Qua mấy ngày nữa là tết Trung Thu, toàn bộ quý phủ vẫn náo nhiệt như thường, đương nhiên Diệp phủ vẫn là nơi phô trương xa hoa nhất thành Lê Dương. Xem hoa đăng, đi du thuyền, kể chuyện truyền kỳ, xem diễn, cả nhà đoàn viên ăn bánh trung thu, không thiếu tiết mục nào.

Nhưng dưới không khí náo nhiệt thế này Diệp Mạt lại không có chút hứng thú nào. Chỉ mới cách ngày Lưu Kỳ nhảy hồ tự sát mười ngày mà toàn bộ Diệp phủ lại xem như chưa có chuyện gì xảy ra, không có người để ý, không có người nhắc đến thậm chí có người còn nhớ không rõ là nó đã xảy ra. Như thế khiến Diệp Mạt không thèm để ý tình hình, ủ dột dài lâu, suy nghĩ không thông suốt.

Ngày mười lăm tháng tám năm đó mọi người đều ở trong vườn ngắm trăng, Diệp Mạt vụng trộm chạy đến phòng Trình Tề Lễ. Xét theo tính nết của ông xã cô thì những trường hợp náo nhiệt như thế này chắc là không tham gia. Quả nhiên lúc cô đến thì Trình Tề Lễ đang đọc sách. Đương nhiên, lấy bản lĩnh của Trình Tề Lễ, chuyện tối hôm đó hắn biết rất rõ ràng, có khi biết còn nhiều hơn so với Diệp Mạt.

Sau khi Diệp Mạt đi vào cũng không nói chuyện, lập tức tìm một chỗ đối diện với Trình Tề Lễ ngồi xuống, sau đó ngơ ngác nhìn hắn đến ngẩng người. Đợi đến khi Trình Tề Lễ xem xong ngẩng đầu lên thì đã thấy cô đang xuất thần dựa vào giường nhỏ ở đối diện.

Nghe thấy mấy tiếng thở dài thì chủ động mở miệng: “Anh biết em trong chốc lát không thể tiếp nhận được, nhưng đây là xã hội chúng ta đang sống, tàn khốc đến mức khiến người ta sợ hãi.”

Mí mắt Diệp Mạt giật giật, không trực tiếp trả lời hắn nhưng lại chăm chú nghe hắn nói. Trình Tề Lễ quen biết cô hơn mười năm, đương nhiên hiểu những suy nghĩ trong lòng lúc này của cô liền tiếp tục nói: “Anh và em hẳn là rất may mắn, có thể sống lại trong vị trí hiện tại. Em là con gái của Diệp gia đại phu nhân, một người rất lợi hại.”

Như là không đồng ý lời của hắn, lông mi Diệp Mạt giật giật, cuối cùng nhìn mắt ông xã của cô sau đó hé miệng: “Nhưng mà…có người đã chết…”

Trình Tề Lễ đem quyển sách trên tay thả lại trên bàn, sau đó quay người thoải mái dựa vào ghế: “Thì sao, cho dù chúng ta ở thế giới cũ của mình thì mỗi giây mỗi phút cũng có người chết đi, đó là người vô tội thậm chí còn bị sát hại, nhưng mà chúng ta không thể làm gì giúp họ. Điều chúng ta có thể làm là ở thời thời điểm nguy hiểm phải bảo vệ bản thân mình cùng với những người mà chúng ta có thể bảo vệ cho thật tốt.”

Giữa hai vợ chồng cách nhau một ngọn nến, hai thân ảnh nho nhỏ ngồi đối diện nhau thật lâu. Đứa bé trai dùng ánh mắt rất kiên định quyết đoán nhìn bé gái: “Nếu là anh, thời điểm mà em gặp nguy hiểm thì anh sẽ tiêu diệt hết uy hiếp xung quanh em, cho dù là phải lấy mạng người khác cũng không quan tâm. Diệp phu nhân chỉ là làm trước những điều anh định làm mà thôi.”

Trong phòng lại im lặng một lúc lâu, bé trai đang gây sức ép nho nhỏ khiến cô bé đối mặt với sự thật, rất tàn nhẫn. Hắn suy nghĩ đã lâu, hắn cảm thấy bản thân không thể mang cô nhốt trong ngôi nhà ấm áp không có vi khuẩn nào như trước kia. Cô cần phải độc lập, cần trưởng thành, cần biết đối mặt với thế giới này một mình, sau đó thích ứng với nó để học được cách bảo vệ bản thân mình.

Cho nên khi bé gái nhỏ đang cúi đầu trầm tư thì hắn tuyên bố thêm một tin tức không tốt lắm.

“Cuối tháng anh chuyển đi rồi.”

Diệp Mạt ngẩng mạnh đầu lên, vẻ mặt nghi hoặc nhìn hắn: “Đi nơi nào?”

Trình Tề Lễ không khỏi có chút buồn cười, ánh mắt hơi nheo lại đáp lời cô: “Đương nhiên là trở về nhà của Trình gia.”

Thấy cô bé đối diện vẫn dùng ánh mắt mê mang nghi hoặc nhìn mình thì trong lòng Trình Tề Lễ không khỏi giật giật, hắn định thần lại rồi mới nói tiếp: “Em không nhớ sao? Hiện tại anh chỉ ở nhờ nhà của em. Em cũng đã nói qua, cả nhà anh đều ăn uống ở nhà em, xem như là anh ăn cơm của em.”

Cả người Diệp Mạt lúc này mới giật giật, nhíu mày nhìn hắn: “Em…đó là em nói giỡn, anh nghĩ thế thật sao?”

Trình Tề Lễ bất đắc dĩ cười cười, thanh âm dịu dàng đi: “Đồ ngốc, đương nhiên anh biết em nói giỡn.”

Lúc này Diệp Mạt thấy thật mê mang, từ lúc hai người họ quen nhau đến nay, chưa từng thấy qua hắn dịu dàng nói chuyện với cô như thế, cô đã quen cái thói nghĩ một đằng nói một nẻo của hắn. Hôm nay hắn như thế khiến trong lòng cô không được tự nhiên.

Nhưng mà nghĩ đến chuyện hắn muốn một mình đi đến nơi mà cô chưa từng đến, sau này không thuận tiện gặp nhau được nữa thì tâm lý trở nên hoảng loạn, vì sao muốn bỏ cô lại một mình? Không được…

“Không cần!”

Vẻ mặt Trình Tề Lễ chưa biến nhưng mà trong lòng không ức chế được sự đắc chí. Phải rời khỏi thì em mới biết tầm quan trọng của ông đây sao? Hừ, ai bảo em muốn nuôi dưỡng tiểu chính thái (chỉ mấy bé nam trắng trẻo dễ thương), ai bảo tròng mắt của em cứ nhìn chằm chằm thằng nhóc Tiểu Phúc Lỗi thúi hoắc kia, hừ hừ.

Trong lòng tuy nghĩ như thế, nhưng ra mặt thì hắn lại nói khác: “Diệp Mạt, em nhớ rõ chúng ta quen biết nhau bao lâu không?”

Trong nhất thời cô không thể hiểu được chuyện này với chuyện trước thì có liên quan gì với nhau, Diệp Mạt run sợ trong chốc lát mới đáp lời hắn: “Mười ba năm linh bảy tháng.”

Trình Tề Lễ vẫn nhìn cô, khóe môi cong lên: “Sai, là mười ba năm bảy tháng lẻ hai ngày.”

Diệp Mạt lại ngây người, thì ra hắn nhớ rõ ràng như thế.

“Em còn nhớ rõ, tâm tình của mình khi đó không?”

Diệp Mạt có chút ảo não, hôm nay cô làm sao vậy, tại sao mỗi câu hắn hỏi cô đều phải ngẩn ngơ một lúc thật lâu nha. Tâm tình khi đó đương nhiên cô nhớ rõ, hơn nữa nhớ rất rõ, đó là…đó là…cô vẫn nghĩ bản thân mình nhớ rất rõ, nhưng vì sao bây giờ một chút cũng không nghĩ ra. Là bắt đầu từ khi nào cái cảm giác kích động đến ba ngày ba đêm không ngủ được kia đã bỏ cô mà đi?