“Khi anh yêu cầu em nhã nhặn, anh thực sự mong điều đó”. Connor nói khi anh đưa Anna xuống cầu thang đến phòng ngủ ở Houston của anh.

“Ở đây chẳng có ai ngoài tôi và anh”, cô khẽ nói “Chắc anh không muốn tôi phải giả vờ khi chỉ có hai chúng ta chứ?”

“Em muốn mình sống theo kiểu đang có chiến tranh giữa chúng ta à?”

“Tôi chẳng thích gì hơn trong tình huống này cả, không đúng vậy sao”. Tình hình còn khó khăn hơn khi Anna vòng tay qua trước bộ ngực đầy đặn, mềm mại của mình, có lẽ vì cô nhận thấy ánh mắt anh dừng lại trên nó khá thường xuyên.

“Tôi sẽ không ngủ với anh “, cô nói khi nhìn vào chiếc giường sơn son thếp vàng được trải xa-tanh sáng màu cùng với rất nhiều gối ôm.

Họ đang đứng trong căn phòng ngủ của Connor ở tầng thấp, trong toà nhà ở Buffalo Bayo với nét kiến trúc từ những năm giữa của thế kỷ này. Toà nhà toạ lạc trong một khu dân cư sang trọng của Houston. Anh có nhà thiết kế tốt nhất vùng thực hiện trang trí nội thất ngôi nhà thật sang trọng và đắt tiền đến mức mà hầu như mọi người đều thấy ấn tượng khi tham quan nhà anh, thật khác hẳn với vẻ kém quan tâm của cô lúc này. Khỉ thật, sau khi đặt Taylor vào nôi và theo anh đi xuống nhà, cô chỉ nhận xét duy nhất về chiếc cầu thang đá cẩm thạch trắng của anh không có tay vịn, và trong ngôi nhà ba tầng như thế này thì nó là điểm kém thân thiện nhất cho một đứa trẻ

“Chúng ta hãy lo đến việc đó khi Taylor chập chững biết đi”, anh đáp, câu chữ của anh ám chỉ việc họ có cả một tương lai trước mặt, điều mà hiện tại anh rất nghi ngờ.

“Tôi muốn phòng ngủ riêng”, cô thốt lên và quay lưng ra khỏi giường anh, “Cùng ngủ với anh ở đây không phải là một cách sắp xếp chấp nhận được”

Anh bước lên phía trước một bước, cản đường cô “Em là vợ anh và điều đó nói lên tất cả những việc này. Vì vậy em phải ở đây và làm theo những gì anh bảo”

“Hoá ra giờ anh là kẻ vũ phu còn tôi là nạn nhân à”

“Đó là do cách hiểu của em - không phải anh, nhưng có lẽ là... bất kì thứ gì cũng có thể khiến em bùng nổ”.

“Tôi không thể tin được là anh thô lỗ đến mức ép buộc tôi như thế này”

Thái độ buộc tội của cô làm anh điên tiết. Chính cô là kẻ đánh cắp đứa con của anh, “Có lẽ chính là em đã ép anh. Em đã bao giờ suy nghĩ trên phương diện của anh chưa?”

Cô cắn môi. Rõ ràng là cô chưa hề nghĩ đến. Cô chẳng việc gì phải quan tâm.

Như trêu tức cô, anh ngắm nhìn những đường cong gợi cảm trên người cô một cách chậm chạp, không chỉ dừng lại ở vòng eo mà còn xuống thấp hơn nữa, cho đến khi cô nắm chặt tay và mặt đỏ bừng lên vì giận dữ.

“Nếu em còn lo lắng về chuyện tình dục thì cứ yên tâm đi, cưng ạ”, anh đáp, “Anh chẳng có tâm trạng nào... Ít nhất là trong tối nay.”

Nói dối. Anh như đang bị thiêu đốt trong địa ngục vì điều này. Lại ở gần bên cô trong phòng ngủ sau một thời gian thật dài khiến anh rất xúc động.

“Lý do duy nhất anh muốn em ngủ ở đây vì anh không đủ tin tưởng để em ra khỏi tầm mắt của anh. Và vì cái phòng ngủ vốn không dành cho trẻ con này chẳng có đến một cái cửa có thể khoá được, anh cần em ở bên cạnh anh suốt đêm”.

“Vậy ra giờ tôi là tù nhân của anh? Anh đang bắt cóc chúng tôi đấy à?”

Cái từ “bắt cóc” làm anh cảm thấy rất đau. Lời buộc tội của cô làm tim anh đập nhanh và thấy khuôn mặt cô như mờ đi. Rõ ràng là cô chẳng nhớ gì ngoài những việc xảy ra với bản thân mình. Anh nuốt một hơi dài.

Bức tường kính cao từ sàn đến trần nhà cho phép nhìn ra khoảng sân sau tươi tốt đầy cây xanh và hoa, nhìn thấy cả một nhánh sống màu nâu và hồ bơi hình chữ nhật. Anh dựa người vào tường và ấn nút để khép tấm màn mỏng gấp nếp sang trọng lại. Anh không nghĩ sẽ có ai đó đang nhìn thấy họ trong cơn giận dữ, tuy nhiên anh muốn có sự riêng tư tuyệt đối.

“Vì con gái của anh, anh mới chính là tù nhân của em đấy”. Giọng anh thấp, trong sự kiểm soát thận trọng, “Em là mẹ, nhưng anh cũng có quyền. Nếu em quyết định cắt đứt với anh, anh nhất định sẽ phải được đảm bảo mình có quyền giám hộ. Vì vậy - nếu em muốn gọi luật sư thì cứ việc. Tốt hơn là để anh giúp em. Tin anh đi, anh có một vài thứ để kể cho họ nghe về em.

Mặt cô tái đi khi anh chộp lấy điện thoại.

“Cưng ạ, nếu em nghĩ cảnh sát để em ra khỏi đây cùng với con gái anh sau khi đã làm từng đó chuyện thì đúng là em hiểu về luật pháp ít hơn một kẻ hành động khôn ngoan cần biết đấy”. Anh nhìn chằm chẳm vào mặt cô trong khi dằn mạnh chiếc bàn phím thu nhỏ.

Tay anh khá to trong khi bàn phím lại nhỏ, vì vậy anh bấm vào rất nhiều phím sai. Thì sao chứ, anh chỉ doạ thôi mà.

“Không!”, cô chạy về phía anh, run rẩy chộp lấy điện thoại, “Sao anh mà dám gọi! Tôi sẽ làm bất cứ điều gì anh muốn. Bất cứ điều gì... kể cả... phải, mọi thứ”

Đôi mắt mở to của cô làm anh nhớ lại những chuyện họ đã làm ở Vegas, những thứ mà anh phải hết sức khó khăn để có thể quên đi.

“Em có chắc không đấy?” anh nói, cùng với một nụ cười cầu hoà giả tạo. Anh nhìn khắp người cô một lần nữa và giả vờ như đang xem xét lời đề nghị của cô, “Bất kỳ thứ gì?”

Mặt cô trắng bệch. Anh khá chắc chắn rằng cô cũng đang nhớ đến chuyện họ đã cùng nhau ở Vegas tựa như anh.

Môi run rẩy, cô lặng im nhìn cơ thể cao lớn của anh rồi đến chiếc giường sơn son thật rộng, “Tôi chắc chắn”.

“Quên chuyện đó đi”, anh gầm lên, “Giờ anh chẳng màng đến chuyện đó”.

Cô nhắm mắt lại và thở một hơi thật sâu, “Cám ơn” ánh mắt cô hướng về chiếc cầu thang bên cạnh anh.

“Tôi cần đi kiểm tra Taylor một lần nữa”, cô nói.

“Trên máy bay anh đã bảo em về việc phòng cho trẻ đã được trang bị máy theo dõi rồi mà, trong phòng ngủ chính cũng vậy. Taylor không hề gây tiếng động nào, cô bé đang ngủ suốt từ lúc nãy đến giờ rồi”.

“Một cái máy theo dõi không thể giống như bố mẹ được”, cô nói.

“Cô bé ổn mà”.

“Có lẽ anh nói đúng, nhưng tôi chỉ muốn làm điều mà mình luôn luôn làm thôi”.

“Đó là bởi vì em sống một mình”.

“Cô bé đang ở trên giường lạ trong một ngôi nhà lạ. Tôi phải đảm bảo bé được an toàn. Làm ơn đi”.

Anh nhận thấy nỗi lo lắng trong mắt cô. Sâu thẳm trong lòng, mặt dù giận dữ bao nhiêu, anh luôn luôn muốn làm cô yên tâm. Thêm nữa, anh cũng muốn nhìn thấy Taylor.

“Được thôi, nhưng chúng ta sẽ cùng đi”, anh nói.

Taylor đang ngủ, đúng như anh nghĩ. Tuy nhiên, Anna khăng khăng đứng bên cạnh cô bé ít phút cho yên tâm, anh cũng đứng bên cạnh cô, thích thú nhìn nụ cười ngọt ngào của cô dành cho đứa con yêu quý của họ. Anh đã ước gì người cô đừng ngào ngạt thế.

Khỉ thật!

Việc mất Linda đã làm anh tổn thương quá nặng nề, anh đã lẩn tránh phụ nữ. Cho tới khi gặp Anna. Thế rồi anh để mất lí trí, chồng chéo chuyện nọ lên chuyện kia, vậy là mọi thứ nổ tung không thể kiểm soát được.

“Anh đã nói là em bé ổn mà”, anh nói và nhẹ nhàng kéo chăn của Taylor lên cao hơn.

“Nhưng bé còn rất nhỏ”.

“Đúng rồi, vì vậy trẻ con cần có cả bố mẹ để chăm lo cho chúng. Em không còn phải cô độc nữa đâu. Sớm thôi, em sẽ nhận ra mình chẳng có gì phải e sợ khi ở đây cả”.

“Không có gì phải sợ ngoại trừ anh”, cô nói, ánh mắt cô như thể muốn thiêu đốt anh dù là trong một đêm trăng.

“Phải”, cơn giận lại trào lên, anh tóm lấy tay cô và kéo mạnh cô đi về phía phòng ngủ của họ, “Sao em lại chắc chắn là anh sẽ làm hại em?”, anh nói khẽ.

“Hôm nay anh đã theo dõi tôi và ép buộc tôi đến đây”.

“Nếu anh không đến, Leo sẽ cử một người lạ đến. Em sẽ thích thế hơn à? Mẹ kiếp!”.

“Bất kỳ người nào khác còn đỡ hơn là anh!”.

Anh thấy trong người trống trải và lạnh lẽo khi họ lại cùng bước trên chiếc cầu thang nổi để đi về phòng. Lần này cô đi trước còn anh theo sau trong yên lặng.

Cô đang ở trong phòng, di chuyển về phía chiếc vali của mình thì điện thoại của anh reo lên.

“Xin lỗi”, anh nói. Anh lấy chiếc điện thoại và thấy tên Leo đang sáng lên trên màn hình.

“Xin lỗi, anh phải nhận cuộc gọi này”. Connor nói, quay người đi xa cô để nghe điện thoại.

“Giờ đã trễ lắm rồi. Ai có thể gọi anh vào giờ này?”

“Leo, chờ em một giây nhé”, anh che chiếc điện thoại và nhìn cô, .”Đó là anh trai anh. Sao em không thay đồ ra và đi tắm đi”.

“Trong khi anh nhìn tôi thế này à?”.

Cô vẫn đứng gần anh đủ để anh ngửi thấy mủi hương thơm nhẹ nhàng của nước hoa và dầu gội trên người cô.

“Nếu anh làm thế thì sao? Chúng ta đã kết hôn rồi kia mà”.

Ném cho anh một cái nhìn lạnh giá, cô quay lưng đi. Tỏ ra không quan tâm, anh nằm dài trên giường.

“Cậu đã có cô ấy chưa”, Leo gặng hỏi.

“Rồi”.

“Cậu đã nói gì với cô ấy chưa?”.

“Không nhiều lắm. Sự xuất hiện của em hôm nay đã đã đủ sốc trong một ngày rồi. Cho cả hai bọn em”.

Connor nhận thấy Anna đang chầm chậm di chuyển lại phía bên kia của chiếc giường, yên lặng, lắng nghe.

“Abby đang khát khao được trông thấy cô ấy. Khi nào bọn anh có thể gặp nhau”.

“Chiều mai được không?”.

“Dĩ nhiên là Terence không thể tới ngay được. Nhưng anh sẽ cố gọi ông ta ngay sau khi chúng ta gác máy”.

Terence chính là nhà báo từng đoạt giải thưởng, cha nuôi của Abby và Becky. Nhưng câu chuyện phức tạp hơn thế nhiều. Hai cô gái là con ngoài giá thú của một trong những người đàn ông nổi tiếng nhất Texas, ông Caesar Kemble quá cố. Ông đã cai quản trang trại Golden Spur cho tới khi mất một thời gian trước đây. Mẹ ruột của hai cô là Electra Scott, một nhiếp ảnh gia nổi tiếng thế giới. Bà đã mất. Cả mẹ nuôi của hai cô cũng đã mất.

Leo nói lời tạm biệt.

“Anh ta muốn gì?”, Anna thì thầm.

“Như anh đã kể, Leo làm việc cho gia đình em. Họ muốn gặp em. Anh đã bảo anh ấy chúng ta sẽ gặp vào chiều mai”.

“Gia đình tôi ư?”, hai tay cô run rẩy khi cô lấy chiếc túi đựng đồ trang điểm của mình ra khỏi va li, nhưng cô không tìm tới anh. Anh đã ước gì cô làm thế.

“Chuyện này hơi phức tạp. Chúng ta sẽ nói tới nó vào ngày mai, sau khi đã ăn sáng và làm vài tách cà phê”.

Cô thở hắt ra.

Anh mỉm cười. Cô thì không.

“Không biết em thế nào, chứ anh thì phải dùng buồng tắm. Tuy nhiên, ưu tiên cho phụ nữ trước”, anh thì thào. Đi ngang qua phòng, anh đặt tay lên sau eo cô và đẩy cô đi về phía nhà tắm. Trong vài phút, anh như sững người, ngắm nhìn chuyển động mềm mại của hai bên hông cô cho đến khi bị đau vì chân tê cứng.

Cùng với cô trong tình huống gần gũi thế này quả là một ý tưởng tồi tệ.

Cô dừng lại trước những bậc thang dẫn xuống một căn phòng nhỏ bao quanh bằng kính.

“Màn? Rèm treo? Hàng xóm trông thấy thì sao?”, cô hỏi, giọng cô nghe như rất khủng khiếp khi nhìn ra nhũng bụi cây tối đen bên ngoài. .

“Buồng tắm hướng ra vườn nhà và hoàn toàn riêng tư”, anh nói trước khi bước xuống và chỉ cho cô các bộ phận khác nhau và cách chúng vận hành.

“Đầu tiên, em bước xuống những bậc đá cẩm thạch này. Khi vặn những chiếc vòi này, nước sẽ phun ra từ trên trần nhà như mưa. Hầu hết mọi người đều rất ấn tượng, và thiết kế này hồi đó đã đoạt giải”. Anh lôi hai chiếc khăn ra khỏi giá và đặt lên người cô.

“Anh bắt tôi thoát y trước mặt anh, hay sẽ để cho tôi sự riêng tư?”.

“Em là vợ anh mà”, anh nói, “Em chọn đi”

“Vậy thì anh đi đi”, cô nói nhỏ.