Giang Tri Hỏa: "?"

Đây là có ý gì?

" à, tôi biết." Giang Tri Hỏa không hiểu Nhan Mộ phát hai câu này là ý gì, anh suy nghĩ đủ lý do.

" cậu là cảm thấy chuyện " gay " này không thể giải thích rõ ràng, rốt cuộc này chỉ là chủ quan, suy nghĩ của một người, mặc kệ giải thích như thế nào đều không thể hoàn mỹ đáp lại nghi ngờ, cho nên cậu trực tiếp nhận thay tôi? Woa, cảm ơn Nhan ca trượng nghĩa nha!"

Lời nói này thật có sách mách có chứng, logic trước sau như một với bản thân mình, cuối cùng còn thật lòng thực lòng tiến hành một phen bày tỏ cảm tình, là một cách giải thích cực tốt.

Nhưng Nhan Mộ lại lắc đầu: "Không phải."

" Hả?" Giang Tri Hỏa nghi hoặc nhìn về phía Nhan Mộ.

Nhan Mộ nghiêm túc nhìn anh.

Con ngươi của hắn đen tuyền, giống như bầu trời đêm ướt đẫm mưa. Cũng như uổi chiều, vạn vật bao phủ trong ánh nắng mùa thu ấm áp, trong mắt dường như có một tia sáng mỏng manh, có một loại nghiêm túc cùng thâm tình mê hoặc lòng người.

Trong đầu Giang Tri Hỏa bỗng nhiên toát ra một cái suy nghĩ vớ vẩn.

Đây là đang tỏ tình à......?

Hẳn là không thể nào... nhỉ?

Loại ý tưởng này vừa xuất hiện, trái tim tựa như lỡ một nhịp, sau đó càng nhảy càng nhanh, anh vô thức dời mắt, duỗi tay đi chạm bả vai mình.

Tay phải giữ phía trên bả vai trái.

Đây là động tác theo bản năng của anh, nếu cảm thấy khẩn trương, hoặc là đôi tay không biết nên đặt ở nơi nào, anh liền sẽ thói quen đi chạm bả vai.

"Ý gì?" Giang Tri Hỏa hỏi.

Trong lòng suy nghĩ càng mãnh liệt, liền sẽ càng không hy vọng gì với đáp án sau. Giang Tri Hỏa kiềm chế cảm xúc chờ mong, lẳng lặng chờ Nhan Mộ trả lời.

Giọng và ánh mắt Nhan Mộ đều chứa sự nghiêm túc.

Hắn nói: "Tôi đang theo đuổi cậu."

"A......" Giang Tri Hỏa buông tay.

Quá đột nhiên! Anh nhất thời không biết nên dùng biểu cảm lời nói gì phù hợp.

"Tôi hiểu, chính là, vì sao? không phải cậu có bạch nguyệt quang sao? Tôi khẳng định không giống cô ấy đâu, cậu cũng đừng lấy tôi làm thế thân được?"

Anh nói lộn xộn, dời mắt, lại càng siết mạnh vai, đầu ngón tay khẩn trương nhẹ chỉ, "chỗ, chỗ, chỗ này......"

Nhan Mộ nhìn đầu ngón tay khẩn trương, thay Giang Tri Hỏa nói xong câu đó: "chỗ đó có hình xăm, tôi biết."

Giang Tri Hỏa ngẩng đầu, có chút kinh ngạc: "sao cậu biết? Nếu biết, vậy...... Không phải, vì sao?"

Giờ phút này cả người Giang Tri Hỏa sa vào trong hỗn độn mê mang, lời trước không chạm lời sau, rõ ràng nói một đống lời nói, lại giống chưa nói gì.

Anh không phủ nhận chính mình có chút thích Nhan Mộ, anh cũng không phủ nhận khi nhìn đến Nhan Mộ thà cắn chính mình anh rung động, cũng không phủ nhận khi chính mình biết có thể sử dụng ức chế tề đặc hiệu, không còn có lý do gì lại tiếp tục ở trong nhà Nhan Mộ mà mất mát.

Nhưng rung động, thích cùng mất mát là một chuyện, giấu ở trong lòng cùng trực tiếp xách ra tới lại thành một chuyện khác.

Giang Tri Hỏa vẫn luôn không muốn nghĩ cẩn thận chuyện này, thật sự là vì rất nhiều nhân tố trong hiện thực.

Mấy cái khác đều có thể tránh mà không nói, nhưng chút điểm mấu chốt nhất, Nhan Mộ có bạch nguyệt quang, mà chính anh...... xăm mình của anh, gia đình anh......

" Á! Là Nhan thần và Hỏa ca...... Ưm!" Có hai nữ sinh đi qua gần đây, một số trong đó giọng to không nhịn được kêu lên, bị một nữ sinh khác lập tức che lại miệng.

"Người ta đang yêu đương, không cần quấy rầy!" Nói xong bước nhanh rời đi sân bóng rổ.

Nhan Mộ giơ tay, chụp vai Giang Tri Hỏa, Giang Tri Hỏa như là bị dọa đến, đột nhiên ngẩng đầu.

Nhan Mộ nhìn anh, đôi môi hé mở, làm như muốn nói chút gì, đúng lúc này, tiếng phát thanh ở sân thể dục truyền đến. Nữ MC câu chữ rõ ràng nói: " mời các vận động viên tham dự nhảy cao đến đài chủ tịch đài tiến hành kiểm tra trước khi thi đấu."

Bởi vì số lượng vận động viên nhiều, hạng mục thi đấu cũng nhiều, mỗi trận thi đấu đều là ở sau khi trận thi đấu trước bắt đầu mới tiến hành kiểm tra, có thể tiết kiệm thời gian lớn nhất.

Giang Tri Hỏa như nhặt được tiền, lau sạch mồ hôi trên trán, nói: " cậu đi trước đi, khoan nói gì, làm tôi chải vuốt một chút." Anh nhéo nhéo giữa mày, "Tôi hiện tại có chút ngốc."

Nhan Mộ duỗi tay, đầu ngón tay mang theo một chút độ ấm, chạm giữa mày anh, nói: "Tôi không phải muốn cậu hiện tại trả lời tôi."

Giang Tri Hỏa: "hửm?"

Nhan Mộ không lại trả lời, mà là từ từ xoa vết nhăn, nói: "Tôi đi trước."

Khi Chúc Hữu tìm được Giang Tri Hỏa, anh đang ngồi ở trên bồn hoa thượng còn vẻ mặt đau khổ xem diễn đàn.

Nhan Mộ phát mấy câu kia không bao lâu, cả đống lầu đều nổ, từ lầu ăn dưa biến thành lầu thét chói tai, tất cả đều "A a a a", có chút nhức mắt.

- a a a a a a a trời trời, thật là Nhan học thần kìa! Cậu ấy đang tỏ tình! Là tỏ tình kìa!!

- đệt! Đây là cái gì! Tui nhìn thấy gì!!

- CP tui ship vì sao đột nhiên liền trở thành sự thật!!!

- Hỏa ca! Đồng ý cậu ấy! Yêu đương! Kết hôn! Kết hôn! A a a a!!

- nhìn nhiều văn vườn trường giáo thảo X giáo bá, rốt cuộc cũng có một ngày tôi cũng có thể chính mắt chứng kiến một tình yêu thuộc về giáo thảo rồi! Mãn nguyện_ing!

- cho nên trong ảnh thật sự là Nhan học thần sao! Trời đất quỷ thần ơi!

Cái gì đây, chỉ ở diễn đàn phát hai câu lời nói mà thôi, thế nào liền phải kết hôn.

Giang Tri Hỏa vặn ra đồ uống, rót mồm to nữa.

"Tri Hỏa ca?" Giang Tri Hỏa biểu cảm thật sự quá kỳ lạ nha, Chúc Hữu hỏi, " cậu làm sao vậy?"

"Tôi đang nghĩ." Giang Tri Hỏa dịch sang một bên chút, nhường chỗ cho Chúc Hữu, "cậu xem diễn đàn chưa?"

Chúc Hữu ngồi xuống, nâng cằm, khuỷu tay chống ở đầu gối: "Xem rồi, thật lãng mạn."

Giang Tri Hỏa: "?"

Lãng mạn?

Giang Tri Hỏa: "cậu có hiểu lầm về lãng mạn không?"

Chúc Hữu nhìn về phía phương xa, ánh mắt hướng tới: "chuyện thích đồng tính này, ở hiện tại rất khó bị tán thành, rất nhiều người đều thích cất giấu, đi ở trên đường cũng không dám dắt tay. Có thể có một người, nguyện ý thoải mái hào phóng nói cho mọi người, cậu ta đang theo đuổi cậu, chẳng lẽ không lãng mạn sao?"

Chúc Hữu là Beta, trên thế giới này đại đa số đều là Beta, Alpha và Omega thật sự quá ít, tính hướng thiên về giới tính thứ nhất như trước-- nam tính hoặc nữ tính là tiêu chuẩn. Đám người luôn có thói quen dùng quan niệm đại chúng là hành vi chuẩn tắc, tỷ như đại đa số người đều là nam nữ kết hợp, nằm ngoài suy nghĩ bình thường, sẽ có rất ít người nói ra ngoài.

Cũng vì nguyên nhân chính là như thế, Chúc Hữu khi ý thức đến chính mình vậy mà thích đồng tính, liền điên cuồng, rối rắm, không thể chấp nhận được. Cậu từng trải qua, cũng có thể đủ hiểu rõ, tự nhiên như vậy, không chút do dự để cho mọi người thấy như vậy, là một chuyện rất hiếm thấy.

Cậu hỏi Giang Tri Hỏa: " vì sao cậu vẫn vẻ mặt khổ sở như vậy, Tri Hỏa ca, chẳng lẽ cậu không thích cậu ay sao? Vậy vì sao cậu còn muốn hôn môi cậu ấy ở kho thiết bị?"

Câu hỏi chết người má!

"Khụ khụ." Giang Tri Hỏa đang ở uống đồ uống, đột nhiên bị sặc một ngụm, mu bàn tay lau sạch vệt nước, "Đó là chuyện ngoài ý muốn, tình huống đó có chút đặc thù."

" đặc thù thế nào." Chúc Hữu nghi hoặc nhìn về phía Giang Tri Hỏa.

Chỗ đặc thù thật sự quá nhiều.

Ví như bởi vì A biến O, một không cẩn thận bị đánh dấu; bởi vì động nhiệt cho nên không thể dừng tiếp xúc; còn bởi vì biết Nhan Mộ có bạch nguyệt quang, mà chính mình lại cũng không bằng lòng quên đi quá khứ mà rối rắm.

Tóm lại rất nhiều nguyên nhân, giống cuộn chỉ rối, lẫn ở bên nhau, căn bản nói không rõ.

Giang Tri Hỏa cố gắng tổ chức ngôn ngữ, mấy lần đều lấy thất bại chấm dứt, môi khép mở nhiều lần, nhưng là chưa nói rõ ràng một chữ.

Chúc Hữu nghiêng đầu xem Giang Tri Hỏa, đôi mắt chớp chớp.

"Tôi......à...... À a a! Thôi thôi!" Giang Tri Hỏa từ bỏ giãy giụa, hai tay hai chân duỗi thẳng, thẳng tắp sau này ngưỡng.

Anh rất rối rắm rất mê mang sắp điên mất, một bên Chúc Hữu lại nhẹ nhàng cười một tiếng: " Tri Hỏa ca, cậu thật đáng yêu."

Giang Tri Hỏa: "?" Giang Tri Hỏa: "làm ơn rút về."

Chúc Hữu: " không! đáng yêu."

Đáng yêu có thể dùng để hình dung giáo bá sao! Không thể! Đời này đều không thể!

Giang Tri Hỏa đứng lên, duỗi vuốt hướng đầu xù xù của Chúc Hữu, xoa xoa nhẹ một trận, Chúc Hữu căn bản chạy không thoát, duy nhất có thể làm chính là bảo vệ tóc mái: "Tớ vừa phun keo xịt tóc tạo hình! Tri Hỏa ca! Tóc mái! Tóc mái của tớ, đừng làm hỏnggg!!"

Xoa ra một tay keo xịt tóc, đang muốn buông tay, Tôn Lập Vũ cách đó không xa mang theo một đám người lớp 1 cùng nhau vọt lại đây, mênh mông cuồn cuộn đem Giang Tri Hỏa vây quanh.

Tôn Lập Vũ: "Hỏa ca! Cậu và Nhan thần là sao vậy!!!"

Thường Lạc chậm rì rì từ trong đám người ló đầu: "phải, mấy ngày hôm trước không phải còn đang cãi nhau à, vì sao đột nhiên liền tốt như vậy nha?"

Đầu Chúc Hữu còn bị tay Giang Tri Hỏa giữ, ra tiếng thay Giang Tri Hỏa nói: "Ai dà, các khoan hỏi đã, Nhan học thần của các cậu tỏ tình Tri Hỏa ca, làm hiện tại Tri Hỏa ca đang rất rối rắm đây, chính cậu ấy còn không có chải vuốt rõ ràng, không có thể trả lời các cậu."

"Này, tôi bảo cậu mở miệng sao!" Giang Tri Hỏa lại ấn đầu Chúc Hữu xuống, quyết định đem tóc mái cậu cũng xoa rối.

Lời giải thích của Chúc Hữu đúng nói như nói, các bạn học lớp 1 mồm năm miệng mười lại hỏi tới:

"Cho nên các cậu từ khi nào bắt đầu có gian tình?"

"Cậu làm học thần như nào?"

"Ài, từ " làm " này của cậu dùng thật sự linh tính a!"

"Là bởi vì học bù sao? Học bù quả nhiên có thể kéo ra tình cảm a!"

"Đánh rắm, khẳng định sớm đã có tình cảm, bằng không cậu có thể để cho Nhan thần chủ động kèm cậu?"

"Đm, các cậu là không thấy được ngày hôm qua Nhan thần vọt vào tới lấy balo, tôi đều nghi ngờ tôi lấy nhầm bom!"

Giang Tri Hỏa: "?"

Chút rối rắm, phiền muộn trong lòng về đều bị nhóm người vô cùng náo nhiệt lại đây hóng hớt, ồn ào bay đi.

"Hỏi nhiều thế!" Giang Tri Hỏa kẹp Chúc Hữu, "Đây là việc riêng, việc riêng hiểu không!"

Chúc Hữu vươn tay cầu cứu Tôn Lập Vũ, Tôn Lập Vũ vỗ vỗ Giang Tri Hỏa, cứu cậu ra, vì thế cục cưng Chúc Hữu đứng ở phía sau Tôn Lập Vũ, che lại tóc mái, nói: "Đều ở trên diễn đàn công khai tỏ tình nha! Đã không phải việc riêng!"

Giang Tri Hỏa ra vẻ hung ác vươn tay.

Chúc Hữu phun ra đầu lưỡi, nhanh nhẹn lùi về đi.

Đúng là cạn lời với nhóm người này, Giang Tri Hỏa nói: "Tôi hiện tại muốn lẳng lặng, không được lại đây, không ai được hỏi!"

Nói xong liền chạy, chạy trốn bay nhanh.

"Này, này, này -- Hỏa ca!"

Tôn Lập Vũ cực kỳ hiếu kỳ, ngoài chuyện Nhan học thần tỏ tình, còn có chuyện Omega, cậu muốn đuổi theo nhưng bị Chúc Hữu giữ chặt: "Các cậu đừng đi theo, để Tri Hỏa ca nghĩ rõ ràng đi, thật là."

Giang Tri Hỏa lang thang không có mục tiêu ở trên sân thể dục thượng, nhưng trong đại hội thể thao, ở đâu cũng là người, ngay cả trong phòng học đều có một đám kéo lên ri đô trộm dùng máy chiếu xem phim, anh muốn an tĩnh một mình cũng không có chỗ, không hiểu ra sao lại đến kho thiết bị.

Nơi này thật ra thì không có ai, chỉ là nơi này......

Giang Tri Hỏa nhớ tới cảnh nào đó ở chỗ này hai ngày trước, lỗ tai có chút nóng lên.

Khó mà tìm được chỗ an tĩnh lại không có mặt mũi ở lại, Giang Tri Hỏa tràn đầy phiền muộn, nhấc chân tính toán đi, lại nghe đến phía sau cửa hờ khép truyền đến tiếng hai người nói chuyện với nhau.

"Cậu xóa thiệp đi!!"

Giọng này, ngang ngược vô lý, vừa nghe chính là Hách Tạ Châu.

Nếu nhắc tới "Thiệp", vậy một người khác khẳng định chính là Nhan Mộ.

Giang Tri Hỏa tới cạnh cửa.

Quả nhiên, Nhan Mộ lạnh lùng thường ngày, chỉ nói hai chữ: "Lý do."

"Đều là giả!" Hách Tạ Châu cả giận nói, "mày đây là đang phỉ báng!!"

"À." Nhan Mộ mặt vô biểu tình, đem lời Hách Tạ Châu đã từng nói qua trả tất cả cho cậu ta, " nếu cậu chưa làm gì, tự nhiên thân chính không sợ bóng tà, còn lo lắng phỉ báng?"

"......" Hách Tạ Châu không nghĩ tới Nhan Mộ sẽ dùng loại này lời nói đổ mình, tự biết đuối lý, cực không tình nguyện cúi đầu, " xin lỗi."

Nhan Mộ lạnh lùng liếc nhìn cậu ta một cái.

"Rất xin lỗi!" Hách Tạ Châu lại nói, "Tôi nói xin lỗi! Mẹ nó tôi đều đã xin lỗi sao muốn như thế nào!"

Nhan Mộ cười lạnh một tiếng: "Đây là xin lỗi?" Hắn nắm lên cổ áo Hách Tạ Châu, khí tràng của Alpha toàn bộ bật lên, một tên người thường như cậu ta căn bản không chống được, cơ bắp không tự giác bắt đầu co rút.

"Cần tôi dạy cho cậu cách xin lỗi sao?"

Hách Tạ Châu sợ cực kỳ, cúi đầu, cực độ thành kính: "Xin, xin lỗi, tôi sai rồi, về sau tôi không dám......"

Nhan Mộ buông ra tay, như cũ đạm mạc: "người nên nghe tiếng xin lỗi này không phải tôi."

Hắn không cho Hách Tạ Châu cơ hội nào để nói chuyện nữa, mở cửa đi ra ngoài, liền đụng phải Giang Tri Hỏa đang nghe lén: "......"

"Khụ." Giang Tri Hỏa ho nhẹ một tiếng, lấy nắm tay để nơi môi, che giấu xấu hổ.

Nhan Mộ cũng không để ý, cúi đầu gửi cho anh một chuỗi con số: "pass acc kia, Hách Tạ Châu lúc sau sẽ tìm cậu."

Hắn tuy rằng rất ghê tởm cách Hách Tạ Châu bôi đen, nhưng Hách Tạ Châu muốn xin lỗi thế nào, Giang Tri Hỏa chấp nhận hay không, chỉ có thể từ chính Giang Tri Hỏa quyết định.

Giang Tri Hỏa nhìn màn hình, sau đó đi theo Nhan Mộ đi về sân vận động: " chuyện diễn đàn cậu liền không để ý nữa?"

Nhan Mộ quay đầu lại nhìn anh.

Trên sân thể dục đang ở tiến hành thi đấu chạy nước rút 100m, trọng tài thổi còi, theo sau "đùng" một tiếng, súng vang, họng súng bụi mù bay lên, không khí trên sân thể dục trong khoảnh khắc bị bậc lửa, vang lên hết đợt này đến đợt khác hò reo cổ vũ.

Gần kho thiết bị, hai người sóng vai đi về phía trước.

Giang Tri Hỏa nói hết lời mới ý thức được lời này có chút nghĩa khác, chuyện diễn đàn còn bao gồm chuyện Nhan Mộ theo đuổi mình. Giang Tri Hỏa bĩu môi, "Không phải, ý tôi là......"

Anh suy nghĩ nửa ngày, cảm thấy giải thích thế nào đều nói không rõ, nói ra khỏi miệng lại không thể rút về, tự sa ngã: "thôi, tùy cậu nghĩ!"

Giang Tri Hỏa cảm thấy chính mình do dự, dáng vẻ do dự vô cùng buồn cười, thậm chí có chút bực cả mình.

Nói không rõ vậy thì không nói đi!

Anh bạn, gặp lại sau!

Anh quay đầu muốn đi, Nhan Mộ lại một phen giữ chặt anh: " cậu lại muốn trốn tôi?"

Giang Tri Hỏa hơi giật mình: "sao?"

Nhan Mộ ý thức được chính mình làm quá, buông tay giải thích nói: "Lần trước, cậu cũng trốn......"

Giang Tri Hỏa sửng sốt nửa ngày mới nhớ lần trước mà Nhan Mộ nói.

Từ sau khi dọn khỏi nhà Nhan Mộ, anh trốn Nhan Mộ một trận.

Nhưng tình huống khác mà!

Lần trước là bởi vì làm cái loại giấc mơ này, cảm thấy không còn mặt mũi gặp người, lần này...... Lần này anh không muốn tránh nha?

Tưởng tượng như vậy, Giang Tri Hỏa bỗng nhiên cảm thấy vừa giận đã muốn đi thật sự không đúng, chuyện giữa hai người lại khó nói ra cũng phải nói.

Anh xoay người, gọn gàng dứt khoát nói: "cậu tỏ tình tôi?"

Nhan Mộ: "Đúng vậy."

Giang Tri Hỏa tiếp tục kiên cường: "Tôi không hiểu, không phải cậu có bạch nguyệt quang sao? Lần này cậu lại muốn đem tôi trở thành thế thân?  Hỏa ca của cậu nói một không hai, quyết không làm thế thân!"

Nhan Mộ: "Tôi không có."

Ba chữ này chém đinh chặt sắt, Giang Tri Hỏa ngược lại không biết tiếp tục nói gì, lại đem kéo chủ đề về hướng chính mình: "Hơn nữa, mình xăm của tôi, cậu, cậu ấy......"

Lời còn chưa dứt, Nhan Mộ khẽ chạm bờ vai của anh, cách quần áo, miêu tả cẩn thận hình dạng mảnh vỏ sò.

Giang Tri Hỏa: "hình xăm này chính là tôi vì......"

"Ừ. Tôi biết, cậu vì một người khác xăm."

?

Cậu biết?

Vì sao cậu biết?

Không phải, nếu đã biết cậu nên có biểu tình này??

Nhan Mộ không hề tức giận, chỉ là nhìn về phía anh, hỏi: "lúc xăm, cậu nghĩ gì?"

Giọng có chút sung sướng khó có thể phát hiện.

Phản ứng này không thích hợp thì phải?

"?"Giang Tri Hỏa, "cậu xác định muốn tôi nói?" "Không sao, cậu có thể không cần phải nói." Nhan Mộ nói, "Tôi không ngại."

?

Giang Tri Hỏa đầy mặt khó hiểu, so với nhìn đến tỏ tình diễn đàn còn khó hiểu.

Hắn đều biết đây là vì người khác xăm, vì sao không có một chút phản ứng?

Sự đối thoại quỷ quái thành công kéo chạy lời Giang Tri Hỏa muốn nói, chỉ có thể tán thưởng: "Nhan ca không hổ là Nhan ca, co được dãn được."

Nhan Mộ nhìn chằm chằm mặt Giang Tri Hỏa xuất hiện nghi hoặc, không có tiếp tục đề tài xăm mình, mà là từng câu từng chữ, nghiêm túc nói: "Tôi không có đem cậu làm như thế thân."

Lời này vừa ra, không khí đột nhiên nghiêm túc, Giang Tri Hỏa nhịn không được muốn đứng thẳng thân thể: "a, sau đó thì sao?"

"Chuyện này tôi tạm thời không có cách nào giải thích cho cậu, nhưng tôi không có đem cậu xem như bất cứ kẻ nào."

"Tôi đang theo đuổi cậu, là nghiêm túc. Tôi không hy vọng cậu bởi vậy lại trốn tôi một lần."

Cho dù lời này đã ở trong lòng chuẩn bị quá nhiều lần, nhưng khi nói xong một câu cuối cùng, Nhan Mộ vẫn là chậm rãi dời mắt.

"Tôi muốn......" Hắn dừng một chút.

Giang Tri Hỏa nheo mắt.

Loại thời điểm nghiêm túc như vậy anh không nên nghĩ thứ khác, nhưng anh thật sự, rõ ràng, rành mạch nhìn đến, vành tai Nhan học thần hình như, tựa hồ, đại khái, dần dần biến đỏ.

"Tôi hy vọng cậu có thể hiểu biết thêm một ít về tôi."

Cảnh tượng này làm anh nhớ tới lần trước ở hẻm nhỏ gần bệnh viện thú cưng, Nhan Mộ cũng đỏ tai nói: "quan hệ của chúng ta, có thể, có thể hòa hoãn chút sao?"

Tình cảnh giống đúc.

"Phụt." Giang Tri Hỏa cười nhẹ một tiếng.

Nhan Mộ: "?"

Hắn rất xác định chính mình vừa mới là đang tỏ tình, cũng rất xác định chính mình rất nghiêm túc, thì ra rất buồn cười sao......

Giang Tri Hỏa thấy Nhan Mộ nhíu mày liền biết hắn là hiểu lầm ý chính mình, lập tức che miệng lại, đè xuống ý cười: "Tôi không phải đang cười nhạo cậu! Tôi chỉ là, rất vui vẻ! Được, được, cậu tiếp tục nói! Tôi nghiêm túc nghe!"

Thôi, nếu thật sự có thể thành thật nghe hắn nói, vậy hiện tại không phải là Giang Tri Hỏa.

Nhan Mộ tiếp tục nói: "cậu có thể nghĩ từ từ, tôi cũng không phải muốn cậu lập tức cho tôi câu trả lời, cậu trước có thể hưởng thụ một chút."

Giang Tri Hỏa: "Hưởng thụ cái gì?"

Nhan Mộ nâng mặt anh lên, ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve, ôn nhu nói: "cảm giác bị theo đuổi."

!

Đầu ngón tay cọ qua, ngứa.

Mặt Giang Tri Hỏa nháy mắt đỏ lên, chỗ bị đụng vào nóng lên không dứt, không ngừng nhắc nhở anh, Nhan Mộ trong chút ít vừa nãy có bao nhiêu tán tỉnh.

Anh lui về phía sau ba bước, hơi nghiêng đầu, tuyệt không làm người nhìn đến vẻ quẫn bách giờ này của mình, vội nói: "Tôi, tôi đã biết, cậu có phải nên thi đấu rồi không, mau đi đi, mau đi đi."

Nói xong quay đầu liền đi, còn lo lắng Nhan Mộ lại bắt lấy anh, đi được bay nhanh, bước chân như gió.

Mới vừa tỏ tình xong, người liền chạy Nhan Mộ: "?"

Giang Tri Hỏa hứng một tay nước táp vào mặt, bức bách chính mình bình tĩnh lại.

Đôi tay anh chống ở ven bồn rửa tay, nhìn bản thân trong gương.

Bình tĩnh, bình tĩnh, bình tĩnh đi!

Không phải bị thả thính một chút sao!

Hôn cũng hôn qua, bị tán tỉnh một chút liền nai con chạy loạn, quá chưa hiểu việc đời!!

Cho dù trong lòng vẫn luôn nói vậy với chính mình, nhưng giọng Nhan Mộ vẫn cứ bồi hồi bên tai, không vứt đi được.

Giang Tri Hỏa lại tạt chút nước, cảm thấy mặt không nóng nữa, lại thay một bộ quần áo, sửa soạn xong mới đi ra sân vận động.

Thi nhảy cao khối lớp 12 đã bắt đầu một hồi lâu, trong sân chỉ còn lại có sáu bảy vận động viên.

Giang Tri Hỏa kéo lên mũ áo, mang lên khẩu trang, xen lẫn trong trong đám người.

Chuyện trên diễn đàn còn chưa qua bao lâu, anh tạm thời không nghĩ xem chút thi đấu còn bị người ship CP.

Bạch Ngữ Quân đang ở sân vận động xem thi đấu.

Trên khán đài sân vận động đã chật cứng, không còn chỗ ngồi chỉ có phía trước khán đài chỉ có thể đứng thành vòng.

Tóc Bạch Ngữ Quân đã dài hơn rất nhiều, hơi che lại cổ hoàn đeo trên cổ, cô như cũ một thân váy trắng, tiên khí bay bay.

Sau khi Bạch Tranh Âu xảy ra chuyện, chuyện của nhà họ Bạch tất cả do cô phụ trách giải quyết tốt hậu quả, rất mỏi mệt, lại xưa nay chưa từng có cảm thấy nhẹ nhàng.

Có thể thoát khỏi vũng bùn, còn phải cảm ơn Giang Tri Hỏa.

Trên thực tế, đáy lòng cô cũng cực kỳ tò mò, Giang Tri Hỏa rốt cuộc là thân phận gì, đang làm việc gì, vì sao muốn tiếp cận cô để điều tra, nhưng cô không hỏi qua, đây là  chuyện riêng của Hỏa ca, dò hỏi tới cùng cũng không phải người thông minh.

Nữ sinh bên cạnh chạm chạm cô, chỉ nam sinh cao cao phía trước còn mang khẩu trang: "đó phải Hỏa ca không nhỉ."

Giang Tri Hỏa cũng cũng nhìn đến Bạch Ngữ Quân, vẫy vẫy tay với cô.

Bạch Ngữ Quân gật đầu cười, nói với nữ sinh: "Là cậu ấy đó."

Nữ sinh che môi: "à à phụt."

Cô chỉ là cười một tiếng, lại mau chóng bình thường.

Rốt cuộc trước kia Nhan học thần và Giang giáo bá đều theo đuổi Bạch Ngữ Quân, kết quả hai người theo đuổi theo đuổi các kiểu cuối cùng liền "Làm" thành ở bên nhau, mình nếu là ship CP quá rõ ràng, khả năng sẽ làm tổn thương Bạch Ngữ Quân.

Bạch Ngữ Quân thấy phản ứng này của bạn thân thật sự cảm thấy bất đắc dĩ.

Chuyện Giang Tri Hỏa và Nhan Mộ...... thật ra cô đã sớm biết.

Ngày đó ở quán bar, cô tuy say, nhưng độ rượu cũng không cao, nằm bò một hồi liền mơ mơ màng màng tỉnh lại, chỉ là đầu vẫn là rất mơ hồ, cô tiếp tục nằm bò nghỉ ngơi.

Sau lại có người đi vào, kéo Nhan Mộ đi ra ngoài, ở ban công hỏi hai bọn họ có phải đang chơi "3p", hai người hỏi chuyện này phát ra tiếng động rất lớn, cô nghe hết không thiếu một chữ.

Vẫn là câu nói kia, dò hỏi tới cùng không phải người thông minh.

Bạch Ngữ Quân lựa chọn giả vờ say, làm như không biết gì, thậm chí còn sẽ ngầm trộm ship CP, khác không nói, hai soái ca đứng chung một chỗ vẫn là rất đẹp mắt.

1

Giữa sân lại kết thúc một vòng, độ cao xà ngang lại nâng lên đến 1m85, trong sân chỉ còn lại có ba người.

Nhan Mộ, hai học sinh thể dục khác.

1m85, đã vượt qua vạch tiêu chuẩn vận động viên cấp ba cấp quốc gia, vận động viên không chuyên thật sự rất khó nhảy qua.

Nhan Mộ người thứ nhất lên sân đấu, hai lần trước luôn là thiếu chút nữa, xà ngang bị chạm vào rớt.

Lần thứ ba.

Nhan Mộ lùi đến điểm xuất phát chạy lấy đà.

Hắn cũng không để ý thành tích đại hội thể thao, chỉ là làm người ưu tú đã quen, ở chỗ có thể làm tốt luôn là không nghĩ dễ dàng nhận thua.

Hắn điều chỉnh hô hấp, hít thật sâu.

Sân vận động sớm tại lúc sau khi nâng xà lên liền trở nên an tĩnh khác thường.

Độ cao này thực sự khủng bố, thậm chí so còn cao hơn so với chiều cao trọng tài đứng một bên.

Mọi người nín thở xem Nhan Mộ lần thứ ba nhảy lấy đà.

Nhan Mộ nhắm mắt, lại mở.

Đang muốn bắt đầu chạy, lại nghe thấy tiếng Giang Tri Hỏa: "Nhan ca cố lên a a a!"

Âm thanh ở sân vận động an tĩnh rất rõ ràng, quanh quẩn, lại quanh quẩn.

Nhan Mộ nhìn về phía Giang Tri Hỏa, khóe miệng nhấc lên một nụ cười nhẹ.

Nhan thần chưa bao giờ cười, bỗng cười rộ lên nhưng quá rụng tim! Trái tim bình tĩnh đập thình thịch bị nụ cười kí/ch thích nhảy lên kịch liệt.

Nhan Mộ thu hồi ánh mắt, lùi về phía sau một bước, tiếp theo là nhẹ nhàng lấy đà chạy, ở trước xà nhảy lên, thân hình ngửa ra sau một độ cong cực kỳ xinh đẹp, góc áo cũng bị lật lên, lộ ra một đoạn eo.

Nam sinh trong lúc thi đấu thật sự quá có mị lực, mỗi một động tác đều có thể nhấc sự nhiệt huyết trong lồng ngực.

Hắn phóng qua xà ngang 1m85, vững vàng dừng ở trên cái đệm, sau đó đứng dậy, đứng ở dưới ánh đèn sân vận động.

Bọn họ xa xa đối diện, cách đám người, cách sân thi đấu.

Sao trời rơi xuống, vạn trượng quang mang.

Cả đầu óc, cả đầu óc, cả đầu óc đều là giọng Nhan Mộ.

"Cậu có thể nghĩ từ từ, tôi cũng không cần cậu lập tức cho tôi một câu trả lời, cậu trước có thể hưởng thụ một chút --"

"Cảm giác bị theo đuổi."

+

Tác giả có lời muốn nói: Rốt cuộc! Rốt cuộc tới thời gian ái muội trước chính thức xác nhận mà tôi thích nhất ~