Diệp Mạt nhìn mái đình giữa hồ liếc mắt một cái, bởi vì còn cách khá xa nên chưa nhìn rõ tình hình bên trong. Nghĩ chắc là toàn người trong nhà nên không để ý gì nhiều, nhanh chóng đi qua hành lang.
Trời đã vào thu, những đóa sen trong hồ sớm đã tàn. Hôm này trời trong nắng ấm, ánh mặt trời phản xạ lên mặt nước như chiếc gương trong suốt, phát ra một tầng ánh sáng như ngọc bích. Ngay dưới những tán lá bèo là một đoàn cá chép màu đỏ, bơi qua bơi lại như đang chơi đùa cùng nhau.
Nhưng mà, càng đến gần, Diệp Mạt càng cảm thấy bất thường. Theo lý thuyết, bên người cha của cô nhất định phải có vài người hầu hạ, sao đến đây rồi mà không thấy một ai vậy.
Nhưng đứng từ góc độ này của cô rõ ràng thấy có người đứng ở trong đình cho cá ăn, hơn nữa còn hết quăng bên đông lại quăng sang tây a. Bầy cá trong hồ không ngừng chuyển động đến rồi đi, đây mà là cho cá ăn sao, rõ ràng là trêu chọc chúng tìm niềm vui a.
Thấy đã gần đến, cô liền hướng về người đang cho cá ăn gọi to: “Phụ thân.”
Người cho cá ăn ngừng lại một chút, sau đó liền lấy một túi thức ăn to ném vào hồ, nhất thời khiến bầy cá dưới nước bơi càng lợi hại hơn.
Chờ đến khi Diệp Mạt lên bậc thềm bằng đá mới nhìn rõ người ở trong. Người này sao có thể là cha cô a, rõ ràng là ông xã càng sống càng ngây thơ kia của cô. Khó trách trên đường đến đây không thấy ai, không phải nơi này không có người, mà là người này quá thấp nên bị lan can che mất.
Trình Tề Lễ đương nhiên không biết trong lòng bà xã đang âm thầm khinh bỉ dáng vẻ thấp lùn của hắn. Hắn còn vỗ vỗ tay, sau đó đến bên cạnh Diệp Mạt. Lại dám không tìm hắn tới ba ngày, quả thật là gan trời. Nhìn thấy cô lúc này, nếu hắn không dùng kế gọi cô ra, chỉ sợ cô cũng đã quên luôn sự lợi hại của hắn.
Người đứng đầu gia đình nhỏ này sắc mặt quỷ dị, áp chế sự phẫn nộ, nhấc áo bào muốn ngồi trên bên đá, đáng tiếc chiều cao của thân mình bị giới hạn, mông không cao bằng cái ghế. Không có biện pháp, người đứng đầu gia đình chỉ có thể trèo lên, hơn nữa sau khi ngồi rồi thì hai chân không thể chạm đất. Kể từ đó, uy nghiêm trên mặt bị quăng không còn sót chút nào, khiến người ta nghĩ lại mà buồn cười.
Diệp Mạt ngừng cười, kéo dài âm thanh lạnh lùng: “Giả mạo cha của em sao? Sao thế? Muốn làm trưởng bối của em sao?”
“…”
Trình Tề Lễ vốn dĩ đang nghẹn một bụng oán khí, định mắng cho cô một trận nhưng mềm giọng nói vài câu, để cô ngoan ngoãn trở lại bên cạnh hắn, không ngờ vừa mở miệng đã bị cô chỉnh.
Môi mấp máy cũng không biết nói gì. Nửa ngày mới không tự nhiên nghẹn ra một câu: “Em…Mấy ngày này em đi đâu?” Ngụ ý chính là, sao không tới tìm anh, buồn cười.
Diệp Mạt nghi hoặc nhìn hắn một cái, tức giận trả lời hắn: “Ăn cơm ngủ đánh rắm, xong rồi thì đến phòng của mẹ, nghe mấy người phụ nữ nhiều chuyện với nhau. Anh có hứng thú nghe không?”
Bị cô nhăn lông mi liếc mắt nhìn như thế, Trình Tề Lễ đột nhiên cảm thấy cả người không được tự nhiên, nhất là dáng vẻ kia của cô làm như không có chuyện gì, khiến hắn có xúc động muốn đánh người.
Nhảy mạnh từ ghế đá xuống, cái chân không ổn định lảo đảo vài bước mới đứng thẳng lại. Hành động mất phong độ như thế khiến cho giá trị tức giận của hắn tiêu tan, sớm biết như thế đã không chọn cái đình này, con mẹ nó, ghế sao lại cao như vậy.
Nghiêm mặt đi qua, gần như là ra lệnh nói với cô: “Bắt đầu từ ngày mai trở lại tìm anh.” Nói xong thì đi ra ngoài đình, Diệp Mạt ở sau hắn nhíu mày phản đối.
“Dựa vào cái gì?”
Dựa vào… Cái gì… Trình Tề Lễ thiếu chút nữa ngã trên thềm đá, quay đầu nổi giận đùng đùng nhìn về phía cô, tay nhỏ nắm chặt ở hai bên sườn, càng nắm càng chặt. Thật muốn đánh người mà.
Diệp Mạt thấy hắn quay đầu, chỉ đơn giản khoanh tay dựa vào cây cột dùng cằm với lỗ mũi nhìn hắn nói: “Anh cho em lý do, dựa vào cái gì em phải nghe lời anh. Cũng đừng quên, còn chưa cử hành nghi thức đính hôn đâu.”
Trình Tề Lễ rốt cục nhịn không được, bước nhanh tiến lên, bàn tay bạt một tiếng chụp lên cây cột ở bên cạnh cái người kia, thân thể tiến tới hung hăng trả lời cô: “Chỉ bằng việc anh là ông xã của em!”
Hai chữ “Ông xã” kia nói thật nặng, giống như đêm toàn bộ tức giận đều trút lên hai chữ này. Cô gái này cho dù có biến thành con nhóc thì vẫn có bản lĩnh chọc hắn giận đến đỉnh điểm, còn phát tiết không được nữa chứ. Lúc này nếu trước mặt hắn không phải là cô mà là một cái bao cát…có thể cái bao cát ấy sẽ rách tươm rồi.
Khi ông xã tiến tới gần trong nháy mắt Diệp Mạt theo bản năng run lên một cái. Con bà nó, một giây vừa rồi, cô gần như là nghĩ về trước kia, khí thế quả quá mức giống nhau. Cũng may là gần như chóp mũi dán vào chóp mũi nên giảm cho cô không ít áp lực.
“Ông xã của em sao? Làm sao có thể. Ông xã của em cho tới bây giờ cũng chưa cho người phụ nữ nào khác ngoài em hầu hạ, tuyên bố muốn tìm thị tỳ hầu hạ thì không phải ông xã của em.”
“Anh…” Trình Tề Lễ lại một lần nữa bị nghẹn, rõ ràng là hắn chỉ muốn đùa với cô, nghĩ lại…thế này có tính là gieo gió gặt bão không a? Nhưng mà nhận thua nhanh như vậy thì cũng không phải tác phong của hắn.
“Hừ, không tìm phụ nữ, chẳng lẽ tìm một đống đàn ông về cho em đùa sao?” Không có cửa đâu.
Diệp Mạt nghe vậy, quyết tâm đang dao động lại kiên định thêm lần nữa, biểu tình trên mặt cũng trở về như lúc đầu: “Vậy anh sẽ tìm phụ nữ hầu hạ ở bên cạnh sao? Mặc dù em có ý tứ khác khi bảo anh chọn mấy bé nam đáng yêu, nhưng mà….Chỉ xuất phát từ ý tốt…huống chi bây giờ chúng nó cũng chỉ là mấy đứa trẻ, anh lo lắng cái gì?”
Thấy cô rốt cuộc cũng có tâm tư lý luận với mình, Trình Tề Lễ bình tĩnh lại, cẩn thận tư duy đầu óc bắt lỗ hổng trong lời nói của cô, tìm cơ hội đánh trả: “Dựa theo cách nói của em, thị nữ anh tìm không phải cũng chỉ là mấy con nhóc chưa phát dục thôi sao. Vậy em còn ngăn cản cái gì?”
“Anh…” Diệp Mạt tức giận, cảm xúc lại kích động: “Giống nhau sao? Đàn ông cùng phụ nữ vốn dĩ khác nhau.” Không khống chế được nữa, cô nổi trận lôi đình, quyết định phân cao thấp. Trận này sẽ quyết định ai mới là chủ gia đình, ai mới là người nô dịch và bị nô dịch, đây là mục tiêu quyết đạt được.
Nhưng mà một ván này, ai thắng ai thua vẫn chưa rõ.
“Em nói xem có cái gì không giống?” Trình Tề Lễ không nhúc nhích thân thể, chỉ nhẹ nhàng tươi cười nói.
Thân thể Diệp Mạt không khỏi co rút lại, lập tức ý thức được khí thể khi cùng giao đấu với đối thủ là rất quan trọng, cô liền ưỡn ngực, giơ cằm nói.
“Đàn ông cho dù nhỏ hơn phụ nữ mười hai mươi tuổi thì đều có thể ra tay được. Nhưng phụ nữ lại không được, phụ nữ gặp tình huống như thế thì trong lòng đã biết là không được. Làm sao giống giống đực chỉ dùng nửa thân dưới để suy nghĩ như các anh, quả thật là cầm thú. Nhớ ngày đó em xem đài truyền hình CCAV, cha ruột cũng có thể XXOO với con gái ruột của mình, thật đúng bừa bãi. Nghĩ lại cái ông tổng tài gì đó mà anh từng làm ăn xem, ánh mắt liên tiếp nhìn các nữ sinh viên mới tới trong công ty, còn cố sống cố chết mời người ta uống rượu, ý đồ muốn mang người ta lên giường, quả thật là không bằng cầm thú, nữ sinh viên kia có khi mới chỉ bằng cn gái của hắn thôi a. Huống chi anh là tình huống đặc biệt, lúc đó tuy ở trong là một ông già, nhưng thân thể còn trẻ, lại có kinh nghiệm sa trường, chỉ sợ ham muốn vô pháp vô thiên…”
= =|||
Đứa nhỏ này, thật sự là nghẹn suốt ba ngày, lại thấy một người đàn ông có vài bà xã quây quanh, nghẹn càng lợi hại hơn, nếu không giải quyết cái mớ nghẹn này trước thời kỳ trưởng thành thì không được.
Trình Tề Lễ trợn mắt há hốc mồm nhìn cô, một lúc lâu vẫn chưa phản ứng lại được. Chờ đến khi hắn kêu STOP, Diệp Mạt đã dựa vào người hắn thở gấp, nói một hơi nên quá mệt đây mà. (= =)
Mà Trình soái ca thì lửa giận ngập đầu, dưới sự phun trào như núi lửa của cô đã dập tắt đi hơn một nửa. Biểu tình trên mặt cũng nhìn tốt hơn không ít, không còn dáng vẻ người ta nợ hắn năm trăm vạn nữa.
Diệp Mạt bình tĩnh lại, thấy ông xã của cô đang trừng đôi mắt, nhìn chằm chằm cô không nháy mắt. Mới nãy một hơi nói ra mọi chuyện, trong lòng cô rất khinh bỉ mấy con ngựa đực hừng hực, tuy rằng kiến thức thực tế về ngựa đực này lớn nhất đến nay vẫn là người cha mới này của cô.
Lúc này không thể yếu thế, cô ưỡn ngực khiêu khích nhìn ông xã: “Sao nào?”
Trình Tề Lễ nhìn động tác của cô, ánh mắt dời khỏi khuôn mặt cô, sau đó dừng trên cái ngực nho nhỏ đang nâng cao, sau đó nhìn chằm chằm vừng đất bằng phẳng trước ngực cô, không nói lời nào.
Trong đình đột nhiên im lặng, Diệp Mạt nghi ngờ nhìn chằm chằm cái trán của ông xã, bắt đầu chột dạ…Có phải nói hơi quá hay không? Dù sao hắn vẫn rất chung thủy, không giống mấy người khác, chưa bao giờ chạm vào người phụ nữ nào khác cả, nhưng mà hắn nô dịch cô cũng rất thảm nha.
Chỉ là, chuyện tiếp theo mà Trình tiểu soái ca làm khiến người ta không thể tưởng tượng được. Hắn nhìn chằm chằm ngực Diệp Mạt thật lâu, đột nhiên nhíu mày, tay trái nâng lên, sau đó vô cùng chính xác chụp lên ngực Diệp Mạt…à, vùng đất bằng phẳng trước ngực mới đúng.
Diệp Mạt chấn kinh không nhỏ, cả người cứng tại chỗ, cái miệng nhỏ nhắn mở to, dường như có thể nhét vào nguyên quả trứng gà.
Qua hơn nửa ngày, cái tay của hắn đặt trên vùng đất bằng phẳng trước ngực Diệp Mạt mới rút đi. Người nào đó mới thực hiện xong hành vi lưu manh dựa vào cái cột, tay phải vuốt cằm, sau đó nhìn vị trí mà hắn mới nắm suy nghĩ, lông mày nhíu chặt, cuối cùng hắn nhẹ nhàng lắc đầu, thở thật mạnh một hơi dài…xoay người rời đi.
Đợi đến khi Diệp Mạt giải trừ trạng thái hóa đá khôi phục ý thức, cái thân ảnh nho nhỏ kia đã chạy xa hơn năm thước. Diệp Mạt nhìn xuống ngực mình một cái, một tay chống nạnh, tay kia thì chỉ vào bóng dáng nho nhỏ ở đằng xa cuồng nộ hét: “A a a, anh là lưu manh, dâm ma, tình cuồng, luyến đồng (yêu con nít)…A a a…Anh lại ăn đậu hủ của bà đây…A a a…Bà đây mới ba tuổi a a a…”
Nói xong rồi lệ rơi đầy mặt xoay người, một tay chống lên cây cột, cúi mình rên rỉ.
“Mẹ nó, bà đây muốn nâng ngực, hiện tại, lập tức, lập tức."