“A……” Đỗ Lôi Ti ngồi cạnh anh không ngừng gào thét.

Bùi Vũ ngồi nhìn cô không ngừng kêu, nhíu mày.

Sau sáu phút, Đỗ Lôi Ti với khuôn mặt trắng bệch đi xuống nhìn người đàn ông bên cạnh, tức giận đến nghiến răng cắn lợi.

Mẹ kiếp, đây không phải là tự đào hố chôn mình sao, vốn dĩ muốn dạy dỗ người đàn ông chết tiệt kia, kết quả cô......

Thật là mất mặt!!!

Không được, trong này có nhiều trò chơi như vậy, cô không tin, anh không sợ cái gì đó?

Vì vậy Đỗ Lôi Ti đi lên trước, chỉ vào một trò chơi nói “Chơi cái này đi!”

Người đàn ông buồn cười nhìn cô nói “Cô cảm thấy cô có thể chơi cái này sao?”

“Ha ha....Thật là buồn cười, nếu là tôi đề nghị thì tất nhiên tôi dám chơi, có phải anh không dám chơi không?” Đỗ Lôi Ti nhìn anh hỏi.

“Chị dâu, em cùng Tiểu Vũ không chơi cái này, chị cùng anh trai chơi đi!” Bùi Mộng Na nói.

Đỗ Lôi Ti nhìn cô nói “Nhát gan!”

Nói xong đi tới quầy bán vé mua hai vé, đi tới......

Bùi Tuấn Vũ nhìn cô lại hỏi “Cô xác định muốn chơi trò này?”

“Anh đang chất vấn tôi sao? Đi, đó chính là sự lợi hại của tôi!” Nói xong, anh dũng bước lên trod chơi.

Mẹ kiếp, cô không tin, lần này anh cũng bình tĩnh như vậy?

Vòng xoay từ từ xoay tròn, trò chơi này kinh khủng hơn thuyền hải tặc gấp trăm lần, Đỗ Lôi Ti thầm nghĩ trong lòng, lần này khó chơi rồi?

Vòng xoay chuyển động càng nhanh, cô nắm chặt hai tay, nhắm mắt lại, không kiềm chế được la to “ A......A.....A.....”

Bùi Mộng Na nhìn hai người ngồi phia trên, cúi đầu nói “Tiểu Vũ, chunga ta ngồi chờ ba xuống đi!”

“Vâng!” Bùi Vũ gật đầu đồng ý.

Bùi Vũ nhìn xung quanh, cậu nhìn thấy một bóng dáng sau gốc cây, cậu khẽ gật đầu!

Tiểu Thanh nhận được chỉ thị, cũng khẽ gật đầu!

Vòng xoay rốt cuộc cũng dừng lại, Đỗ Lôi Ti lập tức chạy ra ói......

Hu hu......

Thật sự là tự mình làm bậy không sống nổi, rõ ràng người đàn ông kia không sao cả, cô lại biến thành bộ dáng thế này, cô thật sự bị dọa sợ chỉ còn nửa cái mạng.

Bùi Vũ đi tới cạnh cô tức giận nói “Dì, cháu khát, muốn ăn kem?”

Đỗ Lôi Ti nhìn thằng bé, cố gắng kiềm chế cảm giác buồn nôn, mở miệng “Được, dì sẽ đi mua!”

Bùi Mộng Na đi tới cạnh cô, vỗ lưng cô, lo lắng hỏi “Chị dâu, chị không sao chứ?”

Mẹ kiếp, cô lại còn hỏi, lâm trận cô liền bỏ chạy, biết rõ hiện tại cô rất thảm lại còn hỏi!

“Dì, nhanh đi mua kem đi!” Bùi Vũ nắm áo cô nói.

“Tiểu Vũ, hay là cô đi với cháu?” Bùi Mộng Na nhìn thằng bé nói.

“Không cần, cháu muốn đi với dì!” Bùi Vũ làm nũng.

Đỗ Lôi Ti miễn cưỡng đứng lên, hung hăng nhìn người đàn ông kia nói “Chờ một lát, tí nữa chơi tiếp!” Nói xong, dắt Bùi Vũ đi về phía cửa hàng bán kem.

Đỗ Lôi Ti xếp hàng chờ đợi “Tiểu Vũ, chúng ta đứng đây chờ một lát, cháu ngồi nghỉ một chút đi?”

“Vâng, vậy cũng được, cháu ra ngoài ngồi, lúc nào dì mua xong ra ngoài tìm cháu là được!” Nói xong Bùi Vũ ra ngoài leo lên ghế ngồi.

Đỗ Lôi Ti lau mồ hôi, vừa quay ra ngoài nhìn.......

Đợi sau khi xếp hàng, cô quay ra muốn hỏi Bùi Vũ “Muốn ăn kem vị gì?”

Cô trợn to hai mắt nhìn chiếc ghế đã sớm không có ai ngồi, Đỗ Lôi Ti vội vã tìm kiếm......

Sau khi Đỗ Lôi Ti xếp hàng, Bùi Vũ nhân lúc cô không chú ý, lén chạy đi......

“Cậu chủ, mọi chuyện đã sắp xếp xong, chờ một chút sẽ có kịch hay để xem!”

Tiểu Thanh cười nói.

Hừ, cô ta không tin, lần này không thể hại được tiện nhân kia?

Bùi Vũ nhìn cô ta nói “Đã chuẩn bị xong?”

“Vâng, cậu chủ!” Tiểu Thanh cung kính nói.

Một lớn một nhỏ núp sau cái cây nhìn Đỗ Lôi Ti đang hốt hoảng tìm kiếm......

Đỗ Lôi Ti muốn khóc, phải làm sao bây giờ?

Tiểu Vũ chỉ là một đứa trẻ, nếu xảy ra chuyện gì, làm sao cô sống nổi?

Cô chạy tới bên cạnh Bùi Tuấn Vũ, thở hổn hển nói “Tuấn Vũ,

anh.......anh.......anh có nhìn thấy Tiểu Vũ không?”

Bùi Mộng Na nhíu mày hỏi “Chị dâu, sao vậy?”

Đỗ Lôi Ti vừa khóc vừa nói “Lúc chị trả tiền liền không thấy Tiểu Vũ đâu, làm sao bây giờ?”

“Cái gì?” Bùi Tuấn Vũ lạnh giọng nói.

“Khôn thấy Tiểu Vũ, làm sao bây giờ?” Đỗ Lôi Ti nhìn anh nói.

“Chị dâu, bình tĩnh, bây giờ chúng ta chia nhau ra tìm!” Bùi Mộng Na an ủi cô.

Vừa lúc đó bên cạnh có rất nhiều nhà báo vây quanh, một nhà báo hỏi “Xin hỏi tổng thống, theo như tin tức bị lộ ra ngoài thì cả nhà ngài ra ngoài chơi sao? Vậy con trai của ngài đâu?”

“Tổng thống, quan hệ giữa vợ sau và con trai ngài không tốt sao?” Một nhà báo khác hỏi.

Bùi Tuấn Vũ nhíu mày, cầm tay em gái chạy ra khỏi đám đông!

Đỗ Lôi Ti ngơ ngác đứng đó, nhìn bóng hai người xa dần, cô bị nhà báo vây quanh......

“Anh, anh muốn làm gì?” Bùi Mộng Na nhíu mày hỏi.

“Về nhà!” Bùi Tuấn Vũ đơn giản nói.

“Chị dâu phải làm sao? Sao anh có thể để chị dâu đứng đó một mình chứ?” Bùi Mộng Na không hiểu.

“Về nhà!” Nói xong, nhét cô vào trong xe, lái xe rời đi.

Đỗ Lôi Ti nhìn đèn flash chớp không ngừng, đầu óc choáng váng, cô miễn cưỡng đứng đó, lỗ tai ong ong......

Cô cố gắng đi ra khỏi đám người chật chội, chẳng có mục đích gì, cứ như vậy đi......

Cho đến khi trời tối cô mới phát hiện ra mình đã về tới phủ tổng thống......

Cô đi vào, nhìn Bùi Tuấn Vũ ngồi trên ghế sa lon hỏi “Đường Vũ, có tin tức của cậu chủ chưa?”

“Trước mắt chưa có tin tức gì!” Đường Vũ cung kính trả lời.

“Phu nhân đã quay về!” Đường Vũ nói.

Bùi Mộng Na ngồi trên ghế sa lon, nghe có người nói chuyện, vội vàng đứng lên nói “Chị dâu, sao giờ chị mới về?”

Đỗ Lôi Ti vô hồn nhìn cô hỏi “Tìm được Tiểu Vũ chưa?”

Bùi Mộng Na chỉ lắc đầu, lại nói “Chị dâu, chị đừng lo lắng, Tiểu Vũ sẽ không sao!”

Hai người đang núp ở phía xa nhìn thấy các nhà báo vây quanh, mở miệng nói “Muốn ở cùng ba tôi không dễ vậy đâu!” Nói xong, xoay người đi ra ngoài.

Tiểu Thanh nhìn bóng dáng ở xa, thầm cười trong lòng “Xem ra, lần này mày xong đời rồi!”

Bùi Vũ vẫy tãi, lên xe, Tiểu Thanh cũng leo lên ngồi......

Xe dừng lại trước cửa khách sạn năm sao!

Hai người đi vào, Tiểu Thanh lấy thẻ chứng minh đăng ký “Cậu chủ, đã chuẩn bị phòng, bây giờ tôi quay về phủ tổng thống, có chuyện gì cứ gọi điện thoại cho tôi!” Nói xong, dóng d cửa phòng đi ra ngoài.

Bùi Vũ nhìn cánh cửa phòng đóng lại, nằm lên giường, mẹ, con cố gắng giữ chân ba vậy mẹ có quay về không?

Tiểu Thanh xách một chiếc tùi đi vào, cô ta giả bộ tò mò hỏi “Cậu chủ đâu? Cậu chủ muốn tôi mua đồ chơi cho cậu chủ, tôi đã mua rồi!”

Quản gia vội vàng kéo cô ta ra chỗ khác, nỏ giọng nói “Cậu chủ mất tích!”

“Hả? Không phải hôm nay đi công viên sao? Sao có thể mất tích chứ?” Giọng Tiểu Thanh càng ngày càng lớn.

Bùi Tuấn Vũ lạnh giọng nói “Cô vào phòng làm việc với tôi!” Nói xong đi vào phòng làm việc.

Bùi Mộng Na cầm tay Đỗ Lôi Ti, lo lắng “Chị dâu, chị đừng đi theo anh em!”

Đỗ Lôi Ti lắc đầu, đẩy tay cô ra, đi về phía phòng làm việc.

Cô đi vào phòng làm việc đóng cửa lại, không còn sức hỏi “Có chuyện gì không?”

Bùi Tuấn Vũ nhìn cô chằm chằm, đi lên trước, nắm chặt cổ tay cô, lạnh lùng nói “Có phải Tiểu Vũ mất tích là chủ ý của cô không?”

Đỗ Lôi Ti không dám tin nhìn anh, thở hổn hển nói “Không, không phải, thật sự không phải......”

“Nhớ lấy thân phận của cô bây giờ!” Bùi Tuấn Vũ nói.