Trích lời Cổ Thược —- “Qua cùng thuyền
phải tu mười năm, nếu sớm biết phải đi cùng anh, tôi đây thà nhảy sông tự vẫn!”“Anh…” Môi bị người ta hôn tê tê dại dại, nói chuyện
cũng có chút khó khăn, “Có ý gì?”
Đầu lưỡi Chân Lãng lướt qua môi, mềm mềm như nước làm
cho lòng cô lại không khỏi trùng xuống.
Miệng thật nóng, còn có chút đau, mềm mềm, cô liếm vài
cái mới có lại cảm giác, rồi lại nhớ tới nơi vừa bị Chân Lãng cắn.
Dùng mu bàn tay lau lau, chỉ cảm thấy đau hơn. Tay nắm
chặt vỏ dưa hấu, cô chỉ muốn đập một cái thật mạnh vào gương mặt đang dương
dương tự đắc kia.
“Cô cảm thấy tôi có ý gì?” Hắn cười xấu xa, đầu lưỡi
dừng trên môi giống như đang tìm kiếm dư vị.
Cô cảm thấy?
Đả kích cô? Cười nhạo cô? Trêu chọc cô? Hay giống như
trước kia, khuấy đảo lên để xem trò vui?
Nhất định là như vậy!!!
Sức lực toàn thân dồn vào lòng bàn tay, ánh mắt Cổ
Thược dừng trên mặt hắn.
Vỏ dưa hấu trong tay suýt chút nữa xoay tròn bắn ra
ngoài.
“Thế nào? Không dám tiếp tục đấu với tôi nữa?” Một câu
nói của Chân Lãng làm cô vốn định ném vỏ dưa hấu ra phải dứt khoát dừng tay.
Biết rồi, hắn muốn thấy mình thất thố sau đó cười nhạo
mình.
“Ai nói?” Cắn cắn môi, Cổ Thược không chút do dự đặt
vỏ dưa xuống, một cánh tay vòng lên cổ hắn, áp thật mạnh tới.
Cô cắn môi hắn, hận không thể cắn rớt đôi môi xinh đẹp
đó xuống.
Dám xem thường cô?
Cô ngốc nghếch mút lấy môi hắn, học cách của hắn lúc
nãy, nạy mở hàm răng hắn tiến vào.
Trong cổ họng Chân Lãng phát ra những tiếng rên rỉ
trầm trầm, ngón tay vuốt ve cái gáy của cô, mạnh mẽ ôm cô vào lòng.
Hai người áp càng sát hơn, răng môi giao chiến càng
thêm kịch liệt, hơi thở đậm nồng của Chân Lãng phả trên mặt cô, đầy bối rối.
Hắn chưa từng phản kích, chỉ nhẹ nhàng nhắm mắt lại,
cảm nhận cô ngốc nghếch cắn môi của hắn.
Cho đến khi không khí trong phổi cô bị hút hết Cổ
Thược mới lùi lại, ngón tay hất hất mái tóc ngắn nhìn Chân Lãng, “Còn muốn so
không?”
Chân Lãng liếm liếm môi, thản nhiên nhìn môi Cổ Thược
sưng đỏ, còn có tơ máu khẽ di chuyển, hắn khẽ mỉm cười, “Thua, không thể so
được.”
Bò xuống khỏi lồng ngực của hắn, Cổ Thược lắc lắc đầu
còn chút choáng váng, nhảy nhót đi vào phòng căn bản không phát hiện người nào
đó phía sau vẫn mỉm cười, trong ánh mắt ẩn chứa một chút đắc ý và — dịu dàng.
Người nào đó nằm trên giường, đầu còn chút choáng
váng, trong người cũng uể oải, nhắm mắt lại, quẩn quanh trong đầu đều là đôi
môi của Chân Lãng, nụ cười của Chân Lãng, và cảm giác tay Chân Lãng dán trên
người mình.
Tay cô hung hăng nắm chăn, Chân Lãng chết tiệt, lại
muốn so bì với cô chuyện như vậy, quá thất đức. Vừa rồi hình như là nụ hôn đầu
đi?
Không đúng, nụ hôn đầu phải dành cho đàn ông mới là nụ
hôn đầu, Chân Lãng được coi là đàn ông sao? Trong mắt cô, có lẽ hắn không phân
biệt giới tính đi?
Quên đi, càng nghĩ càng loạn, dù sao hắn cũng chịu
thua, một ván này là mình thắng rồi?
Trong đầu cô nương nhà họ Cổ đầy hồ dán, hoàn toàn
không biết mình đang nghĩ cái gì, sờ sờ môi hơi sưng, yên ổn tiến vào mộng đẹp.
Khi Cổ đại cô nương sáng sớm đã xách va li đi vào
“Golden Sunflower”, Phương Thanh Quỳ trợn tròn hai mắt, “Oa, miệng cậu làm sao
vậy?”
Vô tư sờ môi mình, cô nhăn nhăn mũi, “Một kiểu chiến
đấu mới thôi.”
Phương Thanh Quỳ như bị đứng hình, ngơ ngác nhìn cô,
“Cuối cùng Chân Lãng cũng ra tay?”
“Không…” Cổ Thược hoàn toàn không hiểu ý tứ trong lời
nói của cô, “Chỉ động miệng, không động tay.”
“A.” Trong mắt Phương Thanh Quỳ lóe lên sự tò mò, “Có
cảm giác gì?”
Nhìn xe chụp ngoại cảnh đang dừng ngoài cửa, Cổ Thược
quăng hành lí lên, “Hắn tệ hại, tớ cắn xong, chịu thua.”
“Cắn…” Xui xẻo bước hụt đôi cao gót dưới chân, Phương
Thanh Quỳ nhìn cử chỉ ung dung của Cổ Thược, “Không phải cậu không hiểu cái gì
đấy chứ?”
“Hiểu cái gì?” Cổ Thược xoa xoa mặt, dậy quá sớm vội
vàng đi chụp ngoại cảnh, cô còn chưa tỉnh ngủ hẳn, “Tớ với hắn từ nhỏ đã cắn
nhiều rồi, chỉ là mấy năm nay không cắn nữa thôi.”
Phương Thanh Quỳ lắc lắc đầu, “Chân Lãng không nói
gì?”
“Nói gì?” Ánh mắt Cổ Thược truy tìm chỗ bán đồ ăn sáng
bốn phía, “Khi tớ ra ngoài hắn còn chưa dậy, không biết hắn muốn nói gì.”
Phương Thanh Quỳ cuối cùng cũng hiểu ra, “Ý cậu là hôm
qua các cậu cắn lẫn nhau, sau đó sáng nay cậu lập tức xách hành lí chạy?”
“Tớ không có chạy!” Cổ Thược chạy đi mua một hộp sữa
đậu nành, hung hăng cắm ống mút uống một ngụm lớn, “Tớ đi chụp ngoại cảnh, cái
đơn hàng khốn kiếp của cậu chụp ở cảnh sông thành phố F, cậu quên rồi?”
Phương Thanh Quỳ đương nhiên biết, nhưng…
Chân Lãng nhất định không biết.
Cô cười nhã nhặn, cầm lấy một cái ống mút cùng uống
hộp sữa của Cổ Thược.
Cổ Thược cắn đồ ăn sáng, lúng búng nói tiếp, “Đừng
quên làm xong đơn hàng này phải thả tớ về nhà nghỉ ngơi một tháng, tất cả hẹn
chụp đều lùi lại sau.”
Phương Thanh Quỳ cười nịnh bợ, “Biết, biết.”
Cổ Thược đã ăn uống no say, tất cả các thiết bị cũng
đã chuẩn bị xong. Sau khi nhân viên đến đông đủ, xe chuyển bánh đưa mọi người
về thành phố F.
Ngay lúc Phương Thanh Quỳ đang vẫy tay đưa mắt nhìn xe
đi xa, một chiếc xe khác dừng trước cửa “Golden Sunflower” mang theo một tiếng
phanh chói tai.
Phương Thanh Quỳ thu ánh mắt về, nhìn người trên xe
nhảy xuống như lửa cháy đến mông, ánh mắt cô cười cười.
À há, sơ mi nhăn nhúm, dường như quên chưa thay đây.
Tay áo xắn đến khuỷu tay, không chỉnh tề.
Không mặc áo khoác, hình như không kịp.
Đầu tóc hơi rối, có thể là chưa chải.
Bình luận xong tất cả cô mới cười một cái khách sáo,
“Đàn anh, bây giờ mới là bảy giờ sáng, hình như chưa phải giờ đi làm, anh đến
tìm tôi ăn sáng sao?”
Gọi hắn là đàn anh, thật ra mọi người đều tốt nghiệp
cùng một năm, nhưng Chân Lãng luôn luôn tạo cho người ta cảm giác trầm ổn
trưởng thành, mọi người đều quen gọi như thế, chỉ là lúc này phát ra từ miệng
cô rõ ràng có vài phần chế giễu.
Không thừa lời, ánh mắt Chân Lãng lướt qua cô nhìn vào
cửa “Golden Sunflower”, nhẹ nhàng quét qua một lượt rồi nhấc chân định đi vào.
Cái nhìn kia làm cô kích động trong lòng.
Chậc chậc, Chân Lãng cũng có lúc thất thố, quả nhiên
là ngàn đời khó gặp, đáng giá.
“Đừng tìm nữa, nó không có ở đây.” Phương Thanh Quỳ
nhởn nhơ vênh váo đẩy cửa ra, không có ý định ngăn cản, “Đàn anh muốn ăn cái
gì, tôi mời.”
“Cô ấy đi đâu?” Giọng nói Chân Lãng trầm trầm, sắc mặt
căng thẳng.
Phương Thanh quỳ nhún vai, vẻ mặt vô tội, “Không biết,
tôi đến đã không thấy nó nữa rồi.”
Chân Lãng nhẹ hít sâu một hơi, ánh mắt hoàn toàn bực
bội.
Hôm qua rõ ràng cô ấy còn rất bình thường, thậm chí
khi đi ngủ còn có chút đắc ý, nhưng sáng sớm thức dậy đã không còn tung tích,
anh còn kinh ngạc phát hiện va li của cô biến mất, quần áo thường mặc trong tủ
cũng thiếu hơn một nửa, ngay cả đồ rửa mặt cũng không thấy đâu.
Một Cổ Thược như vậy hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của
anh, anh thậm chí còn lần đầu tiên có cảm giác không biết làm thế nào.
Chân Lãng nhẹ hít thật sâu, ngẩng đầu nhìn bảng hiệu
của “Golden Sunflower” một chút, “Của hiệu này của cô đã ba năm chưa sửa sang
lại phải không? Cô chuẩn bị đi, hóa đơn chuyển cho tôi.”
Phương Thanh Quỳ cười toe toét, “Vậy thật cảm ơn đàn
anh, hôm nay tâm trạng nó không tốt, tôi để nó đi theo chụp ngoại cảnh ở thành
phố F một thời gian, nhưng nó xin nghỉ một tháng, cụ thể sẽ đi đâu thì tôi thật
sự không biết.”
Khóe môi Chân Lãng hiện lên một nụ cười nhẹ, trong mắt
lóe sáng, “Cô còn muốn sửa sang cái gì?”
“Cái này…” Phương Thanh Quỳ giơ tay chỉ. ““Golden
Sunflower” gần đây làm ăn không tệ, tôi muốn mở rộng mặt tiền sang cửa hàng bên
cạnh, nhưng nghe nói bên ấy đã bị tập đoàn Vân Lãng mua, đàn anh có thể giúp
tôi nghĩ cách không?”
Chân Lãng khẽ gật đầu, bàn tay đưa đến trước mặt cô,
“Địa chỉ của cô ấy.”
Ngón tay Phương Thanh Quỳ rất nhanh đã viết ra một địa
chỉ, cuối cùng cũng không quên thêm một câu, “Đàn anh yên tâm, tôi đảm bảo sẽ
không để bất cứ ai biết.”
Chân Lãng lên xe rời đi, Phương Thanh Quỳ nhìn biển
hiệu “Golden Sunflower” trên đầu, cười còn sáng hơn cả tấm biển màu vàng kia.
Cô nương họ Cổ say mê với công việc đang điều chỉnh
tiêu cự bên bờ sông, nhân viên trang điểm bên cạnh đang vội vàng chỉnh sửa lại
cho nhân vật chính.
Hôm nay chụp ảnh cổ trang, đoàn của cô không chỉ bao
trọn nơi này mà còn thuê một chiếc thuyền, bố trí phong cảnh cổ trang, khi tiểu
cô nương xinh đẹp tuyệt trần như trong tranh bước ra, Cổ Thược đã lặng lẽ nhấn
phím chụp.
Dàn cảnh khổng lồ trái ngược với hai ba dáng người nhỏ
bé làm cho những người vây lại xem đoán bọn họ là người mẫu và nhiếp ảnh gia
của một tạp chí nào đó, đứng xa xa nhìn, chẳng bao lâu đã vây thành hai ba vòng
người náo nhiệt.
Tiểu cô nương lúc đầu còn chút e thẹn, lúng túng nhìn
Cổ Thược, Cổ Thược chăm chú bấm máy luôn miệng nói, “Không tệ.”
“Vô cùng tốt!”
“Đúng là vẻ mặt như vậy…”
Tiểu cô nương dần dần thả lỏng cơ thể, động tác cũng
ngày càng cự nhiên, chiếc quạt lụa trong tay che một nửa dung nhan nhỏ xinh
đẹp, trong nụ cười khích lệ của Cổ Thược lộ ra đôi mắt to tròn trong veo, “Em
có thể lên thuyền chơi không?”
Cổ Thược nhìn trời một lúc, ánh mặt trời giữa trưa
chói lọi, khung cảnh nhiều điểm nhạt nhòa, chính là lúc chụp ảnh rất tốt.
Nhưng thuyền quá nhỏ, lại có thêm một người quần áo cổ
trang rườm rà, nhiều người hơn nữa chỉ sợ không thể chụp được.
Cô gật gật đầu, “Hai người chúng ta lên đi, em cẩn
thận an toàn.”
Cổ Thược lên thuyền trước, xoay người chuẩn bị đỡ tiểu
cô nương lên, thuyền nhỏ hơi dao động.
Bóng người cao lớn tuấn lãng đập vào mắt, cô trợn tròn
hai mắt nhìn, “Anh, sao anh lại ở đây?”
“Trùng hợp chăng, vô tình gặp mặt.” Giọng nói Chân
Lãng trầm thấp, bên môi còn mang theo nụ cười, trong mắt lại có cảm giác vô
cùng uy hiếp.
“Trùng hợp cái rắm.” Cô tức giận gầm nhẹ, sao chổi
đáng chết, bọn cô đã chạy cách hắn cả trăm km mà còn có thể đụng phải nhau, có
quỷ mới tin là trùng hợp.
“Đi ra.” Ánh mặt trời giữa trưa của cô sắp trôi qua.
Tay hắn đột nhiên nhanh chóng ôm lấy lưng cô, vững
vàng kéo cô sát vào mình, “Tốt xấu gì chúng ta cũng sống chung, tối qua cũng
vừa mới thân thiết như thế, làm gì mà hung dữ như vậy?”
Trong đám người vây quanh phát ra một trận cười nhiệt
liệt, còn có tiềng ầm ầm bình luận.
Cổ Thược tin chắc một trăm phần trăm hắn đến quấy rầy
mình.
“Anh còn không đi ra tôi sẽ ném anh ra.” Cô bóp bóp
nắm tay, cực kỳ hăm dọa..
“Tu hành mười năm mới có thể cùng thuyền, chúng ta có
duyện phận hai mươi năm, cùng xuống thuyền thì có sao?” Hắn vẫn ôm chặt cô
không buông, “Chụp xong cùng nhau về nhé?”
Từ khi nhìn thấy cô ôm máy chụp ảnh hắn đã biết mình
bị Phương Thanh Quỳ lừa, nhưng cũng đồng thời có một quyết định…
“Chúng ta hẹn hò được không?”
“Nếu như tôi tu mười năm mà lại gặp phải anh, tôi thà
nhảy sông tự vẫn!!!”
Câu nói của hắn bị một tiếng rống to đàn áp, Cổ Thược
căn bản không nghe Chân Lãng nói cái gì, cô chỉ muốn nhanh nhanh đuổi hắn khỏi
thuyền, không muốn làm chậm tiến độ của mình.
Cô đẩy hắn, thuyền nhỏ lắc lắc làm cô đứng không vững,
lảo đảo nghiêng về phía đuôi thuyền.
Chân Lãng nhanh tay nhanh mắt đỡ eo của cô, cô trợn
mắt hung hăng hất tay hắn ra nên ngã xuống càng nặng.
Lui về sau một bước, bước chân đắn đo của cô lại bước
nhầm vào không trung một cái.
Mạnh mẽ quay đầu, cô sợ hãi phát hiện mình đã sớm bước
quá đuôi thuyền, một chân đạp ra ngoài.
Dù cô có nhanh nhẹn cũng không cách nào trở lại, càng
lúc càng gần mặt nước, bọt nước văng tứ tung, bạn Cổ Thược đáng thương vừa tự
mình chứng minh lời thề.
Ngày hôm sau tờ báo địa phương giật tít — “Một
người con trai cầu xin tình yêu từ một người đàn ông khác, đối phương từ chối,
đau khổ nhảy sang”.