Sau khi màn cầu hôn dưới sự chứng kiến của rất nhiều cặp mắt, có ngưỡng mộ, có ganh ghét, có hận thù và có cả nhưng ánh mắt chúc phúc. Nhưng ở dưới sân khấu hiện tại lại dấy lên một số tia xì xầm bàn tán về Tuệ Mộc. Nào là "Cô cũng chỉ là một kiến trúc sư làm sao xứng với Ngụy Long Thần", hay khác là "Cho dù cô có nhận lại được gia đình đi nữa thì có đảm đương được chức vụ Tổng Thống phu nhân hay không?"... Và có rất nhiều ý kiến trái chiều nói về Tuệ Mộc.

Nhưng thay vì lo sợ thì Tuệ Mộc lại hết sức bình tĩnh, cô chỉ đứng yên ở đó và nở một nụ cười không hề kiêu ngạo nhưng lại chẳng hề tự ti một chút nào. Nụ cười chứ đầy hàm ý này của Tuệ Mộc làm cho rất nhiều quan khách ở đây phải khó hiểu, đặc biệt là những vị tiểu thư yêu thầm Ngụy Long Thần và muốn nhân ngày hôm nay để tỏ bày lòng mình, nhưng vẫn chưa có cơ hội nói thì đã thấy anh cầu hôn Tuệ Mộc rồi.

- Cho dù Tuệ tiểu thư có nhận lại gia đình cũng không thể nào xứng với danh phận Ngụy phu nhân được!

- Dù cô có hai ba đứa con thì sao chứ? Chắc gì cả ba đứa đều là con của Ngụy tiên sinh.

- Tuệ tiểu thư đúng là rất xinh đẹp và quý phái, nhưng để xứng với danh phận Ngụy phu nhân thì hoàn toàn không thể nào!

Ngụy Long Thần đang định lên tiếng giải thích thì Tuệ Mộc ngăn anh lại. Hành động này của Tuệ Mộc khiến Ngụy Long Thần có chút lo sợ, nhưng lại làm cho Thẩm Vân Kiều phải chú ý, nhìn cô với cặp mắt đầy sự thú vị. Vì Tuệ Mộc muốn bản thân cô tự mình giải quyết những việc cỏn con này, không cần phải nhơg sự ra mặt của Ngụy Long Thần.

Tuệ Mộc cầm lấy micro, nhẹ nhàng cúi người thể hiện bản chất lịch sự tối thiểu của con người với con người. Sau đó, cô bắt đầu nói.

- Thứ nhất, vị tiểu thư này.... Cô gọi sai tên của tôi rồi. Tôi tên là Tuệ Mộc... Họ là Hoàng Phủ, tên đầy đủ là Hoàng Phủ Tuệ Mộc. Còn về xứng với Ngụy Long Thần hay không... Vậy cô có bao giờ nghĩ lại, nếu không có chức vụ Tổng Thống thì Ngụy Long Thần có xứng với tôi hay không? Một nhiệm kì Tổng Thống chỉ kéo dài năm năm, nếu sau này Ngụy Long Thần không còn là Tổng Thống nữa... Vậy thì đến lúc đó chẳng phải anh ấy sẽ biến thành không xứng với Hoàng Phủ tôi sao?

Ngụy Long Thần: "............" Thanh niên bị vợ mần nhục :>

Tất cả mọi quan khách ở đây im bặt, vậy có nghĩa là Tuệ Mộc chính là vị Công chúa mà nhà Hoàng Phủ mới công bố gần đây sao? Chẳng trách khi nhiều người bàn tán như vậy mà cô vẫn giữ được nét bình tĩnh đến kì lạ. Nhưng nói đi thì phải nói lại, đúng là con nhà tông không giống lông cũng giống cánh... Những ngôn từ mà cô phát ra đều rất đanh thép, chẳng khác nào Hoàng Phủ Tước.

- Thứ hai, vị này là Hứa tiểu thư đúng chứ? Tôi từng gặp cô ở một sự kiện thời trang. Cô nói tôi sinh ba đứa con nhưng chưa chắc là con của Ngụy Long Thần? Vậy thì ở đây tôi cũng muốn nói luôn... Nếu như bây giờ tôi không chấp nhận lời cầu hôn của Ngụy Long Thần thì ba đứa con của tôi vẫn còn rất nhiều ứng cử viên với vị trí cha của ba đứa trẻ. Con trai lớn mang họ Ngụy, nhưng tôi vẫn có thể thay thế bằng họ Hoàng Phủ. Với lại... Kinh tế hiện tại của Hoàng Phủ Tuệ Mộc tôi hoàn toàn không cần phụ thuộc vào Ngụy Long Thần.

Ngụy Long Thần: "..............." Thanh niên bị vợ mần nhục +1

- Thứ ba, cảm ơn lời khen về sự cao quý và xinh đẹp. Nhưng cô nói thiếu rồi, tôi còn rất giàu có. Cô xem, gia tộc Hoàng Phủ to lớn thế nào? Trong tay còn bao nhiêu là tài sản? Hơn hết... Lúc nảy chắc cô nghe rõ, hiện tại toàn bộ tài sản của Ngụy Long Thần đều là của tôi. Vậy thì, người không xứng đáng là ai đây?

Ngụy Long Thần: "..............." Thanh niên bị vợ ghét bỏ và mần nhục +n

Sau khi Tuệ Mộc nói xong liền có một tràn vỗ tay vang lên, người vỗ tay không ai khác chính là Thẩm Vân Kiều. Nhiều năm nay dường như Tuệ Mộc là người đầu tiên dám ăn nói như vậy với Ngụy Long Thần, quả nhiên là một nữ cường nhân. Chả trách Ngụy Long Thần lại say đắm cô gái này như vậy.

Nhưng riêng các vị tiểu thư khi nảy lại á khẩu không biết nên nói gì. Bất chợt, từ phía cổng chính của hội trường, Thẩm Vân Kỳ bước đến, bên cạnh còn có Sử Vận Hiên. Cô ta còn không ngần ngại mà vỗ tay tán thưởng những lời nói mà Tuệ Mộc vừa nói, gương mặt còn nở một nụ cười đầy sự "thân thiện" nói.

- Quả nhiên là Hoàng Phủ tiểu thư có khác, ăn nói đều rất thận trọng nhưng lại chứa đầy hàm ý.

Sau đó, Thẩm Vân Kỳ và Sử Vận Hiên bước đến trước mặt Tuệ Mộc, cô ta cũng không ngần ngại đưa tay ra ngỏ ý của bắt tay với cô.

- Hoàng Phủ tiểu thư, tôi là Thẩm Vân Kỳ. Người muốn khởi kiện cô!

Tuệ Mộc nhìn bàn tay đang lơ lửng giữa trong trung của Thẩm Vân Kỳ, từ từ đưa tay ra bắt lấy của cô ta, Tuệ Mộc thấy được sức nắm của Thẩm Vân Kỳ là cố ý, nhưmg cô chỉ mỉm cười dịu dàng rồi siết chặt tay lại khiến Thẩm Vân Kỳ có chút nhăn nhó. Sau đó, Tuệ Mộc diun dàng lên tiếng.

- Xin chào Thẩm tiểu thư. Tôi là Hoàng Phủ Tuệ Mộc, là người sẽ hủy hoại thanh danh của cô trong ngày mai.