Anh lại thế nữa rồi! Lại nói mấy câu gây hiểu nhầm!

Anh có biết, mỗi lần anh nói thế sẽ làm con tim khờ khạo này đập chệch một nhịp rồi không?

"Nào buông em ra! Em không muốn phải đấm anh như đấm bao cát đâu nha!" Tôi hằm hè cảnh cáo, giữ vững tinh thần quyết không để ý chí bị lung lay.

"Em đấm anh cũng được, ghét anh cũng không sao! Miễn là anh được ôm người phụ nữ của mình thật thỏa thích!" Vũ mặt dày mày dạn phát ngôn một câu phèn ói nghe thôi đã thấy ngứa cả tai.

"Anh nói bậy bạ gì đấy? Ai là người phụ nữ của anh? Nói như anh, tất cả phụ nữ trên thế giới này đều là của anh nó mới chuẩn!" Sẵn đang bực mình, tôi bật lại cho xứng tầm câu vừa rồi của Vũ.

"Anh về đi, ở đây không hoan nghênh anh.

Lần sau đừng có mò đến đây nữa."

Rõ là phiền, tôi vùng ra được đi ra mở rộng cửa.

Bây giờ, sau bao rắc rối bị lãnh đủ, tôi không muốn có dính dáng gì tới con người dơ dáy nhìn thôi là đã thấy bực này.

Nhất là tôi không muốn chứng kiến cái viễn cảnh mình bị tung clip lại tái diễn thêm lần 2, lần 3.

Với tôi mà nói, một lần đã là quá đủ rồi!

"Rõ ràng là có chuyện...!" Tôi cứ đẩy còn anh cứ đứng ỳ không chịu về cho.

"...!thì em cư xử lạ lùng như thế này.

Đừng có đẩy! Anh không đi đâu!"

"Được! Anh không đi, tôi đi!" Anh ta cứ tỏ ra là mình lỳ lợm vậy tôi sẽ khóa cửa, nhốt cả anh ta vào trong cho biết tay!

"Anh nghiêm túc đấy! Chỉ muốn ở bên cạnh em, chỉ muốn gần gũi em nhiều thêm một chút khó đến vậy sao?" Vũ không tiến lên ngăn cản và túm tay tôi giống mọi lần, anh đứng im tại chỗ nhìn tôi phăm phăm đi nhanh như chạy trốn.

Một câu vậy thôi đã đủ để tôi dừng lại bước chân vội vã của mình.

Tôi thở dài ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, xoay người nói bằng chất giọng nghẹn ngào nghe như sắp bật khóc tới nơi:

"Vậy anh muốn thế nào? Chuyện hôm nọ anh giở trò em không thèm so đo tính toán với anh, coi như em gặp đen đủi bị chó cắn...!thế tóm lại, anh muốn em phải làm sao? Cư xử như bình thường hay...!"

"Chúng ta không có quan hệ huyết thống nên không một ai có quyền cản trở chúng ta đến với nhau, kể cả pháp luật." Không đợi tôi nói hết, Vũ mồm miệng mau lẹ lên tiếng ngắt lời.

Thì ra anh không muốn chúng tôi tiếp tục làm anh em!

Mà anh nói cũng có ý đúng, nếu xét về khía cạnh luật pháp không một ai có quyền ngăn cấm chúng tôi đến với nhau.

Nhưng theo góc độ tình cảm, chẳng ai có thể chấp nhận nổi chuyện anh trai em gái trong nhà phát sinh tình cảm.

Nhất là bố Sơn thì càng chắc chắn không đồng ý!

Tôi mệt mỏi làm thinh, nhiều thứ rắc rối liên tiếp xảy đến khiến tôi chẳng còn hơi sức đâu mà quan tâm đến cảm xúc của người khác.

"Nói đi, rốt cuộc anh muốn gì?" Tôi lấy ghế ngồi xuống không cả buồn liếc mắt nhìn anh một cái.

Có lẽ thấy tôi xử sự quá bất bình thường, Vũ tiến lại gần, ngồi xổm xuống nắm lấy tay tôi:

"Đúng là em đang có chuyện và muốn giấu anh.

Em định nhất quyết không nói?"

"Anh biết cũng chả giải quyết được chuyện gì, cùng lắm là...!"

Nói tới đây tôi kịp dừng lại, ngồi trên ghế im bặt nhìn anh.

"Thôi được rồi em không thích thì anh không ép em nữa.

Nhân tiện em đang không vui, anh dẫn em đến một nơi giúp em giải tỏa căng thẳng."

Có mà gặp con người điêu toa phét lác như anh, em stress hơn đấy!

Tôi nghiến răng ken két nghĩ thầm trong bụng.

Nói rồi anh nắm tay kéo tôi đứng dậy.

"Anh lại kéo em đến một nhà hàng, khách sạn nào đó chứ gì?"

"Không, đến nơi rồi khác biết."

Đến ra cửa phòng, tôi khựng người.

Phải rồi có khi mọi người ở trong khu trọ này đã biết đến sự tồn tại của bài viết trên diễn đàn trường tôi rồi ấy chứ.

Tôi lấm lét nhìn xung quanh và chợt giật mình vì phát hiện không một ai để ý đến chúng tôi.

Lén thở phào nhẹ nhõm, tôi còn lo nghĩ mình sẽ bị hắt nước bẩn như trong phim thì anh đã dẫn tôi ra chỗ chiếc xe BMW trắng đỗ ngoài cổng.

Vũ mở cửa ghế lái phụ, tôi hiểu ý nhanh chóng ngồi vào, không quên nhìn ngó xem có ai trông thấy không.

"Em sao vậy? Từ bao giờ chúng ta đi cùng nhau mà phải để ý đến ánh mắt soi xét của người khác?" Hình như anh nhận ra sự thấp thỏm không yên trong tôi, thản nhiên nói một câu như đúng rồi.

Tôi chẳng dư sức đâu đi đáp trả cái người lúc nào cũng làm mình phát bực, tự cài dây thắt an toàn, ngồi im không nhúc nhích.

"Rõ ràng là có tâm sự! Cứ im lặng thế, anh thật không biết nên làm gì để giúp em giải quyết đâu nha!"

"Kệ em, anh mau lái xe đi!" Tôi cứng đầu đáp trả.

Đã quá quen tính ương ngạnh của tôi, anh không nói thêm câu nào, ngậm miệng chú tâm vào lái xe.

Khoảng một tiếng sau, anh chở tôi đến một vùng quê hẻo lánh ở ngoại thành.

"Đây là đâu vậy ạ?".