mà Thẩm Vân Kỳ nhắm đến chính là lật đổ cô, để cho Liêu Dinh thấy rõ ai mới là người xứng đáng với anh. Nhưng mà... Chẳng có tác dụng gì cả, vì bên ngoài Tuệ Mộc chỉ đơn thuần là một kiến trúc sư của một công ti, nhưng bên trong lại được bảo vệ một cách vô cùng chặt chẽ. Tựa như là chỉ cần ai đó làm tổn hại đến cô, thì ngay lập tức đội quân hùng hậu phía sau lưng cô sẽ xuất hiện và bảo vệ lấy kim chủ của mình.

Sử Vận Hiên nhìn thấy Tuệ Mộc nói móc người mình yêu như vậy liền không kiềm chế được bản thân mà lên tiếng.

- Hoàng Phủ tiểu thư, cô ăn nói nên cẩn trọng một chút. Tiểu Kỳ đến đây là để chúc mừng Ngụy tiên sinh mà thôi.

Đương nhiên Sử Vận Hiên lên tiếng bảo vệ Thẩm Vân Kỳ thì người khó chịu nhất chính là Thẩm Vân Kiều, Tuệ Mộc nhìn sang cô ấy, thấy nụ cười trên môi của Thẩm Vân Kiều rất khó coi. Xem ra là rất đau lòng, khi Tuệ Mộc định lên tiếng phản bác thì Ngụy Long Thần bên cạnh đã lên tiếng trước, dù sao bây giờ Tuệ Mộc cũng là vợ của anh, Ngụy Long Thần tuyệt đối không bao giờ để vợ phải chịu ấm ức như vậy. Nên anh liền lên tiếng.

- Sử thiếu gia, vợ tôi nói cũng đâu có sai? Với cả... Là một quý ông thì không nên xen vào chuyện của phụ nữ.

Tuệ Mộc nhìn anh rồi mỉm cười ngọt ngào, sau đó Tuệ Mộc nhìn sang Sử Vận Hiên, bắt đầu nói.

- Sử tam thiếu gia, thật không biết mắt của anh có vấn đề hay đại não không hoạt động mà người yêu anh bằng tất cả trái tim thì anh không màng đến, trong khi một người chỉ lợi dụng cái danh Sử tam thiếu thì anh lại giao hết trái tim cho cô ta. Sử Vận Hiên ơi Sử Vận Hiên, tôi chắc chắn sẽ có ngày ai phải hối hận vì những điều ngu ngốc này.

Thẩm Vân Kiều nhìn Tuệ Mộc, thì ra là cô đang nói giúp cho mình, nhưng Thẩm Vân Kiều chỉ mỉm cười nhìn Tuệ Mộc một cái rồi xoay người bỏ đi. Hơn hai mươi năm sau khi Thẩm Vân Kỳ chào đời thì có lẽ đây là lần đầu tiên có người nói giúp cô ấy, không chỉ vậy... Người nói giúp còn là đối thủ của em gái mình... Thẩm Vân Kiều vừa rời khỏi vừa nở nụ cười chế giễu bản thân mình quá ngu ngốc, hơn mười năm Thẩm Vân Kỳ yêu thầm Liêu Dinh, cũng hơn mười năm Sử Vận Hiên yêu mến và bảo vệ Thẩm Vân Kỳ... Bà cũng ngần ấy năm Thẩm Vân Kiều bảo vệ, che chở và hi sinh vì Sử Vận Hiên. Có lẽ Thẩm Vân Kiều quá ngu ngốc chăng? Nhưng biết làm sao đây... Thẩm Vân Kiều thật lòng yêu Sử Vận Hiên, nhưng mà ngay đến nhìn anh ấy còn chưa lần nào nhìn đến Thẩm Vân Kiều. Vậy thì tình cảm này chắc chắn không có kết thúc tốt đẹp.

- Hoàng Phủ tiểu thư, đây là tôi cam tâm tình nguyện để Tiểu Kỳ lợi dụng. Vì tôi yêu cô ấy.

- Cũng đúng, hạng người suy nghĩ thấp kém như anh làm sao xứng với tình cảm của cô ấy. Đúng là chỉ có Thẩm Vân Kỳ mới xứng với tình cảm "cao thượng" của anh mà thôi.

Ngụy Long Thần: "............" Bà xã uy vũ bá đạooo ~~