Ngày nào đó, mặt trời lên cao thời tiết rất đẹp, Diệp Mạt một đường đi về đạp hư không biết bao nhiêu là hoa cỏ. Trở lại phòng thì không để ý đến ai, vòng qua người Huệ Ngạc cùng mấy nha hoàn, lập tức trèo lên giường ở phòng trong. Sau đó mặc cho ai gọi cũng không hé răng, nằm xoay lưng ra ngoài, hàm răng nghiến chặt mãi đến khi ngủ.
Chờ đến khi cô mở mắt ra lần nữa đã là chạng vạng. Trên người có cái chăn, quần áo không biết đã bị cởi bớt ra từ khi nào. Ngồi dậy liền rời giường khiến Huệ Ngạc đang ngồi ở một bên thuê khăn tay kinh ngạc.
“Huệ Ngạc, ta đói bụng.”
Huệ Ngạc vội vàng buông việc trong tay, ngẩng đầu nhìn cô mỉm cười hỏi: “Muốn ăn cái gì?”
Diệp Mạt nửa ngồi nửa nằm trên giường, chăm chú suy nghĩ, sau đó nhỏ giọng nói: “Đu đủ, anh đào, táo, quả bưởi, sơn trà, dâu tây, tất cả đều muốn.” Nói xong còn thầm nhỏ giọng một câu: “Tất cả đều là hoa quả giúp to ngực…” (=)), bó tay với chị này, mới 3 tuổi đòi ngực to)
Huệ Ngạc nghe thế thì ngẩn người, cầm rổ kim chỉ trong tay để trên ghế rồi đứng dậy. Nghiêng người châm cây nến đầu giường sau đó mới nói.
“Mùa này chỉ sợ không thể tìm thấy mấy thứ này, hiện tại nô tỳ đi nhìn xem có thể tìm ra hay không. Tiểu thư còn muốn ăn cái gì khác không?”
Bởi vì ánh sáng trong phòng yếu ớt, lại mới tỉnh ngủ nên cả người Diệp Mạt vẫn còn mê mang. Nghe nàng hỏi có muốn ăn gì khác không thì một lúc lâu mới hồi phục tinh thần lại, nói chuyện cũng không kiêng dè, thì thào nói: “Tùy tiện tìm cái gì cũng được, muộn rồi nên cũng không muốn ăn nhiều, ta cũng nên chú ý đến chế độ dinh dưỡng, xúc tiến quá trình phát dục…”
Huệ Ngạc thấy cô giấu người ở trong màn không biết đang thì thầm cái gì. Nàng lắc đầu cười, trở ra ngoài kêu một nha hoàn tên Liên Cúc tiến vào. Tay lấy cái áo lông của nàng trên giá khoác vào nói: “Ngươi hầu hạ tiểu thư rời giường, ta đi phòng bếp chuẩn bị một số thứ, thuận tiện bảo người mang than lên, ngươi đi tìm một bếp lò đi. Hôm nay đã vào thu, ban đêm sẽ rất lạnh.”
Nói xong bưng hộp kim chỉ ở trên ghế đi ra ngoài. Diệp Mạt lúc này xuống giường để Liên Cúc giúp cô mặc quần áo.
…
Mấy ngày gần đây, trong viện của Diệp Mạt vẫn tản ra một không khí quỷ dị. Ngay cả những nha hoàn vốn hay thích đến chơi cùng Ngũ tiểu thư khi đi ngang qua cũng chạy trốn nhanh con thỏ, chứ đừng nói là những nha hoàn phục vụ ở bên trong, ngay cả không khí cũng không dám hít.
Thật ra không phải chủ tử khó hầu hạ, ngược lại, nhiều ngày nay, Ngũ tiểu thư im lặng hơn so với bình thường. Chính sự yên lặng này lại làm người ta lo lắng a. Bởi vị sự yên lặng này còn thêm một yếu tố – quỷ dị.
…
Nói đến việc này phải nhắc đến một buổi sáng năm ngày trước.
Bữa sáng hôm đó, Ngũ tiểu thư lại gọi một bàn nào là đu đủ chiên, đu đủ hấp, đu đủ kho tàu, đu đủ nấu canh vân vân…
Mặc dù đu đủ không phải là thứ hiếm lạ, nhưng mà không trúng mùa nên rất hiếm. Nếu không phải mấy ngày trước có một đội buôn của Diệp gia từ Nam Hải trở về mang theo ít trái cây chỉ sợ không thể thỏa mãn được yêu cầu của Ngũ tiểu thư.
Đợi Ngũ tiểu thư dùng bữa sáng xong, bọn nha hoàn bắt đầu dọn một bàn yến tiệc đu đủ. Khi đang bận rộn hết sức thì lại nghe có người hô, tiểu thế tử đến.
Mặc dù sắc mặt của mọi người không biểu hiện gì nhưng lỗ tai của ai cũng dựng thẳng lên vì tò mò. Toàn bộ phủ đệ của Diệp gia, có người nào mà không biết tính tình quậy phá của hai vị chủ tử này. Không chỉ mọi người mà ngay cả Diệp Chân thị cùng vài vị phu nhân khi nghe tin về hai tiểu tổ tông này cũng dựng lỗ tai lên mà nghe.
Khi tiểu thế tử đi vào thì gặp mấy nha hoàn đang nâng một mớ đu đủ. Theo lời kể của một người chứng kiến tận mắt thì khi tiểu thế tử thấy bàn yến tiệc đu đủ đó trên mặt rất phấn khích.
Đầu tiên, hắn rất oai hùng đi vào bên trong, tầm mắt trong lúc vô tình lướt qua toàn bộ đu đủ hấp, kho tàu, nấu canh. Hắn ngây người, đúng vậy, ngây người. Nửa ngày sau thì biểu tình trên mặt từ trắng đến hồng, cuối cùng là nụ cười nghẹn trên mặt mà bước chân nhanh hơn đi vào khuê phòng của Ngũ tiểu thư.
Nha hoàn chính mắt thấy toàn bộ hiện trường còn cường điệu một câu: “Tiểu thế tử đi vào, trên lưng có chút run run, nhất định là đang nhịn cười. Sau khi mở cửa thì bị vấp vào bậc cửa lảo đảo suýt nữa ngã sấp vào trong.”
Ngày đó, tiểu thế tử bị ngũ tiểu thư ném một cái gối hoa đuổi ra, cùng với cái gối kia còn có những âm thanh mắng chửi không có hình tượng của ngũ tiểu thư. Một tiếng mắng chửi kia bao hàm toàn bộ phẫn nộ cùng oán khí của một bé gái ba tuổi.
Nhưng hoàn toàn tương phản là, tâm tình tiểu thế tử dường như rất tốt. Hơn nữa…Ngày hôm sau hắn lại tới nữa!
Ba ngày sau đó, cảnh tượng như thế đều diễn ra mỗi ngày. Người bên ngoài không biết hai tiểu tổ tông này đang chơi trò gì. Mỗi khi tiểu thế tử đến đây là Huệ Ngạc đều bị cho lui ra ngoài. A a, tin tức này liền truyền đến mọi ngóc ngách trong hậu viện Diệp gia.
Diệp Chân thị thậm chí còn đặc biệt phái một nha hoàn đến đây, ngày đêm canh giữ trong viện của Diệp Mạt, chỉ có một nhiệm vụ là thám thính tin tức rồi trở về báo cáo cho bà.
Bữa sáng ngày thứ tư vừa xong, tiểu thế tử đúng giờ lại xuất hiện ở trong viện của Diệp Mạt, nhưng mà lần này xuất hiện có khác với mấy lần trước. Lúc này, đi theo sau hắn còn có ba tiểu thị đồng cao thấp khác nhau. Nhưng ba người này có một điểm chung chính là dáng vẻ rất rất đáng yêu, mũm mĩm, nghiêm túc đi theo sau chủ tử, thực khiến người ta nhịn không được mà muốn nựng một phen.
Toàn bộ người trong viện, từ gián điệp của chủ tử cho đến người nhóm bếp rửa rau đều thò cái cổ dài ra, nhón chân nghe ngóng động tĩnh.
Tiểu thế tử vào khuê phòng của ngũ tiểu thư, ba tiểu đồng kia liền ở bên ngoài chờ. Một người tuổi nhìn thì có vẻ khoảng sáu bảy, mặc dù vẫn còn nhỏ nhưng có thể nhìn ra được tương lai sẽ rất có khí chất, hai người khác bình thường, bên trái nhìn thông minh hoạt bát, đôi mắt đen lúng liếng không ngừng nhìn mọi người ở xung quanh, người bên phải chính là người nhỏ tuổi nhất, nửa thân mình đều giấu sau lưng thiếu niên lớn tuổi, trong ánh mắt đều là sự nhát gan.
Sau đó nhìn lại trang phục của ba người, những người nắm tin tức thông thạo thì kề tai nói nhỏ với nhau: “Đây khẳng định là ba tiểu tử mà phủ hầu gia mua hôm trước. Nghe nói là tuyển ra từ vài trăm bé trai.”
“Đúng vậy, ba người này là do tiểu thế tử tự mình chọn.”
“…”
Đang lúc mọi người chỉ vào ba nam đồng ở cửa khe khẽ nói nhỏ thì đột nhiên thấy Huệ Ngạc đi ra, theo sau là tiểu thế tử cùng ngũ tiểu thư và hai nha hoàn đang trực.
Ngũ tiểu thư vừa thấy ba thị đồng ở cửa thì oán khí lo lắng trên mặt nhiều ngày đã mất đi, thay vào đó là sự sinh động linh hoạt, nắm lấy tiểu thế tử ở bên cạnh nói: “Anh anh…a… không tìm thị nữ…còn…bé trai…”
Phàm là người ở đây, chắc không ai có thể hiểu được ý tứ của vị bảo bối này. Duy nhất tiểu thế tử là hiểu, hai tay hắn ôm lại trước ngực, cười quỷ dị gật đầu: “Uh, hôm nay anh đặc biệt dẫn họ tới để nhìn em.” Hắn nghe lại hiểu nha.
Bảo bối Diệp ngũ tiểu thư vui vẻ nói: “Nhìn em?”
Tiểu thế tử mỉm cười gật đầu, “Đúng vậy, chính là nhìn em.”
Chắc là cảm thấy lời nói này hơi lạ, Diệp Mạt lệch đầu nghi hoặc nói: “Không đúng nha, đáng lẽ là dẫn đến để em nhìn chứ? Sao lại biến thành nhìn em?”
Lúc này, ý cười bên môi Trình Tề Lễ càng sâu, hắn không có trực tiếp trả lời câu hỏi của Diệp Mạt, mà là quay về phía ba thị đồng đang đứng nói: “Đây là vị hôn thê của ta, các người đã nhìn rõ ràng cẩn thận chưa?”
Diệp Mạt cảm thấy rối loạn, ba ánh mắt, bình tĩnh, đánh giá, tò mò đồng thời dồn lên người cô. Một lát sau, chỉ nghe ba âm thanh khác nhau lên tiếng trả lời: “Đã nhìn rõ ràng cẩn thận.”
Trình Tề Lễ thấy trò vui của hắn đã thực hiện được thì nụ cười bên môi càng tươi. Hắn tiếp tục nói với ba thị đồng: “Kế tiếp nên làm thế nào chắc là không cần ta nhắc lại chứ!”
Ba bé trai nhất tề ngẩng cao đầu đáp: “Không cần, thưa thiếu gia.”
Vừa dứt lời, mọi người chỉ cảm thấy ở trước mắt có ba thân ảnh chợt lóe qua. Ba người vừa mới đứng song song trước cửa phòng giờ đã biến đến cửa viện. Chỉ thấy có một cái đuôi vẫn đang chạy, Trình tiểu tam chân ngắn nhất chạy theo Trình lão đại cùng Trình lão nhị, miệng thở gấp cao giọng hô: “Các ca ca, đợi đệ với nha.”
…
Diệp Mạt há miệng nhìn chằm chằm cửa viện của mình, mãi đến khi thanh âm “Ca ca, chờ đệ” kia biến mất mới hồi phục tinh thần nhìn Trình Tề Lễ đứng ở bên, hoàn toàn không biết hắn đang giở trò quỷ gì.
“Bọn họ làm gì vậy? Sao lại chạy nhanh như thế?”
Nụ cười chưa biến mất trên mặt Trình Tề Lễ, trong mắt có ý nghĩ sâu sắc. Hắn khẽ vuốt tay áo, nghiêng đầu nhìn bà xã của mình không nhanh không chậm nói.
“Hôm nay anh đã dạy chúng nó một khóa học, nội dung tổng cộng có ba điều. Một, thấy thiếu phu nhân tương lai, chạy; hai, thấy thiếu phu nhân tương lai, chạy; ba, thấy thiếu phu nhân tương lai, chạy.”
“…”
Diệp Mạt trừng lớn hai mắt tròn, khó tin nhìn ông xã âm hiểm giảo hoạt ti bỉ của cô, một câu cũng không nói nên lời.
Trình Tề Lễ nhìn biểu tình của cô, đột nhiên rất muốn thoải mái cười to. Hai ngày này mỗi ngày đều cho ông đây ăn gối đầu, một chút nữ tắc cũng không có, nếu không dạy dỗ sao có thể có uy tín để đứng đầu cái nhà nhỏ của hai người đây?
Trình tiểu soái ca cả ngày phải co đầu rút cổ trong cái túi da yếu ớt ba tuổi này, chuyện muốn làm thì làm không được, mỗi ngày phải giả vờ dễ thương, thật sự là sắp nghẹn chết rồi. Bởi vậy, khi hắn làm cho bà xã bị đả kích vì kinh ngạc thì thấy hưng phấn dị thường, hơn nữa hắn còn muốn tiếp tục nô dịch cô, chèn ép cô, muốn cô không thể gượng dậy nổi. Quả nhiên là đủ biến thái.
Đến gần Diệp Mạt nói: “Trên thực tế là em thắng, cả đời này ngoại trừ bà xã, anh sẽ không tìm người phụ nữ khác tới hầu hạ.” Đương nhiên, cái giấc mơ hão huyền kia của cô cũng không có hy vọng.
Nói xong còn giật nhẹ hai tiếng cười, Diệp Mạt tức giận đến mức run cả người, hơn nửa ngày mới có thể giơ ngón tay chỉ hắn bị phẫn hô ra hai chữ.
“Anh… Ngạo mạn..."