Bước xuống xe nhưng trời đã tối nên tôi không nhìn thấy rõ cảnh vật xung quanh, chỉ biết đây là một ngôi biệt thự được xây cất theo kiểu nhà vườn.

Nhờ ánh đèn le lói từ bên trong thông qua những khe hở của cánh cổng sắt cao lớn hắt ra, tôi thông thấy những bóng cây xanh cao lớn đang lay động trước cơn gió mùa lạnh căm căm...

"Đây là ngôi biệt thự anh mới mua cách đây ít lâu, anh dự định sẽ chuyển về đây ở ngay sau khi lấy vợ." Vũ vừa nói vừa lấy chìa khóa mở cổng.

"Nhà của anh chứ đâu có phải nhà của em! Anh dẫn em tới đây làm gì? Mau đưa em về đi!" Tôi nài nỉ, toan quay lại xe nhưng anh tóm được gấu áo tôi, bế bổng theo kiểu công chúa.

"Nói linh tinh gì vậy? Em muốn anh đi lấy người khác thế cơ à?"

Tôi hoảng loạn tìm cách nhảy xuống như muốn chạy trốn một thứ gì đó ghê gớm lắm.

Thế nhưng Vũ không cho tôi bất cứ một cơ hội nào, chuyển tư thế từ kiểu công chúa thành bế tôi chỉ bằng một cánh tay rắn chắc.

Bế kiểu này, ngoài hai tay ôm cổ anh để giữ thăng bằng ra thì không còn cách nào khác...

Không cam lòng yếu thế, tôi bị anh cho ăn trọn một cục tức vội gắt gỏng đáp trả cực phũ:

"Đúng thế đấy! Anh lấy ai anh yêu ai là việc của anh, liên quan quái gì đến em?"

Nghe tôi cứng cỏi thốt ra câu này, Vũ ngay lập tức nhăn mặt như ăn phải ớt chỉ thiên.

Anh cố kìm lại cơn giận, nhanh chóng thay đổi sắc mặt mà nhẹ nhàng nói:

"Quyền sở hữu nơi này ngoài em ra thì không ai xứng đáng sống ở đây cùng anh tới cuối đời."

"Em mặc kệ! Tóm lại là em muốn về!"

"Đã mất công đến tận đây rồi, ta vào thôi." Không cần biết tôi ương bướng tới cỡ nào, Vũ cưỡng chế bế tôi đi vào trong.

Đây là biệt thự được xây dựng trên một khuôn viên đất rộng rãi.

Xung quanh có lắp nhiều bóng đèn, trong đêm tối có thể nhìn rõ cây cối, tiểu cảnh xung quanh.

Tuy không hiểu biết nhiều về phong cách của một ngôi biệt thự kết hợp sân vườn, nhưng nhìn sơ qua là biết nơi này được thiết kế với các chi tiết đơn giản như trồng rất nhiều cây xanh thoáng mát, một cái ao không quá lớn, bên cạnh có một cái đình nhỏ.

Không chỉ vậy, đây là biệt thự sân vườn hai tầng thiết kế hài hòa giữa màu nâu nhạt của tường và màu tím than của mái ngói.

Các cột trụ thiết kế ấn tượng mang đến cái nhìn tổng thể chắc chắn và bền vững.

Diện tích sân rộng, được tận dụng để trồng cây cũng như lát gạch đỏ làm nổi bật không gian ở và mang đến không gian sống xanh thoáng mát.

Nói thật, tổng thể nơi này chỉ thích hợp để tránh nóng vào mùa hè, còn vào đông thì...!hơi lạnh! Đó là những gì tôi cảm nhận, còn đối với gia chủ là anh Vũ có cảm giác giống thế không thì tôi không biết.

Vũ một tay đỡ mông tôi, một tay đẩy cửa bước vào trong bật đèn lên.

Nhìn đồ nội thất đơn giản nhưng không kém phần sang trọng, tôi buột miệng:

"Đúng là nhà có bác sĩ có khác! Chắc anh được dân dúi phong bì nhiều lắm nên mới có tiền để xây biệt thự nhỉ?"

"Em nghĩ anh là loại người tham lam như vậy à?"

"Chả thế! Thà rằng tiền đấy để dành chữa bệnh tuổi già cho bố và đề phòng bất trắc sau này liệu có phải tốt hơn không? Quá lãng phí!" Tôi trả treo.

"Em yên tâm! Anh đã lo liệu hết rồi, thậm chí tiền lo hậu sự cho anh và cho cả em cũng có luôn!"

Mẹ kiếp! Tôi bỗng có loại xúc động muốn dí đầu thằng cha này xuống đất ghê!

Nhìn cái mặt tưng tửng kìa! Trông ngứa mắt quá cơ!

Vũ đặt tôi xuống, anh dắt tay tôi đi vào phòng bếp.

Anh cố ý không bật đèn điện lên bởi căn phòng tối đã được thắp sáng từ trước bằng những ngọn đèn cầy dạng lớn trên bàn ăn, nhìn trông vô cùng lãng mạn.

Tôi đưa mắt nhìn, trên bàn còn bày một chai rượu trắng và hai ly thủy tinh đế cao, ngoài ra không bày biện thêm một thứ gì khác.

Trên đầu tôi hiển thị dấu hỏi chấm to đùng, hoang mang không hiểu chuyện gì đang diễn ra tại đây.

"Sơn Ca, mau ngồi xuống đây đợi anh 20 phút hấp tôm hùm." Vũ ấn tôi ngồi xuống ghế, nhanh chóng lấy cái tạp dề mặc vào.

À thì ra là hôm nay đột nhiên trái gió trở trời nên anh đãi tôi một bữa hải sản đó hả?

Ơ khoan đã! Đang là mùa đông mà! Sao lại ăn hải sản chứ không phải là một món gì đó khác? Cảm giác cứ lấn cấn thế nào ý!

Tôi nheo mắt hoài nghi nhìn bóng dáng tất bật của Vũ.

Ngồi đợi tầm mười phút sau...

Mùi thơm của tôm hùm bốc lên và lan tỏa khắp phòng.

Cái bụng hại chủ không hẹn tự nhiên réo inh ỏi, tôi ôm bụng mặt đỏ lựng ngại ngùng nhìn người đang bận bịu bên cạnh bếp từ.

May quá! Anh ấy đang bận nên không rảnh để ý tới tôi.

Một vắt mì tôm sống vừa nhai cách đây hơn một tiếng đồng hồ đúng là chả bõ dính ruột.

20 phút trôi qua rất nhanh...!Vũ bưng hai đĩa tôm hùm vừa hấp xong đặt trước mặt tôi.

Mùi thơm phưng phức đặc trưng của loài tôm thượng hạng vấn vít quanh đầu mũi...!ngửi thôi đã thấy no bụng rồi.

"Mau ăn đi cho nóng!".