Cổ Thược liếc mắt nhìn quả dưa hấu nứt làm đôi trên bàn mà không nói thành lời, hoàn toàn có cảm giác thất bại.

Chẳng lẽ cô thật sự không thể có một bộ ngực kiêu ngạo như thế? Suy tính nhiều năm cuối cùng lại bị chính mình đè bẹp?

Một màn hoành tráng ở cửa làm cô chịu đả kích không nhỏ, không nhịn được đưa tay vuốt bánh bao nhỏ của mình, thoáng thấy chút đau.

Pha đụng chạm vừa rồi không chỉ đè nát quả dưa hấu mà còn đụng đau cả cô. Ai bảo cô có thói quen chống vào tường, đột nhiên không lý do có thêm hai quả dưa hấu to đùng, thân thể chưa kịp phản ứng.

Không biết ngực vốn đã phẳng có lại càng phẳng hơn không.

“Sao vậy, đau a?” Khi Cổ Thược nghe được giọng nói của hắn, gương mặt phía trước đã phóng đại trước mặt mình, đôi mắt hút hồn ẩn chứa ý cười, giọng nói rất không có đạo đức.

Cô mạnh mẽ ngửa đầu muốn kéo dài khoảng cách giữa hai người lại quên mất phía sau mình là tường, đầu hung hăng đập vào mặt tường thô ráp, nghe thấy một tiếng vang lớn và tiếng kêu bộc phát, “Oa…”

Đầu đầy sao, cô ôm đầu ngồi xuống, cảm thấy trong đầu cũng ong ong vang lên.

“Sao rồi?” Thân thể nhẽ hẫng, một đôi tay ôm cô lên, cảm giác được sofa mềm mại, một bàn tay xoa xoa đầu cô.

Xui xẻo, quả nhiên là một ngày xui xẻo.

Bắt đầu từ buổi sáng trong bệnh viện đụng phải sao chổi này, suốt một ngày hôm nay của cô chưa từng yên tĩnh được, cổ mỏi, lưng cứng, ngực đau, giờ còn đụng phải đầu.

Một tay ôm lưng cô, để cô tựa trong lòng mình, tay kia của Chân Lãng nhẹ xoa xoa đầu Cổ Thược, “Công lực của cô thụt lùi.”

“Hả?” Người nào đó còn chút choáng váng ngẩng đầu ngây ngốc hỏi.

Tay chậm chậm di chuyển phía sau đầu, tiếng cười từ lồng ngực truyền tới chạm vào khuôn mặt cô, “Tường của tôi lại không nứt.”

Hắn có ý gì?

Ánh mắt tròn tròn lấp lánh, Cổ Thược rầm rì phát ra giọng nói đau khổ, “Đều tại anh, để mặt gần như thế làm gì?”

“Tôi gọi cô mấy lần, có mình cô không nghe thấy.” Chân Lãng vòng vòng vuốt ve cô, sức từ ngón tay làm cô rất thoải mái, “Vốn thấy buổi chiều cô chưa ăn gì, đun cho cô một bát canh thịt trứng gà, hỏi cô có uống không?”

“Uống!” Không chút nghĩ ngợi, sức sống bắn ra bốn phía, người nào đó họ Cổ lại tìm được linh hồn trở về, cao giọng nói.

Lúc ngẩng đầu cô mới phát hiện mình đang ngồi trên đùi Chân Lãng, sau lưng là cánh tay của hắn, mà mặt của mình thì đang cách mặt hắn có hai phân.

Mùi hương của hắn thật thơm, mùi kem cạo râu vẫn còn vương vất, mùi sữa mới tắm thơm như của trẻ con, cô khuất phục khuất phục trong lòng a, độ cong của cằm, khóe môi mỏng, đều lay động ngay trước mắt, còn có cần cổ…

A, cô thậm chí có một loại xúc động muốn vươn tới cắn một ngụm.

(Bạn Thược nhà mình cũng là sắc nữ như mình. Há há)

Trên mông bị vỗ một cái không nặng không nhẹ, giọng nói Chân Lãng chảy vào tai cô, “Muốn ăn thì phải tắm trước, chạy nhảy một ngày, thối muốn chết.”

Cô, cô, cô lại cứ thúi hoắc ngồi trong lòng hắn lâu như thế? Trời ạ…

(Bạn ơi, đấy không phải trọng điểm a _ _!)

Cổ Thược có một loại xúc động muốn đập đầu chết.

Bật dậy, lắc lắc đầu, đầu không đau. Nhưng, nhưng càng choáng váng hơn.

Yên lặng cầm lấy một quả dưa hấu còn nguyên vẹn trên bàn, người nào đó như u hồn bay vào nhà tắm.

“Nha đầu, cô ôm dưa hấu vào nhà tắm làm gì?”

“À…” Cổ Thược vô thức đi vào phòng tắm, “Anh nói ngực không rời người, người không rời ngực, tôi vào phòng tắm rửa ngực.”

(Đến chết với bạn Cổ Thược mất thôi.)

Trong phòng khách lập tức yên tĩnh. Cổ Thược bay vào phòng tắm, mở vòi nước, ngu ngơ cởi quần áo, đờ đẫn chìm vào trong nước, trong đầu hoàn toàn hiện lên vẻ mặt đẹp trai của người nào đó.

Cô lại cảm thấy hắn rất hấp dẫn, mùi thơm trên người hắn cũng rất dụ người.

Cô bị đói, nhất định là bị đói.

Hất nước lên vỗ vỗ má, Cổ Thược bỗng nhiên phát hiện trên mặt nước trong bồn tắm nổi lên một quả cầu hình vằn. “Đây là thế nào?” Cô trừng mắt nhìn quả cầu di động trong nước, cố gắng nhớ lại xem rốt cuộc vừa nãy mình đã làm gì.

Tấm rèm phòng tắm tối sầm lại, một bóng người cao lớn đưa ngón tay vào trong rèm ngoắc ngoắc, “Ngực cô rửa xong chưa?”

“A.” Cổ Thược ba chân bốn cẳng mò quả dưa hấu lên bỏ vào trong tay hắn, tiếng bước chân rời đi, ánh sáng cũng trở lại.

Cô đưa hai bàn tay lên che má, thê thảm thở dài.

Cô lại làm chuyện mất mặt.

Quấn một cái khăn lớn trên đầu, cô lê chân ra phòng khách, chờ đợi Chân Lãng ngồi trên ghế cười ngạo nghễ, ngoài dự đoán của cô là hắn chỉ vỗ vỗ sofa bên cạnh, chỉ chỉ bát canh trên bàn. Cổ Thược im lặng ngồi xuống, bưng bát canh lên uống một ngụm lớn.

“Nóng…”

“Oa…”

Giọng nói hai người gần như là cùng một lúc, Chân Lãng nhìn nét mặt của cô, yên lặng lắc đầu, cầm lấy khăn trên đầu cô thuận tay lau lau đầu cho cô.

“Hôm nay sao cô lại đãng trí như vậy?” Hắn xoa mái tóc mềm mại của Cổ Thược, lau hết bọt nước.

Rút tờ khăn giấy lau miệng, Cổ Thược cáu kỉnh vứt khăn giấy đi rồi bê bát canh uống từng ngụm nhỏ.

Cô cũng rất muốn biết vì sao hôm nay mình lại đãng trí như vậy.

“Thú y, có phải anh lừa tôi hay không?” Uống xong hai ngụm, cô bỗng nhiên quay mặt, “Tôi càng nghĩ càng thấy không đúng, anh bảo tôi mang hai quả dưa hấu chạy tới chạy lui, tôi không tin hai cái ngực giả lại nặng như thế. Hơn nữa mấy cái đó ở trên người trượt đến trượt đi, nhưng ngực giả cố định trên người, sao có thể lung tung như thế?”

(Giờ mới khôn ra thì muộn rùi cưng ạ.)

Bàn tay xoa tóc cô dừng lại, Chân Lãng ho nhẹ, “Sự thật là hai quả dưa hấu này mỗi quả hơn hai cân, hai quả mới hơn năm cân mà thôi, theo yêu cầu của cô thì cũng rất có thể.”

“Thật sự có thể nặng như thế?” Cổ Thược nghiêng đầu hỏi, nhớ tới hai quả dưa hấu đáng ghét kia lại cảm thấy cổ và vai càng đau hơn.

Thấy cô uống gần xong Chân Lãng mới vỗ vỗ đùi mình, “Lại đây, tôi bóp vai cho cô.”

Bỏ bát xuống, lau miệng, Cổ Thược từ từ bò tới ngồi trên đùi hắn, để hai bàn tay kia nhẹ nhàng xoa bóp hai vai nhức mỏi. Cô ngoan ngoãn như vậy là vì vội vàng muốn xác nhận một chuyện.

Lén lút áp sát vào vị trí giữa vai và cổ hắn, cô phồng mũi, mùi vị quen thuộc tràn vào mũi, má cô dính trên da hắn, cần cổ hắn ở ngay trước mắt.

Chết tiệt, vì sao cô vẫn xúc động muốn cắn? Cô rõ ràng đã ăn, đã uống một bát canh thật to.

Không được, nhất định là cô ăn chưa no.

Ánh mắt đảo quanh, cô bỗng nhiên ôm lấy nửa quả dưa hấu bị mình đè nứt, không lấy một lời bẻ ra một nửa, cầm thìa đào.

“Còn nói cái gì mà trượt đến trượt đi, cô nghĩ xem, một khi lớn tuổi, bộ ngực nhất định sẽ rủ xuống, bây giờ cũng chỉ để cô hiểu trước một chút thôi.” Giọng nói Chân Lãng rất tùy ý, ngón tay nắn nắn huyệt trên đầu vai cô, hoàn toàn không phát hiện người nào đó đã bắt đầu đi vào cõi thần tiên.

“Hơn nữa, cô muốn làm lớn như vậy sau này không thể chạy nhảy, sẽ rất khó chịu.” Hắn có “lòng tốt” nhắc nhở, “Cô cũng không thể đi tập Judo cùng các anh em, cô nghĩ xem, vừa mới lên đài, người ta sẽ nắm lấy vạt áo, vậy còn không đụng chạm lung tung.”

“Hè đến, bình thường cô có thể chỉ khoác áo ngoài tùy tiện chạy lung tung cũng không ai biết. Nếu ngực lớn thì cứ đi ra ngoài là không thể không mặc đồ nhỏ, cô sợ nóng như thế, nói không chừng sẽ bị rôm.”

(Anh Chân Lãng hiểu đến “chân tơ kẽ tóc” bạn Cổ Thược ấy nhỉ, há há há)

Mỗi một câu nói của hắn lại làm khóe miệng cô chảy xuống một phân, bây giờ đối với cô không phải là có muốn nâng ngực nữa hay không mà cô đang chứng tỏ một chuyện, một chuyện không thể nào tin được.

“Nha đầu, vẫn là không nên làm như vậy.” Hắn nâng gương mặt người đang buồn bực ăn dưa hấu lên, “Như thế này thật sự là rất tốt.”

“Còn không phải vì anh nói sao?” Khóe miệng dính nước dưa hấu, Cổ Thược tức giận ngẩng đầu, “Anh nói…”

Khóe mắt Chân Lãng nhíu nhíu, “Tôi nói gì?”

Lời vừa tới miệng lại nuốt xuống, cô cầm cái thìa hung hăng đào dưa, đào được một miếng rất lớn nhét vào miệng, giọng nói không rõ ràng, “Đàn ông không phải đều thích ngực lớn sao, không biết lúc trước ăn cái gì mà giờ thật là phẳng, tôi không muốn bị người ta nói là sân bay.”

Chân Lãng buồn cười, bàn tay vuốt tóc Cổ Thược, “Không phải tất cả đàn ông đều thích ngực lớn.”

“Vậy còn anh?” Cô nuốt dưa hấu trong miệng xuống, khinh thường liếc mắt nhìn hắn, “Anh thích lớn hay nhỏ?”

“Tôi?” Chân Lãng cười đầy hàm ý, “Tôi thích đàn ông.”

“Phụt…” Cổ Thược phát ra một tiếng cười quái dị, không để ý đến lời nói đùa của hắn, “Anh thật sự còn ghi thù? Chuyện hồi đại học đã rõ ràng như vậy, đừng tưởng tôi không biết anh được săn đón thế nào.” (Haiz…Tiểu Thược nhà ta không biết thế nào là “ý tại ngôn ngoại” a!)

Hắn cúi đầu, nhìn người đang đào dưa hấu trong lòng, lặng lẽ thu chặt cánh tay, mà cái người đang tập trung ăn dưa hấu hoàn toàn không phát hiện không gian thu hẹp lại, chỉ chăm chú đào dưa hấu.

“Ngọt không?” Hắn tiến sát vào bên tai cô.

Cô rụt cổ, cánh tay chống lên ngực hắn, cố gắng kéo ra một chút khoảng cách, “Trên bàn còn một nửa, anh ăn đi.”

“Ăn không hết.” Không biết vì sao hơi thở hắn thổi bên tai cô làm cô có chút hoa mắt chóng mặt, “Cô lấy một miếng để tôi nếm thử.”

“A…” Cổ Thược nhìn miếng dưa chỉ còn lại vỏ trong lòng mình rồi lại nhìn một nửa quả còn nguyên trên bàn, cô dịch dịch cái mông, đưa tay muốn lấy.

Nửa người trên vừa mới hướng ra ngoài, phần eo bỗng nhiên bị dùng sức kéo trở lại, cô không hiểu quay đầu…

Gương mặt điển trai phóng đại hết cỡ ngay trước mặt, môi của hắn đã áp sát trên môi cô.

Không mềm mại như trong tưởng tượng mà có chút cảm giác mạnh mẽ, che lấy môi cô. Cô thậm chí còn có thể cảm nhận được nhiệt độ trên đầu lưỡi dao động trên môi mình.(Chị tưởng tượng khi nào vậy nhỉ???? Em cũng rất thắc mắc điều ấy, hóa ra bạn Thược nhà ta không trong sáng như chúng ta tưởng. Chẹp chẹp)

Không tốn chút sức lực nạy mở hàm răng cô, đầu lưỡi hắn thuận thế tiến vào, nhẹ nhàng lướt qua lưỡi cô, ngậm lấy, trằn trọc cắn mút.

Cô ngây ngốc, cảm giác xa lạ nhấn chìm cô, cô chỉ cảm thấy sự mạnh mẽ của đối phương làm cô không cách nào hít thở, cũng không thể di chuyển, tùy ý hắn tiến vào không gian riêng của mình.

Trong khi hắn kích động, cô cũng vô thức hưởng ứng, bị hắn dẫn vào ranh giới của hắn mà thăm dò.

Sự tiến công càng mạnh hơn, tay hắn nắm sau gáy cô đòi hỏi. Cô mở môi ra, chỉ cảm thấy cơ thể thật mềm, thật tê dại…

Không biết qua bao lâu, lúc này Chân Lãng mới lưu luyến buông ra, vẫn nhẹ nhẹ hôn lên khóe môi cô, “Thật ngọt.”

Mà người nào đó thì hoàn toàn ngây ngốc, cứng đờ, ôm quả dưa hấu chỉ còn vỏ, ngồi trên đùi Chân Lãng —- hồn vía lên mây!