- hic, chị em à, có nhìn thi nhảy xa không! Cũng quá đẹp trai rồi!

- Hỏa ca không đi học thể dục thật là tổn thất lớn của trường chuyên thể!

- đcm, đcm! Chị em ơi! Tôi đang ở hiện trường ship CP!! Chỗ ghi thành tích 3000m! Học thần đang giúp Hỏa ca dán băng vải a!! Á ụ á nắm mắt cá chân thật cẩn thận! Này còn chưa đồng ý! Đồng ý cậu ấy đi!!

- 3000 m! Vẫn là 3000 m! Trời ưi! Nhan học thần đang cùng chạy!

- ha ha ha ha ha tôi cũng ở hiện trường, học sinh thể dục sinh mắt chữ o miệng chữ u!

- thật sự cười chết, mau xem người bên cạnh kia, mặt liền như bị nhồi ăn một tấn cẩu lương, mấu chốt Hỏa ca còn không cho cậu ta chạy vòng trong cùng, kiên quyết đẩy ra bên ngoài.

- ngọt quá ngọt quá à!! loại chuyện chạy cùng này! Dành riêng cho bạn trai á á a a!

Ngày thứ ba của đại hội thể thao, thiệp ship CP lại lại lại lại bị bay lên đến đầu diễn đàn.

Chạy xong 3000 m, Giang Tri Hỏa cong cả người đứng ở ven sân thể dục, một đám người lớp 1 xuyên qua toàn bộ mặt cỏ, từ các góc độ trước sau trái phải đỡ lấy anh, người khác thì phụ trách đưa nước, đường glucose, bóp tay, bóp chân thả lỏng cơ bắp.

Ai lên sân đấu chạy 3000 m đều là anh hùng, Hỏa ca chủ động gánh hạng này, cứu vớt một bạn học khác khả năng sẽ bốc đến 3000 m, là thiên sứ! Là cứu rỗi! Còn mẹ nó chạy được thứ nhất! Những người khác cũng chưa chạy đến vòng cuối cùng, tốc độ thì có thể so với rùa bò, mà Giang Tri Hỏa 100 mét cuối cùng còn có sức lực lao nhanh, nhanh một bước thắng học sinh chuyên thể dục trường cấp ba Khải Tinh.

Thời khắc chạm vào dải lụa đỏ đó, tên học sinh chuyên thể dục kia đều trợn tròn mắt, vốn tưởng rằng chính mình chắc lấy thứ nhất, vài bước cuối lơi lỏng chút, không nghĩ tới bị bên cạnh nhanh hơn, thua một bước, lùi về thứ hai.

Sau khi chạy xa, vận động mạnh không nên ngồi ngay lập tức, Giang Tri Hỏa bị một đám người đỡ đi nửa vòng sân thể dục mới trở lại đại bản doanh.

Mông mới vừa dính ghế, cơ bắp chợt thả lỏng lại, cả người nhức mỏi, đặc biệt là chỗ bụng nhỏ, giật giật đau từng cơn.

Mới vừa chạy xong, có khả năng là dạ dày co thắt. Lúc huấn luyện, trong nhóm tiếp sức có nữ sinh chạy 800 m liền đau đến chịu không được, nghỉ nửa ngày mới tốt hơn chút, đều là tình huống bình thường. Giang Tri Hỏa nghĩ như vậy, cũng liền không để chút đau đớn này trong lòng, mệt mỏi dựa vào trên bàn, mặc cho ai chạy xong 3000 m này đều phải nằm liệt đến giống con cá mặn.

Nhan Mộ chờ đám người xung quanh tan đi, đi đến cạnh Giang Tri Hỏa, đặt một cốc nước ấm.

“ cậu có sao không?” Nhan Mộ hỏi.

Giang Tri Hỏa nâng lên nửa khuôn mặt ngửa đầu xem hắn.

Trừ bỏ bụng dưới đau như bị bóp chặt, cũng không có gì lớn.

Anh duỗi chân dài, móc lại đây một cái ghế đặt ở bên người, cằm khẽ nâng, ý bảo Nhan Mộ ngồi xuống.

Nhan Mộ nhẹ nhàng vỗ vỗ phía sau lưng anh, chậm rãi phóng ra tin tức tố.

Dịu dàng, tươi mát, mùi hương giống mưa vờn quanh người, nhẹ nhàng bao lấy anh, nghe lên rất thoải mái, trong cảm giác an tâm đã lâu không thấy, chỗ đau ở bụng dưới giảm bớt, Giang Tri Hỏa chậm rãi nhắm mắt lại.

Một lát sau, giống như có người nhét thứ gì  vào, sờ thử, là gối lạnh.

“Nhan ca.” Giang Tri Hỏa thay đổi tư thế nằm sấp thoải mái hơn, sườn mặt dán ở trên chiếc gối mát mẻ, “sao cậu cái gì cũng có nhỉ?”

Nhan Mộ nói: “Gối đầu mà thôi.”

Những người khác hiện tại đều không lại đây nếu như lúc trước, xung quanh có thể ồn ào đến giống đốt pháo, hôm nay có thể làm anh yên tĩnh nghỉ ngơi, nhiều phần là quy công với vị Nhan học thần trước mặt này.

Dùng lời của Canh An Diệu mà nói, chính là không muốn bởi vì chính mình quấy rầy đến bầu không khí tốt đẹp giữa hai người.

Bị ship CP lâu như vậy, Giang Tri Hỏa sớm quen, hơn nữa, ngày hôm qua còn bị tỏ tình, năng lực tiếp thu của anh luôn luôn cao, qua một buổi tối, là có thể lấy việc này trêu chọc: “ cậu lúc nãy cùng chạy như thế, trên diễn đàn phỏng chừng lại đến ship thêm trận.”

Nhan Mộ hai tay đồng ý: “ship đi, hiện tại cứ ship.”

Fan CP, chỉ cần hai người đứng chung một chỗ là có thể moi ra vô số đường.

Nếu các lương thực mà fan tự sản xuất ra biến thành thật, ông Viên liền không cần nghiên cứu giống lúa lai nữa, nguy cơ thiếu lương thực trên thế giới phỏng chừng vĩnh viễn sẽ không xảy ra.

* Ý là mấy fanfic, fanart, giả liệu của các bà hủ vô cùng vô tận nhưng không phải thật, cho nên ảnh phát đường, cái đồ tâm cơ 🤭

Giang Tri Hỏa lại trợn mắt nhìn về phía Nhan Mộ, người này mặt không đỏ tim không đập, rất bình tĩnh, không khác ngày thường.

“ tôi phát hiện cậu cũng rất không biết xấu hổ.” Giang Tri Hỏa cười nói.

“Có sao?” Nhan Mộ hỏi lại.

Giang Tri Hỏa không trả lời, khóe môi cười cong cong. Nụ cười của thiếu niên trong sáng ôn nhu, đuôi mắt hơi cong, ánh mắt trong veo.

Nhưng mà, khi hắn nhìn đến bóng dáng người nào đó phía sau Nhan Mộ, tươi cười cũng tắt dần

Hách Tạ Châu đen mặt tìm được Giang Tri Hỏa.

Cậu ta thật sự chịu không nổi!

Hai ngày này, mặc kệ là ai đều trốn cậu ta như trốn covid, cậu ta rõ ràng biết chỉ cần không lên mạng, không vào diễn đàn liền nhìn không tới lời bàn tán cậu ta, nhưng cậu ta nhịn không được, mỗi lần đi vào, mỗi lần cập nhật, tất cả đều là lời bàn tán mới, như đinh nhỏ chui vào trong mắt.

1

Giang Tri Hỏa nhìn thoáng qua Nhan Mộ, Nhan Mộ chủ động đứng dậy, cầm lấy một bình nước chưa uống mấy: “  tôi đi lấy nước ấm.”

Thấy Nhan Mộ đi rồi, Hách Tạ Châu hùng hổ đập bàn: “Giang Tri Hỏa, cậu có xóa thiệp không!”

Bụng dưới vẫn đau đớn, Giang Tri Hỏa không muốn ngồi lên, vẫn tư thế dựa vào trên bàn, uể oải: “ ha?”

Hách Tạ Châu nắm chặt nắm tay, trong giọng nói kiềm chế, nhịn xuống: “ rất xin lỗi, tôi xin lỗi cậu, làm ơn xóa thiệp.”

Giang Tri Hỏa vẫn là không nói lời nào, ánh mắt bình tĩnh.

Hách Tạ Châu bị biểu tình này của anh kích thích, cơn giận nghẹn cả một đêm ở trong khoảnh khắc ồ ạt, cậu ta quát: “ mày có biết mày đang làm gì không! mẹ nó mày là đang dẫn đầu bạo lực mạng! Mày rõ ràng có thể xóa thiệp kết thúc tất cả, vậy mà lại thờ ơ, tất cả là bởi vì mày, mà tao mới có thể vô cớ bị người ta xem thường!! Tao đều xin lỗi mày! Vì sao không muốn xóa thiệp!!”

Giang Tri Hỏa: “?”

Anh ngạc nhiên bởi logic của Hách Tạ Châu rồi.

Đây là lời mà người nói hả???

“ mày thấy nơi này giống hồ nước sao?” Giang Tri Hỏa hỏi.

Hách Tạ Châu: “Cái gì?”

Giang Tri Hỏa: “ ok, nơi này không phải hồ nước, vậy vì sao mày lại cảm thấy tao giống như đóa sen trắng sừng sững ở giữa hồ vậy?”

2

Hách Tạ Châu: “……”

Không phân tích rõ ràng đồ ngốc này cũng không biết chính mình sai ở đâu, Giang Tri Hỏa chịu đựng đau đớn nói: “ chưa nói đến lời xin lỗi này không hề có thành ý gì, tao còn chưa nghe ra đây là xin lỗi. Còn chuyện mày nói tao dẫn đầu bạo lực mạng?”

“Lúc ấy ý muốn lợi dụng diễn đàn mang tiết tấu bôi đen tao chính là mày đi? Cái buổi tối tao bị mắng kia mày hẳn là cười rất vui vẻ phải không? Chỉ kém không ở cửa nhà tao đốt pháo ăn mừng?”

“Tao chỉ là bày ra sự thật mà thôi, trừ cái này ra có nói qua nửa lời mang chút tiết tấu sao? Sao nào, mày có thể làm xấu tao, tao không thể vì chính mình nói sao?”

“Hơn nữa, anh bạn à, mày biết đúng không, ác ý phát tán tin đồn giả trên internet sẽ vi phạm pháp luật, số lượt xem của thiệp lên tới 5000 lần trở lên liền cấu thành tội phỉ báng người khác, ở ba năm tù có thời hạn. Mày nhìn xem cái thiệp kia của mày xem, đã sớm qua 5000 đi? Thật sự, tao đều cảm thấy chính tao còn khá có lòng vị tha. Cái nơi trại tạm giam kia, không nói ba năm, nửa tháng mày đều không ở được.”

Bụng dưới đau đớn không ngừng, như dao cùn cứa thịt, toàn thân đều không thoải mái, đối mặt đồ ngốc, giọng Giang Tri Hỏa cũng dần tức giận: “Ngay từ đầu đã nói, chuyện trên diễn đàn xử lý trên diễn đàn, tao không tiếp thu xin lỗi, cũng sẽ không xóa thiệp. Về sau trước khi làm việc ngu ngốc, làm phiền tra luật pháp. Không có điểm đạo đức mấu chốt, thỉnh tôn trọng điểm pháp luật mấu chốt, cảm ơn.”

1

Giang Tri Hỏa lại lười nhác nhắm mắt lại, không nghĩ lại nhiều lời với đồ ngốc này nữa.

Nhan Mộ sao còn chưa lấy lại đây, khát nước quá, muốn uống.

Hách Tạ Châu không thể nói một lời phản bác, chỉ có thể khô khốc trợn mắt, há hốc mồm, khóe miệng giơ, gân xanh nổi lên. Cậu ta nắm chặt tay, đập mạnh xuống bàn, quay đầu giận dữ bỏ đi..

Nhan Mộ vừa lúc lấy xong nước ấm, lại đây nhìn đến cảnh này.

Một người thẹn quá thành giận, một người bình thản ung dung.

“ cái tên này cứ như  thế đó.” Giang Tri Hỏa ôm cốc, trong lòng bàn tay ấm áp. Cằm anh chống ở trên bàn học, tầm mắt nhìn chằm chằm sương trắng bay phía trên.

“ năm lớp 8 ấy, tôi đập cậu ta một trận, ngày hôm liền mang báo cáo nghiệm thương ép toi thôi học, ồn ào khắp nơi, miệng vết thương lớn một chút cũng mạnh miệng nói thành tàn tật cấp hai, tôi trực tiếp đem ghi âm ném ra tới mới an tĩnh chút.”

“Sau lại việc này mới bị mẹ Chúc Hữu biết. Gia đình cậu ấy là gia đình đơn thân, mẹ lại bận công việc, không chú ý tới trạng thái tâm lý của Chúc Hữu, nghe xong ghi âm mới ý thức được vấn đề có bao nhiêu nghiêm trọng.”

“Ngày đó cả cảnh sát cũng tới, là mẹ Chúc Hữu báo cảnh sát, tại đó giơ tay cậu ấy ra, gồ ghề lồi lõm, tất cả đều là vết sẹo bị côn điện giật.”

“ chuyện nhà người ta, tôi không thể quản nữa, nhiều nhất cũng chỉ có thể đập Hách Tạ Châu thêm vài trận mà thôi. Sau lại nghe nói lên toà, bạo lực học đường mà, vẫn là rất để ý, bồi thường tiền, chỉ là tuổi quá nhỏ, chưa đủ 16 tuổi không cần phụ trách nhiệm hình sự, Hách Tạ Châu cũng đã bị lưu hồ sơ thôi học.”

“Quá nhẹ.” Giang Tri Hỏa nói, “Đều thôi học cũng không chút biến hóa.”

Giang Tri Hỏa thổi tan sương trắng: “ loại người như cậu ta, nếu tôi thật tiếp thu xin lỗi xóa thiệp, cậu ta cũng chỉ sẽ cảm thấy đây là việc tôi nên làm.”

“ nhưng mà việc này cũng chỉ có thể đến đó thôi, học sinh cấp ba không có bao nhiêu thời gian ăn dưa, cũng chỉ là bởi vì gần đây tổ chức đại hội thể thao mới khá rảnh rỗi, qua mấy ngày thiệp liền chìm xuống, diễn đàn có cơ chế phòng lật thiệp lên, trừ phi rất nhiều người đồng thời nhắc, nếu không sẽ không nổi lên. Có thể làm đều làm, dù sao cái loại người này cũng sẽ không biết ơn.”

Bị tên ngu ngốc làm hỏng tâm tình, bụng còn đau.

Giang Tri Hỏa héo héo dựa vào trên bàn.

Nhan Mộ duỗi tay, muốn sờ tóc của anh, lại bị Giang Tri Hỏa nghiêng đầu né tránh: “Đều là mồ hôi.”

Nhan Mộ lại đổi đề tài, hỏi: “Ngày mai rảnh không?”

“ từ từ, tôi xem thử.” Giang Tri Hỏa trở tay đi lấy di động, tìm được nhóm chat của nhân viên quán bar, thở dài, “ không rảnh lắm, ngày mai có chia ca.”

Anh đem màn hình chuyển hướng Nhan Mộ.

Bảng chia ca viết rõ ràng, chủ nhật 14: 00 đến 21: 00, Shin.

Giang Tri Hỏa bất đắc dĩ: “Từ buổi chiều đến buổi tối.”

Nhan Mộ đưa điện thoại di động trả anh, cúi đầu đã nhắn hai câu.

Hai phút sau, Khuất Tiêu ở trong nhóm chat tag Giang Tri Hỏa.

Khuất Tiêu: @Shin, ngày mai quán bar đủ người, có thể không cần tới.

Giang Tri Hỏa:!

Lý do này nghe rất quen tai, một tuần trước đại hội thể thao Khuất Tiêu cũng dùng lý do này cho anh xin nghỉ!

Giang Tri Hỏa lập tức hiểu được: “Lần trước cũng là cậu? Tôi liền biết sếp không cớ gì vì sao đột nhiên cho tôi nghỉ chứ!”

Vấn đề vừa nghĩ ra liền có thể phát hiện rất nhiều thứ, ví dụ như hắn từ khi đó liền muốn theo đuổi Giang Tri Hỏa……

Người này quá thông minh, không thể cho hắn cơ hội nghĩ cẩn thận. Nhan Mộ giả vờ chơi di động, lảng tránh vấn đề này.

Giang Tri Hỏa kéo dài âm cuối, đốt ngón tay gập lên câu cổ tay áo Nhan Mộ: “Mê muội mất cả lý trí nha, Nhan ca.”

Nhan Mộ ngẩng đầu, làm bộ không nghe ra trêu chọc trong giọng nói, cực kỳ nghiêm túc mời Giang Tri Hỏa: “Ngày mai đi ra ngoài một chút, cái khác lúc sau lại nói.”