Ngày nào đó ánh nắng mặt trời rực rỡ rất là xinh đẹp. Gió thu ôn hòa nhẹ nhàng phảng phất qua ngọn cây phát ra âm thanh sàn sạt sàn sạt. Diệp Mạt sớm rời khỏi giường, để Huệ Ngạc cài lên đầu cô những bông hoa hồng nhạt, làn váy được vuốt phẳng phiu không thấy một nếp gấp.

Trước khi chia tay, Trình Hạ thị ôm con dâu nhỏ của mình, không ngừng lau nước mắt. Diệp Mạt bị bà ôm vào lòng như thế cũng kiềm lòng không được, bĩu môi rồi chảy nước mắt.

Dáng vẻ của cô như thế càng khiến Trình Hạ thị không nỡ rời đi, nhưng mà đã đến giờ. Cuối cùng, mọi chuyện sau khi an bài xong xuôi thì có người đến đón đi, Trình Hạ thị lau nước mắt rồi lên xe ngựa.

Diệp Mạt cắn môi nhỏ, cố chấp ngẩng đầu nhìn trời không chịu nhìn hắn rời đi. Một đôi mắt ngập nước đã yên lặng tố cáo ủy khuất trong lòng của cô. Trình Tề Lễ đứng ở bên cạnh nhìn cô hồi lâu, môi giật giật, cuối cùng cắn răn một cái vẫn bước đến cái xe sắp chuyển bánh kia.

—— khi anh không có ở đây bảo vệ em, anh hi vọng em có thể học được cách bảo vệ bản thân mình.

Ánh nắng rải vàng mặt đất, trên con phố hoa bỗng nhưng điêu linh lạnh lùng. Trình Tề Lễ yên lặng nhấc một góc vải rèm cửa sổ lên, nhìn bóng dáng nho nhỏ của bé gái dần xa, hai tay nặng nề buông xuống rồi nắm thành quyền đặt sau lưng, ánh mắt nhìn nơi đó không nhúc nhích.

Bóng dáng của tiểu cô nương kia nhỏ dần nhưng vẫn cố chấp không quay đầu lại liếc hắn một cái, hắn cũng cố chấp như thế, chỉ nhìn cô qua khe hở nhỏ kia. Rất nhiều thời điểm, cách biểu hiện tình yêu của đàn ông và phụ nữ khác nhau một trời một vực, nhưng mà bọn họ đều cố chấp và kiên trì.

Giống như có người khát vọng được ấm áp, hi vọng được bảo vệ. Nhưng cũng có người sẽ vì sự trưởng thành của đối phương mà không tiếc mang bản thân cả hai người đặt trong trường hợp đối lập với nhau.

Điều này rất bình thường đối với sự trưởng thành của những con chim ưng non. Cha mẹ vẫn dốc lòng che chở chúng nó, sẽ mang chúng nó đến vách núi đen rồi tự mình ném xuống. Trên thực tế, đây mới là sự bắt đầu. Vì muốn chúng nó thích ứng với thiên nhiên tàn khốc, muốn chúng nó có thể tự mình vỗ cánh bay lên, cho nên dù có thương tích đầy mình thì vẫn có thể một lần nữa đá chúng nó xuống vách núi.

Đó đã là kết thúc sao? Không phải. Chúng nó còn bị chính cha mẹ của mình bẻ gẫy cánh để lần thứ ba bị ném xuống vách núi, đây là lần cuối cùng của đợt huấn luyện. Chỉ có đôi cánh mọc lại trong chỗ tuyệt vọng mới có thể cứng cỏi để che gió che mưa, tránh né sấm sét, không phải sao?

Vì sao hùng ưng có thể bay cao như thế? Vì sao có thể linh hoạt như thế? Bởi vì từ nhỏ chúng đã trải qua một đợt huấn luyện, chúng là những đứa trẻ sống lại từ trong địa ngục.

Đây là một phương thức giáo dục tàn nhẫn, nhưng nó là vũ khí, để có thể tự bảo vệ bản thân em cả đời.

—— anh đã cho rằng anh có thể bảo vệ em cả đời, nhưng trên thực tế anh vẫn còn rất yếu đuối, thậm chí không thể ngăn cản được sự ốm đau cùng cái chết.

Sau khi Trình gia đi rồi, Diệp Chân thị liền ở trong viện của mình xây một lầu các cách khoảng năm trăm thước, người Diệp phủ làm việc có hiệu suất rất cao, ngắn ngủi trong mười ngày, Diệp Mạt đã được hạ nhân dọn chỗ ở.

Lầu các không lớn, rất thích hợp với Diệp Mạt. Tầng trên là một căn phòng ngủ lớn, một thư phòng đọc sách cùng tập viết và đánh đàn, một phòng khác nhỏ hơn, hương thơm lan tỏa, màn cửa sổ bằng lụa mỏng, là phòng tắm dành riêng cho Diệp Mạt. Cô ở lầu hai, sau tiểu lầu của cô có một cái máy xay gió bằng nước, gõ vào những ống trúc đung đưa phát ra tiếng kêu trong suốt. Diệp Thanh Xuyên còn tự mình đào một cái hồ nhỏ, bên trong đặt những viên đá ngũ sắc, thả hai con cá vàng đáng yêu vào.

Lầu một bị chia thành năm phòng. Ngay cửa vào là phòng lớn nhất dùng làm phòng khách, rất có khí thế. Bốn phòng còn lại dùng làm phòng bếp, nơi chứa đồ, hai phòng còn lại một cho Huệ Ngạc, một cho bốn nha hoàn cùng một bà bếp ở.

Nơi này ba mặt tiếp giáp với hồ, mặt còn lại tiếp giáp với hoa viên nhỏ, trong hoa viên có một ngọn núi giả cao cao khiến nó trở thành bình phong ngăn cách nơi này của cô. Nếu vào mùa đông, trúc sinh trưởng mạnh thì cô có thể giấu thân trong rừng trúc ở nơi này nhìn thấy mọi bóng dáng trên hành lang bên kia. Nhưng ngược lại nếu có hạ nhân đứng ở hành lang nhìn qua thì chỉ có thể thấy được mái hiên phủ đầy trúc. Trước cửa có một khuôn viên dài khoảng 8 thước, rộng khoảng 5 thước, xung quanh dùng những tảng đá khắc hoa văn tinh xảo bao che. Giữa hồ có một mái đình nhỏ.

Sau khi Diệp Mạt xem qua tiểu đình thì rất thích. Liền cho người ta trải trên mặt đình một lớp lông thở, trên đó đặt một cái bàn bằng gỗ hương, khăn trải bàn thuê hoa. Sau khi trang trí xong nhìn lại thì nơi này thật là một nơi lịch sự tao nhã.

Tâm tình vẫn rầu rĩ không vui vì khung cảnh này có chút vui vẻ. Khi đi ngang qua rừng trúc rụng lá kia, đang có nha hoàn quét dọn.

Diệp Mạt nghĩ nghĩ, ngăn nha hoàn kia lại nói: “Mấy cái lá khô đó đừng có quét đi, để làm phân bón cho đất luôn. Sau đó trồng một ít hoa, đợi đến khi hoa nở nhất định sẽ rất đẹp.”

Cô nói xong lời này thì đi, chỉ để lại một mình nha hoàn kia, cầm cái chổi nửa ngày vẫn không hồi phục tinh thần. Sau khi hoàn hồn thì không khỏi thì thầm: “Tiểu thư làm sao vậy? Cứ như thay đổi thành người khác a.”

Thấy kỳ quái nên nha hoàn kia mang chuyện này kể cho Huệ Ngạc nghe. Ngày thứ hai, trong rừng trúc đã trồng đầy hoa. Từ ngày đó, nha hoàn trong lầu của Diệp Mạt lại có chuyện để tán gẫu, ngũ tiểu thư lại quan tâm đến việc trồng hoa, khi hoa nở thì muôn sắc muôn màu rất xinh đẹp.