Nói xong Bùi Tuấn Vũ buông lỏng bàn tay Đỗ Lôi Ti ngồi bệt xuống sàn nhà, chảy nước mắt, không ngừng thở hổn hển!

Bùi Mộng Na vội vàng đi vào, nhìn thấy cô ngồi trên sàn nhà khóc, đỡ cô dậy lo lắng hỏi “Anh, sao anh có thể như vậy chứ? Chị dâu cũng không muốn Tiểu Vũ mất tích!”

“Ở đây không có chuyện của em, đi ra ngoài!” Bùi Tuấn Vũ lạnh lùng nói.

Bùi Mộng Na nhíu mày “Anh, mẹ gọi điện thoại, bây giờ đang trên đường về!”

Đỗ Lôi Ti thật không ngờ lại lớn chuyện như vậy, cô cảm thấy đầu óc choáng váng, mí mắt ngày càng nặng......

Khi cô tỉnh lại, trời đã sáng!

Cô lê bước chân nặng nề đi ra mở cửa phòng......

“Phu nhân, tổng thống đã căn dặn, bây giờ cô không thể ra ngoài!” Hộ vệ đứng ở cửa nói.

Cô đứng ở cửa, im lặng máy giây, đóng cửa phòng quay về giường nằm.....

Cô nằm trên giường khổ sở nghĩ, tại sao cô lại biến thành bộ dáng thế này chứ? Tại sao anh không tin cô chứ?

Bất luận ai hỏi cô cũng không để trong lòng, chỉ có anh là gây cho cô sự đả kích lớn.......

Cửa phủ tổng thống có một nam một nữ đi vào!

Có thể nhận thấy người phụ nữ chăm sóc sắc đẹp rất tốt, nhìn chỉ hơn bốn mươi tuổi, người đàn ông nhìn trẻ khỏe!

Bùi Mộng Na đi tới “Ba, mẹ, sao hai người lại quay về?”

Lý lệ nhìn con gái nũng nịu cười nói “Có thể không về sớm sao? Trong nhà xảy ra chuyện lớn như vậy!”

Người đàn ông đứng bên cạnh nghiêm túc nói “Đi gọi cô gái kia ra đây, ba có chuyện muốn hỏi cô ấy!”

“Vâng, ông chủ!” Quản gia nghe xong đi lên lầu.

Gõ cửa phòng ngủ “Phu nhân, ông bà chủ đã về, muốn gặp cô!”

Đỗ Lôi Ti nghe giọng nói ngoài cửa, lấy tay lau nước mắt, đi xuống giường, mở cửa phòng đi ra ngoài.

Cứ như vậy, hai người một trước một sau đi xuống phòng khách......

Người đàn ông trung niên ngồi trên ghế sa lon lạnh lùng nhìn cô hỏi “Rốt cuộc chuyện của Tiểu Vũ là thế nào?”

“Ông à, ông hỏi như vậy sẽ dọa cô bé sợ đấy!” Lý Lệ ngồi bên cạnh nói.

Bùi Mộng Na cũng nói giúp “Ba, ba nói to như vậy sẽ dọa chị dâu sợ đấy!”

“Im miệng!” Người đàn oogn trung niên tức giận nói.

Bùi Mộng Na làm mặt quỷ với người đàn ông trung niên, quay sang nói với mẹ “Mẹ, mẹ xem sao ba có thể như vậy chứ?”

Lý Lệ nhìn con fais, lại nhìn cô gái đứng bên cạnh nói “Mộng Na, con gnhe lời ba đi!”

Người đàn ông trung niên lại lạnh giọng hỏi “Rốt cuộc chuyện Tiểu Vũ là thế nào?”

Đỗ Lôi Ti bị ông hỏi như vậy khóc nói “Bác trai, thật xin lỗi, cháu dẫn Tiểu Vũ đi mua kem, khi trả tiền quay ra thì không thấy Tiểu Vũ đâu nữa!”

“Nếu Tiểu Vũ có chuyện gì, cô biết hậu quả thế nào chứ?”

“Thật xin lỗi, thật xin lỗi.....” Đỗ Lôi Ti không ngừng xin lỗi.

Bùi Mộng Na nhìn cô khóc, đau lòng đi lên trước, ôm cô vào lòng, an ủi “Chị dâu, Tiểu Vũ sẽ không có chuyện gì, chị đừng khóc!”

“Mộng Na, không được phép gọi cô ta là chị dâu, biết chư?” Người đàn ông trugn niên nói.

“Ba!”

Lý Lệ nhìn thấy chuyện trở nên nghiêm trọng nói “Mộng Na, con về phòng với mẹ, mẹ có chuyện muốn nói!”

Nói xong cầm tay con gái đi về phòng.

Người đàn ông trung niên đi lên trước, hung hăng tát vào má Đỗ Lôi Ti “Sao cô vẫn chưa rời khỏi đây?”

Đỗ Lôi Ti kiềm chế để nước mắt không rơi, ôm khuôn mặt bị đánh nói “Bác trai, hiện tại cháu không thể rời đi, cháu là vợ hợp pháp của Tuấn Vũ!”

“Cô đang nói đùa sao?” Người đàn ông trung niên lại hỏi “Cô thật sự vẫn muốn ở đây sao?”

“Bác trai, chỉ cần Tiểu Vũ quay về cháu sẽ lập tức rời đi!” Đỗ Lôi Ti kiên định nói.

Lý Lệ dắt con gái quay về phòng, đóng cửa lại, mở miệng hỏi “Rốt cuộc chuyện này là thế nào?”

“Mẹ, lúc trước con đã từng nói với mẹ, tính tình chị dâu rất tốt, con không tin chị dâu cố tìm để Tiểu Vũ lạc!” Bùi Mộng Na khẳng định nói.

Lý Lệ nhìn ánh mắt kiên định của con gái, bất đắc dĩ lắc đầu “Anh con nghĩ thế nào?”

“Bây giờ anh cũng giống ba, mẹ, bây giờ phải làm sao?” Bùi Mộng Na hỏi lại.

“Chỉ cần tìm ra Tiểu Vũ là có thể biết chân tướng mọi việc!”

“Mẹ, mẹ tin tưởng chị dâu sao?” Bùi Mộng Na nhìn mẹ hỏi.

Lý Lệ gật đầu, nhẹ nhàng mở miệng “Mẹ tin!”

“Mẹ, sao mẹ lại tin? Mẹ chưa từng tiếp xúc với chị dâu mà!”

Lý Lệ nhìn com gái trả lời “Mộng Na, mẹ không tin con bé làm chuyện ày!” Vừa nói vừa nhìn con gái mình, sau đó nói tiếp “Mặc dù mẹ chưa tiếp xúc với con bé bao giờ nhưng thông qua những tấm hình con gửi, mẹ liền tin tưởng cô bé này!”

Bùi Mộng Na nghe mẹ nói như vậy, cảm động ôm eo mẹ nói “Mẹ, mẹ là tốt nhất!”

“Anh trai vừa mới có chút tình cảm với chị dâu, bây giờ thì tốt rồi, xảy ra chuyện này, thật sự là xong rồi!” Bùi Mộng Na than thở.

“Bây giờ chỉ có thể thuận theo tự nhiên!” Lý Lệ nói.

“Chủ yếu là tìm ra Tiểu Vũ, con nghĩ tình cảm của anh trai cùng chị dâu đã đi vào ngõ cụt rồi!”

Đỗ Lôi Ti lê bước chân nặng nề đi lên lầu, nhìn thấy Mộng Na cùng mẹ đi tới, cô cúi đầu muốn xoay người đi qua bọn họ......

“Chị dâu......” Bùi Mộng Na lập tức gọi cô lại.

Đỗ Lôi Ti ngẩng đầu nhìn cô, quay sang phía người phụ nữ trung niên gật đầu, xoay người đi vào phòng mình.

Bùi Mộng Na nhìn vẻ mặt cô nói “Mẹ, mẹ xem vẻ mặt chị dâu thật đáng thương!”

Lý Lệ vỗ vai con gái nói “Mộng Na, con về phòng trước đi, mẹ nói chuyện với con bé một chút!”

Nói xong đi ra.

“Mẹ, mẹ đừng làm khó chị dâu?” Bùi Mộng Na lo lắng.

Lý Lệ cười cười nói “Con không tin mẹ sao?”

Bùi Mộng Na nhìn mẹ một cách tin tưởng, xoay người đi về phòng.

Lý Lệ đi tới phòng con trai mình “Các người đi xuống đi!”

“Vâng, bà chủ!” Hộ vệ nghe lệnh, đi ra ngoài.

Lý Lệ mở cửa phòng, nhìn thấy cô gái ngồi trên giường khóc “Cháu chính là Đỗ Lôi Ti?”

Đỗ Lôi Ti khẽ ngẩng đầu, nhìn người trước mặt, cô vừa định xuống giường đã bị ngăn lại......

Lý Lệ đi tới giường ngồi xuống, dịu dàng nhìn cô hỏi “Cháu chính là Đỗ Lôi Ti sao?”

Đỗ Lôi Ti hơi gật đầu, khẽ nói “Bác gái gọi cháu là Lôi Ti được rồi!”

“Lôi Ti, cháu có thể kể cho bác nghe chuyện hôm đó được không?”

Đỗ Lôi Ti cảm thấy người phụ nữ trước mặt nói chuyện thật dịu dàng, nghe giọng bà giống như nói chuyện với mẹ, khiến cho cô không nhịn được khóc lên......

“Bác gái, chuyện là như thế này, Tiểu Vũ muốn đi công viên, chúng cháu cùng đi, Tiểu Vũ chợt muốn ăn kem nên muốn cháu đưa đi mua, lúc cháu trả tiền xong quay đầu lại đã không thấy Tiểu Vũ đâu!” Đỗ Lôi Ti giải thích.

Nói xong cô cúi đầu xuống chân vừa khóc vừa nói “Thật xin lỗi, thật xin lỗi.......Thật xin lỗi......”

Lý Lệ nhìn thấy cô khóc đáng thương, ôm cô vào lòng, dùng tay vuốt lưng an ủi cô, dịu dàng nói “Lôi Ti, đừng khóc!”

Đỗ Lôi Ti ở trong lòng cô không nhịn được khóc, muốn đem tất cả uất ức trút ra ngoài!

Một lát sau, cô hít mũi, từ trong lòng bà ngẩng đầu lên, nước mắt lưng tròng nhìn người phụ nữ trong niên hỏi “Bác gái, xin bác hãy tin cháu.....cháu thật sự không phải......”

“Lôi Ti, bác tin cháu!” Lý Lệ khẳng định.

Đỗ Lôi Ti dùng tay lau nước mắt hỏi “Bác gái, tại sao bác lại tin cháu?”

Lý Lệ nhìn cô cười, dịu dàng trả lời “Lôi Ti, mặc dù bác chưa từng tiếp xúc với cháu nhưng mà bác tin vào mắt nhìn người của con gái, chỉ cần con gái bác tin cháu, bác tin cháu là một cô gái tốt, hôm nay mặc dù bởi vì chuyện phát sinh đột ngột nên chúng ta mới gặp nhưng mà ấn tượng đầu tiên của bác với cháu không tệ lắm, cho nên, bác tin cháu!”

Đỗ Lôi Ti nghe thấy như vậy, miễn cưỡng mỉm cười nói “Cảm ơn bác!”

“Hôn lễ của cháu và Tuấn Vũ bác không thể về......”

“Bác gái, đừng nói vậy, hôn lễ của cháu cùng Tuấn Vũ không thể tiến hành!” Đỗ Lôi Ti nhìn cô nói.

Lý Lệ tò mò nhìn cô hỏi “Tại sao lại như vậy?”

“Trước ngày tiến hành hôn lễ, anh ấy bay ra nước ngoài cho nên hôn lễ không được tiến hành!”

Buổi tối Bùi Tuấn Vũ quay về, nhìn thấy người đàn ông trung niên ngồi trên ghế sa lon nói “Ba, ba về khi nào vậy?”

Bùi Sơn nhìn con trai mình nhíu mày nói “Nếu ba không về, không biết có gặp được cháu mình không!”

“Ba, đây là chuyện của con, không cần ba xen vào!” Bùi Tuấn Vũ lạnh giọng nói, xoay người đi vào phòng làm việc.

Đường Vũ đi theo phía sau, cung kính nói “Ông chủ!”

“Đường Vũ, chẳng lẽ cậu rất rảnh rỗi sao?” Bùi Tuấn Vũ quay đầu nhìn anh ta nói.

“Tổng thống!” Nói xong, khẽ gật đầu với người đàn ông trung niên, đi theo tổng thống.

Bùi Tuấn Vũ đi vào phòng làm việc, ngồi trên ghế, lạnh giọng mở miệng hỏi “Có thông tin gì về Tiểu Vũ chưa?”

“Vẫn chưa!” Đường Vũ trả lời.

Bùi Tuấn Vũ nghe thấy anh ta trả lời, bàn tay nắm chặt thành nắm đấm, hung hăng đập lên bàn làm việc “Các người làm việc như vậy sao?”

“Tổng thống, tôi vô dụng, tôi tin rất nhanh sẽ có tin tức!”

“Cậu quay về trước đi!”

“Vâng, tổng thống!” Nói xong Đường Vũ xoay người đi ra ngoài.

Bùi Tuấn Vũ từ trên ghế đứng lên, đi tới đi lui trong phòng làm việc, chuyện không đơn giản như vậy?

Ai lại to gan như vậy, dám bắt cóc con trai anh, nha nhất định sẽ làm cho người đó rất thảm!

“Cốc cốc cốc.....” Cửa phòng làm việc vang lên.

“Mời vào!”

Lý Lệ đẩy cửa phòng đi vào, mỉm cười nhìn con trai “Sao vậy, không hoan nghênh mẹ sao?”

“Mẹ......?” Bùi Tuấn Vũ dịu dàng nói.

Lý Lệ đi lên trước, kéo con trai ngồi lên ghế sa lon “Có tin gì của Tiểu Vũ không?”

Bùi Tuấn Vũ bất đắc dĩ lắc đầu, mở miệng “Không có!”

“Tuấn Vũ, con đừng lo lắng, sẽ tìm được Tiểu Vũ, ngược lại con.....” Lý Lệ muốn nói lại thôi.

“Con làm sao?” Bùi Tuấn Vũ không hiểu hỏi.

“Chính là vợ con, mẹ cảm thấy con bé rất đáng thương!” Lý Lệ nói.

Bùi Tuấn Vũ tựa vào ghế sa lon, mở miệng nói “Cô ấy có gì đáng thương?”

Lý Lệ vỗ cánh tay anh nói “Tuấn Vũ, đừng bao giờ chỉ xem bề ngoài câu chuyện, biết chưa? Mẹ thật sự cảm thấy cô bé này rất tốt, đừng vì chuyện này mà hiểu lầm cô bé!”

“Mẹ, sao mẹ lại tin cô ấy, mẹ cũng chưa từng gặp cô ấy?” Bùi Tuấn Vũ nhìn mẹ nói.

“Tuấn Vũ, mặc dù mẹ chưa từng gặp con bé nhưng hôm nay mẹ đã nhìn thấy, lại nói, nếu con đã lựa chọn con bé làm vợ con, tại sao con lại không tin tưởng con bé chứ? Nếu con không tin tưởng con bé sao còn cưới con bé? Cho nên, Tuấn Vũ, nếu con đã lựa chọn thì phải tin tưởng con bé!” Lý Lệ chân thành nói.

Bùi Tuấn Vũ nghe lời mẹ, không nói gì.....

“Cốc cốc cốc.....” Cửa phòng lại vang lên.

“Vào đi!” Bùi Tuấn Vũ lạnh giọng nói.

Quản gia nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào, cung kính nói “Bà chủ, tổng thống, bữa ăn tối đã chuẩn bị xong!”

Lý Lệ đứng lên nói “Gọi phu nhân chưa?”

“Đã gọi nhưng phu nhân nói phu nhân không đói!” Quản gia trả lời.

“Mẹ, chúng ta xuống ăn cơm trước đi!” Bùi Tuấn Vũ nói xong cầm tay mẹ đi xuống lầu.

Bùi Mộng Na ngồi đó hỏi “Anh, chị dâu đâu?”

“Không được gọi cô ta là chị dâu, cô ta không xứng!” Bùi Sơn lạnh lùng nói.

Bùi Mộng Na nhíu mày nhìn mẹ nói “Mẹ, mẹ nhìn xem sao ba có thể như vậy chứ?”

“Ăn cơm trước đi!” Lý Lệ nhìn không khí trên bàn ăn nói, xoay người nói với quản gia “Chuẩn bị thức ăn bưng lên!”

“Vâng, bà chủ!” Quản gia xoay người đi vào phòng bếp.

Trong khách sạn, Bùi Vũ nằm trên giường cầm máy tính bảng, xem tin tức mấy ngày gần đây, thỉnh thoảng Tiểu Thanh gọi điện thoại báo cáo tình hình trong nhà với cậu!

Hừ, xem người phụ nữ này làm sao có thể cướp vị trí của mẹ cậu, cô ta không thể cươp được!

Đỗ Lôi Ti nhìn thức ăn đặt bên cạnh, không có khẩu vị, cô nằm trên giường, đắp chăn mỏng, nằm đó......

Bùi Tuấn Vũ đi vào, cầm áo ngủ đi vào phòng tắm, lúc anh từ phòng tắm đi ra, mở cửa đi vào phòng làm việc......

Đỗ Lôi Ti từ trên ghế ngồi dậy, hai tay đặt trên gối “Chưa có tin tức của Tiểu Vũ sao?”

“Không có!” Bùi Tuấn Vũ nói.

Đỗ Lôi Ti nghe giọng anh nói, trong lòng cảm thấy uất ức, khóc nói “Anh thật sự không tin tôi sao?”

“Bây giờ tôi không tin ai!”

“Được, thật là tốt, nếu anh đã không tin tôi, vậy chúng ta hủy bỏ hợp đồng đi!” Đỗ Lôi Ti đau lòng nói.

Bùi Tuấn Vũ lạnh lùng đi tới nói “Cô cho rằng chuyện chỉ đơn giản như vậy sao? Bây giờ Tiểu Vũ vẫn chưa tìm được, nên cô không thể đi, biết chưa?”

Đỗ Lôi Ti chảy nước mắt, đau lòng nói “Tuấn Vũ, trong lòng anh nghĩ tôi như vậy sao? Tại sao lại như vậy? Rõ ràng chính anh xông vào cuộc sống của tôi, lúc tôi không có quyền lựa chọn, anh bắt tôi phải sống cuộc sống mà tôi không thuộc về, lúc tôi nói yêu anh, anh không do dự đẩy tôi ra, nói những lời làm tôi tan nát cõi lòng, thật sự tôi yêu lầm người sao?”

Cơ thể anh nghiêng về phía trước nói “Vốn dĩ cô không nên yêu tôi! Hợp đồng đã nói rõ cô không được yêu tôi, cô đã vi phạm luật chơi, vậy được, Tiểu Vũ quay về chúng ta sẽ hủy hợp đồng, còn nữa, tốt nhất cô nên cầu nguyện Tiểu Vũ không có chuyện gì, nếu không cô sẽ biến mất khỏi thế giới này!”

“Anh......Anh......Làm sao anh có thể như vậy chứ? Anh đã nói vậy rồi, vậy được tôi thu lại lời nói yêu anh!” Đỗ Lôi Ti lau nước mắt nói.