Lúc này, Taylor đang thét lên từng chập.

Những tiếng khóc vỡ òa được nối tiếp theo là những tiếng thút thít đáng thương. Kỳ lạ thay, những tiếng nức nở run rẩy đầy bơ vơ đó như cứa vào tim Connor, một cảm giác mà anh chưa bao giờ có.

Chuyện gì xảy ra với con bé vậy? Anh đã từng nhìn thấy nhiều người chết và điều này lúc nào cũng ám ảnh anh.

“Cái bà chết tiệt mà anh giao đứa bé cho đâu rồi?,” anh lớn tiếng.

“Josette à? Gần đâu đây thôi, tôi chắc thế”. Giọng trìu mến, Anna tựa người vào nôi và đưa tay kéo chiếc chăn ra khỏi mặt Taylor.

Josette, với khuôn mặt phúng phình tái nhợt và cây chổi trên tay, chạy ào vào phòng, “Tôi chỉ mới vừa rời nó thôi. La petite, nó không sao, phải không?”

“Nó đang khóc đây. Nó không ổn”, Connor gầm lên, cảm thấy bị xúc phạm bởi câu hỏi này trong khi con gái mình đang khóc thét.

“Nó kéo chăn phủ lên mắt và không hất ra được”. Anna giải thích, “Phải thế không nào, con yêu?”, cô cúi xuống thì thầm âu yếm với con anh.

“Thế chưa đủ à?”, anh nói, cảm thấy ngượng ngùng khi thấy người phụ nữ lớn tuổi ấy mỉm cười. Thật nhanh, để chắc chắn bé không sao, anh tiến đến bên Anna và cúi xuống nhìn vào chiếc nôi hồng đầy những cái lúc lắc và đồ chơi đủ màu.

Khuôn mặt Taylor đỏ lên. Cảm ơn Trời, nó đã bình tĩnh hơn và ngừng những tiếng khóc kinh hoàng đó. Tuy nhiên, nó vẫn còn sụt sịt và một giọt nước mắt vẫn còn đọng lấp lánh trên má.

Đứng cạnh Anna, lần đầu tiên anh nhìn thấy tấm ảnh của mình dán trên bức tường phía trước chiếc nôi. Đó có phải là lý do tại sao Taylor lại ngay lập tức quen mừng anh khi bước vào phòng trẻ lúc nãy? Có phải Anna muốn cho khuôn mặt anh trở nên thân quen với con?

“Con yêu, không sao đâu”. Anna dịu dàng nói, “Con an toàn rồi và bây giờ con sẽ lại được yêu thương, chăm sóc”.

Josette có lẽ đã thay đồ cho Taylor trước khi cho bé vào nôi vì bây giờ bé đang mặc chiếc quần yếm hồng có hình các con hươu cao cổ màu vàng. Bé hết nhìn Anna rồi lại xoay sang anh, đôi mắt xanh của bé mở to đầy ngạc nhiên như thể đang tò mò về anh. Sau đó, nó bắt đầu bi bô một cách hớn hở.

“Xin chào, lại gặp lại nhé”, anh nhẹ nhàng nói và tiến lại gần hơn.

Nghe tiếng anh, bé cười toe toét và sau đó lại ríu rít nói. Thật cảm động. Taylor bắt đầu khoa chân múa tay như thể là vui mừng lắm vậy.

Khi nó lăn qua và lật úp người lại, cố gắng trườn tới gần anh, nó mỉm cười. Anh cũng cười với nó. Sau đó, nó ngồi lên và vỗ tay và anh cũng vỗ tay cùng với nó.

“Giống con khỉ con thế, con khỉ con làm thế đấy”, anh trêu.

Đứa bé tinh nghịch rạng rõ tươi cười với anh và vỗ tay thêm nữa.

Sao nụ cười toe toét phô ra một chiếc răng ấy lại như xé toạc tim anh? Và lúm đồng tiền nữa chứ... Anh đã bị trêu chọc không thương xót vì cái lúm đồng tiền này. Nhưng trên mặt đứa bé, nó trông thật đáng yêu.

Khi anh xoa cái đầu nóng và mướt mồ hôi do khóc nhiều của bé, thì Anna há hốc miệng ra vì kinh ngạc và bước lùi lại phía sau. Anh dễ dàng nhấc bé lên, ôm chặt lấy bé và bắt đầu bước đi quanh phòng.

Anh đã có nhiều kinh nghiệm với trẻ nhỏ khi ở Afghanistan. Những đứa trẻ ấy nghèo đói và đầy khiếp sợ vì không có mẹ. Những đứa trẻ ấy không bụ bẫm và cũng không thơm mùi phấn và xà phòng như con anh. Và những đứa trẻ ấy không làm gợi lên trong anh sợi dây tình cảm thiêng liêng như với con anh khi lần đầu tiên gặp mặt. Anh hài lòng khi thấy Anna quả thật là bà mẹ tốt.

Xem anh chơi với con, mắt Anna lóng lánh và khuôn mặt cô rạng rỡ hẳn lên.

“Taylor”, anh thầm thì hôn lên má bé khi vuốt ve đầu nó, “Con xinh lắm... giống y như mẹ con”. Anh ngưng bặt khi anh nhận ra mình nói gì.

Anh ngước nhìn lên Anna. Môi cô run run và cô cố gắng giữ chặt hai vai mình.

“Tôi... tôi đã cho con xem hình của chúng ta mỗi ngày và cứ nói với nó, ‘Đây là cha và mẹ’”, cô nói

“Anh dám chắc là em không hề muốn hoàn toàn từ bỏ anh”, anh nói.

Mặt cô trắng bệch và anh ân hận vì đã nói thẳng thừng như thế.

Có cái gì đó như nghẹn lại trong anh. Sau đó, anh xoay sang con gái. Ít nhất thì cảm giác của anh đối với con đơn giản hơn và anh thật quá say mê con bé.

Đã không biết bao nhiêu lần anh hỏi những gã trong đội là các bạn có thấy đứa bé không, các bạn có gặp hai người họ không.

Không đúng. Taylor là đứa bé đẹp nhất trong vũ trụ này.

“Có lẽ con được sinh ra cách đây chín tháng phải không?”, anh hạ giọng, “Và em đã không báo cho anh biết”.

“Vì tôi nghĩ là... anh thật nguy hiểm”.

“Vì thế suốt những tháng qua trong khi con học lật, học trườn, khi con mọc răng, anh đều không biết được. Anh thậm chí còn không bao giờ được nghĩ tới...” Tình thương yêu vô bờ đối với con gái đột ngột ập đến cùng với sự tức giận đối với mẹ nó khiến anh mất bình tĩnh.

“Khi mất kinh, tôi... tôi tính lại những tuần sau khi rời xa anh”, cô nói.

Giận điên lên khi anh cay đắng nhớ lại lúc anh thức dậy và biết được rằng cô đã bỏ đi. Trần truồng như nhộng, anh cứ đọc đi đọc lại tờ giấy mà cô in ra từ máy tính của anh, chiếc máy tính mà sau đó cô đã quẳng đi. Vò nát tờ giấy trong tay, anh lao ra hành lang với không mảnh vải che thân. Thậm chí không chìa khóa. Anh kịp chộp được cánh cửa ngay trước khi nó đóng sầm lại.

“Em yêu anh. Em tin tưởng anh. Nhưng anh đã lừa dối em... Mọi việc giữa anh và em sẽ chấm dứt từ đây”. Connor nhớ từng lời trên mảnh giấy chết tiệt đó.

“Vậy em có bao giờ nghĩ là sẽ chạy đến nói cho anh nghe về con không?”, anh hỏi, cố giữ giọng thật lịch sự và dễ nghe vì Taylor, dù anh đã biết rõ câu trả lời.

“Không, tôi nghĩ rằng tôi và con không có anh thì tốt hơn”.

“Đúng thế”. Cơn thịnh nộ bùng lên trong anh nhưng khi Taylor giơ những ngón tay bé xíu, mềm mại của mình ra sờ vào má anh và mỉm cười với anh thì cơn giận trong anh hạ ngay xuống.

“Da...da...coo...”

Con gái anh quả là thiên tài. Với đứa bé thông minh thế này thì thật khó nổi giận với mẹ nó được. Ấy thế mà, anh vẫn phải cố hết sức.

“À, em không tốt hơn đâu”.

Trong chiếc quần jean bạc màu và chiếc áo len màu xanh cũ xưa, Anna trông tồi tàn như mọi thứ xung quanh cô. Đôi giày của cô đã gãy mũi và gót của nó cũng bị mòn đi. Rõ ràng là cô đã không thể tiêu xài một đồng nào cho bản thân mình.

“Có phải em thật sự muốn sống như thế này không? Và em muốn Taylor cũng sống như thế này à?”

Cô cứng cỏi trả lời một cách tự hào, “Tôi có... có... việc làm. Mẹ con tôi có tất cả mọi thứ cần thiết”, cô nói.

“Với đồng lương nhỏ nhoi ấy à? Em nhận lương bằng tiền mặt à? Dó không phải là một công việc thật sự. Chúng ta là một phần của nền kinh tế ngầm mà. Em sống như thế này để tránh bị truy lùng phải không? Vì nó khiến em dễ lẩn trốn phải không?”

Cô đưa mắt nhìn xuống, “Tôi lo lắng Dwight và anh tìm ra”.

“Anh chưa bao giờ làm việc cho cái tay ngu ngốc đó”.

Connor liếc nhìn căn phòng. Toà lâu đài giờ đây đã cũ kỹ. Nước sơn đã bị tróc đi từng mảng và ố vàng. Những tờ giấy dán tường hình hoa lá bạc màu bị cuốn xoắn lại ở các chỗ nối. Sàn nhà bằng gỗ sồi đầy những vết sẹo. Tấm thảm đỏ trải sàn đầy những vết nhơ và mòn xơ cả chỉ. Chiếc nôi của Taylor thì trầy trụa và lung lay. Khăn trải giường quá mỏng đến nỗi anh có thể nhìn thấy lớp nệm bên trong. Chiếc ghế xích đu bọc nệm đã hư được đặt trong góc phòng.

Bế Taylor trên tay, anh bắt đầu đi tới đi lui. Anh nhớ lại cái túi vải len thô màu trắng sọc đỏ mà Anna xách ở Vegas. Bên ngoài tuyết đang rơi mà cô thậm chí không có được chiếc áo khoác nữa và vì thế anh đã mua cho cô cái áo khoác lông cáo ở Vegas. Dù cô không muốn nhưng anh đã mua cho cô toàn bộ quần áo mới để rồi sau đó cô bỏ lại hết. Anh đã cho đóng gói mọi thứ và gửi về Houston cất lại dù anh không bao giờ muốn gặp lại cô.

Từ khi sống một cuộc sống trốn tránh, có lẽ cô không muốn trưng diện hay kết bạn để không gợi sự chú ý. Anh dừng lại trước bàn trang điểm của cô. Trước đôi mắt mở to đầy cảnh giác của cô, anh giật mạnh ngăn kéo ra.

“Không”, cô hét lên.

Anh mỉm cười một cách nham hiểm khi nhìn thấy cô cất giấu những tờ giấy bạc một trăm đôla và một bằng lái xe có dán hình của cô dưới cái tên Sue Oakley. Anh lật lật những tờ giấy bạc lên cho đến khi anh tìm thấy một giấy chứng minh nhân dân cũng với cùng cái tên ấy.

“Giấy chứng minh nhân dân giả. Anh dám cược là em đã bỏ rất nhiều tiền ra mua nó. Không dễ gì mua được, phải không?”. Trong lúc cô không trả lời, anh chộp lấy bằng lái xe và giấy chứng minh nhân dân. Khi anh sắp sửa nhét chúng vào túi sau của mình thì cô nhào tới giật lại chúng.

“Anh đang làm gì thế?”, cô nói, “Chúng là của tôi mà. Anh không thể lấy chúng được”.

“Anh đã lấy rồi đó”, vẫn ôm Taylor trên tay, anh nhìn chăm chú vào Anna, “Em biết điều gì luôn ám ảnh anh không? Suốt bao tháng qua anh luôn nhớ mãi đôi mắt em rạng ngời như thế nào khi em bảo với anh là em muốn trở thành một giáo viên”.

Cô nghẹn ngào.

“Đó có phải là lời nói dối không?'

Cô lắc đầu, “Nhưng bây giờ ý tưởng này thật sự không hợp thực tế nữa. Tôi thật khó theo đuổi nó”.

“Đúng thế đấy. Em sẽ không bao giờ thực hiện được điều gì giống như thế nếu em không sống ở một nơi cố định, nếu em cứ nhận lương bằng tiền mặt giống như một kẻ nhập cư bất hợp pháp và dùng giấy tờ giả. Điều ấy sẽ không bao giờ đến với em nếu em không thay đổi và Taylor cũng sẽ không có tương lai tốt đẹp”.

Khuôn mặt gầy gầy của cô tái mét.

Rời ánh mắt khỏi cô, anh lại ôm siết Taylor vào ngực mình. Cuộc đời đáng buồn của Anna đã quá đủ đối với cô ấy nhưng ý nghĩ Taylor sẽ bị lôi kéo đi hết nơi này đến nơi khác... Taylor lại phải cứ đổi tên và đổi giấy tờ chứng minh nhân thân... Taylor không bao giờ biết đến anh, cha của mình... không bao giờ được học trường mà nó thích hay ở lại thị trấn mà nó xem như quê hương mình...

Anh sẽ không cho phép Taylor trưởng thành theo cái cách như thế, “Em có một gia đình ở Texas. Anh đã làm việc cho họ”, anh nói.

“Cái gì? Tôi không có gia đình”. Mắt cô ánh ngời lên trên khuôn mặt xanh xao.

“Em có đấy. Em bị... à... bị mất tích khi em còn bé. Chị em và cha nuôi em tìm em từ khi ấy đến nay. Gần đây gia đình cha đẻ em, gia đình Kembles, cũng tham gia tìm kiếm. Nói tóm lại, anh đang làm việc cho tất cả bọn họ”.

“Đừng làm thế. Đừng nói dối tôi nữa... đừng lôi kéo tôi vào việc này”.

“Đúng thế. Anh là kẻ dối trá”. Anh thở mạnh, “Được rồi, chúng ta sẽ không nói gì về họ nữa. NhưngTaylor thì cần phải biết gia đình mình”.

“Gia đình nó à? Tôi chính là gia đình của nó mà!”

“Em nghĩ chỉ mình em là đủ sao? Em muốn sống cô đơn một mình suốt quãng đời còn lại ư? Anh mới vừa nói gì với em nào?”

Anna bối rối nhìn anh và có lẽ anh không thể hoàn toàn trách cô vì anh đã không thẳng thắn nói với cô khi ở Vegas.

“Anh đã không có cha”, Connor nói, quyết định một theo một khía cạnh khác, “Vì thế, anh biết phải khó khăn thế nào mới sống được trong những thị trấn xa lạ không ai thân quen. Anh trai anh, Leo, làm một cô gái hàng xóm mang thai. Ông chủ của mẹ anh ném cả nhà anh ra khỏi nông trại vì cô gái đó là người yêu của con trai ông ấy. Lúc đó anh mười lăm tuổi. Vài tháng sau thì mẹ anh chết. Leo đã phải vật lộn để vừa học cao đẳng vừa kiếm miếng ăn cho bọn anh”.

Anh ngừng lại. Anna không quan tâm đến anh. Vậy sao anh lại làm phiền cô vì câu chuyện về đời mình chứ? Tại sao anh lại đi kể cho cô nghe là anh không có bạn ở trường mới? Tại sao anh lại cố giải thích với cô lý do mà anh đi với bọn xấu? Việc anh sống tăm tối thế nào cho đến khi Leo bảo anh gia nhập quân đội có thể cũng đâu thành vấn đề đối với cô. Và còn Linda... Anh lại một lần nữa bị chìm xuống đáy vực sau cái chết của cô ấy.

“Một người mẹ như em có thể làm điều gì tốt cho Taylor khi nó lớn lên hay là cứ mong chạy thoát khỏi bóng tối của đời mình? Anh dám cá là một ngày nào đó em cũng sẽ ruồng bỏ nó giống như là em đã bỏ rơi anh vậy.”

“Không! Tôi sẽ không bao giờ làm thế!”

“Lạy trời, nếu có điều gì xảy ra cho em thì sao?”

“Sẽ không đâu”.

“Anh ước gì anh biết chắc được”, anh nói, “Là một bà mẹ đơn thân, tự mình nuôi con - thật rất cam go trong hoàn cảnh bấy giờ”.

“Em sẽ không bao giờ rời xa Taylor”.

“Taylor cần một thế giới rộng lớn hơn cái thế giới mà em có thể mang lại cho nó”.

Mặt Anna trắng bệch. Với cảm giác thông cảm cho bà mẹ của con mình, anh vuốt lên má Taylor và đứa bé bắt đầu mút ngón tay nhỏ xinh của mình. Tình cảm cha con ấm áp dâng trào trong anh.

“Nó đói rồi phải không?”, anh hỏi.

“Tôi muốn lấy lại bằng lái xe và giấy chứng minh”.

Anh lắc đầu và lặp lại câu hỏi, “Con đói rồi phải không?”

“Có lẽ thế. Nhưng vì nó quá mê anh nên tạm thời quên đói đi đấy”.

“Nó được nuôi bằng sữa mẹ phải không?”

Mặt cô ửng hồng lên trước khi gật đầu thay cho câu trả lời.

Không nhận ra sự thân mật trong câu hỏi ấy của mình, và đến khi ánh mắt anh bắt gặp ánh mắt của Anna thì cái ý định phải vạch rõ ranh giới với cô ấy lại một lần nữa bị dao động.

Tim anh nhói lên. Cảm giác ham muốn cô bùng lên trong anh.

Mặt và cổ anh nóng bừng khiến anh phải giật mạnh cổ áo ra. Trừ bộ ngực đầy đặn, cô gầy hơn khi ở Vegas và như thế lại khiến cô trông có vẻ yếu ớt.

Có phải cô ăn mặc luộm thuộm vì cô phải chăm sóc cho bà cụ, cho ngôi nhà to lớn này và cho cả đứa con không? Hiển nhiên cô cần sự giúp đỡ của anh mà cô lại không muốn thừa nhận.

Anh tưởng tượng ra cảnh cô bế con ngồi trên ghế xích đu sau khi bà cụ đã lên giường. Nếu cô về nhà với anh, anh sẽ chăm sóc cho cả hai mẹ con, thuê bà vú và người giữ trẻ và sau đó cho con đến học trường tư. Anh sẽ mang đến cho con mọi thứ mà cô không thể làm được.

Cô nhắm mắt lại để được tránh ánh mắt anh trong thoáng chốc, có lẽ cô không thể chịu đựng được khi nhìn lại anh.

“Anna, anh sẽ không để em biến mất và bỏ anh lại cô đơn một mình để rồi cứ tự hỏi là hai mẹ con đâu rồi, có an toàn hay không. Nếu anh cũng làm như thế với em thì sao nào? Nếu anh bắt lấy con thì sao nào? Em sẽ cảm thấy thế nào nào?”

Khóc nấc lên, cô chộp lấy Taylor từ tay anh, “Đừng...” Nước mắt chảy dài trên má cô, “Đừng nghĩ thế!”

Anh không muốn làm cô khóc nhưng như thế chứng tỏ cô thừa nhận điều anh nói đúng với ý định của cô. Cơn giận ập đến trong anh.

Anh không đời nào để Taylor đi. Và cả cô nữa. Không cho đến khi những điều thật sự quan trọng xảy ra. Như là việc đưa cô về với gia đình mình. Như là việc xác lập quyền nuôi con của anh.

Mong muốn đáng sợ của cô là trốn chạy khỏi anh khiến anh cảm thấy bất lực và mất tự chú. Khi ở Afghanistan anh biết được rằng bất cứ khi nào anh có thái độ không còn gì để mất nữa thì lúc đó anh trở nên rất nguy hiểm đôì với bản thân anh và cả cho những người khác.

“Đừng ép anh”, anh thì thầm, “Hãy quên chuyện li dị đi. Về nhà với anh và chúng ta sẽ sắp xếp lại mọi thứ”. Khi cô lưỡng lự và sau đó giữ chặt lấy Taylor làm đứa bé kêu lên vì bị siết quá chặt, tim anh thót lại.

“Không”, cô hổn hển, “Tôi không thể. Xin đừng...”

“Phải thế. Em có thể làm thế. Em phải làm như thế”.

Anh sải bước đến bên cô và cao giọng, “Anh nghĩ là em không thấy được rằng em đang sống trong hoàn cảnh lao đao, trơ trọi và nghèo nàn. Nơi này đổ nát. Em lại không có bằng cấp gì. Nhưng anh thì có đấy. Hơn nữa, anh giàu có và có quan hệ với giới thượng lưu. Anh có thể mang đến cho Taylor một cuộc sống bình thường. Là vợ anh, em có thể có thời gian làm mọi thứ mà em muốn như là... đi học cao đẳng... để trở thành cô giáo”.

“Tôi không muốn làm vợ anh và không muốn sống với anh”.

Anh rút thẻ chứng minh giả của cô ra, “Vậy em thích phải vào tù phải không?”

“Tôi không làm điều gì sai cả”.

“Em đã làm giấy chứng minh giả và điều đó có nghĩa là em đã vi phạm pháp luật. Điều gì xảy ra nếu anh tố giác em?”

“Anh sẽ không dám làm thế đâu!” Anna ngồi thụp lên chiếc ghế xích đu vì hai gối cô như muốn khuỵu xuống.

“Đừng ép anh. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu anh đưa cho nhà chức trách giấy chứng minh và bằng lái xe giả của bà Oakley? Em có nghe về vụ trộm giấy tờ chứng minh không? Em có bao giờ tự hỏi có phải những thứ này hợp pháp và thuộc về ai đó không? Hay là có phải vì em thuê nên bọn tội phạm làm không? Bị trộm giấy tờ chứng minh là vấn đề đã xảy ra với cá nhân anh. Vì em mà một kẻ lừa đảo đã tìm thấy ví của anh ở trong kho chứa rác, nơi mà em đã ném nó lại, và hắn đã đánh cắp giấy chứng minh của anh. Bây giờ anh đang nghĩ cách đấy”.

“Xin đừng...”

“Điều gì sẽ xảy ra nếu anh nói với nhà chức trách rằng chủ em đã trả công cho em bằng tiền mặt? Em sẽ gặp rất nhiều rắc rối nếu em không báo cáo tất cả các thu nhập của em, phải không nào? Và chủ của em cũng thế. Họ sẽ phải thuê luật sư, mà những luật sư này tính phí cao hơn nhiều so với thu nhập mà em đã từng kiếm được”.

“Nhưng họ chỉ muốn giúp tôi thôi”.

“Có các luật về việc đóng thuế và phải khai báo đầy đủ đấy, em biết chứ? Em đã tuân thủ các luật này chưa? Họ đã tuân thủ chưa? Em có thể phạm tội giết người rồi bỏ trốn còn dễ dàng hơn là gian lận với IRS đấy”.

“Tôi là người tốt. Tôi đã phải làm điều này chỉ vì sự sống còn”.

“Đúng thế đấy. Em đã phải đánh cắp con anh. Em đã phải làm việc dưới một cái tên giả có thể được đánh cắp từ người khác. Tin anh đi, các quan toà đã nghe hết tất cả những điều này rồi”.

“Nhưng anh biết Dwight đang theo dõi tôi mà! Anh đang làm đảo lộn mọi thứ! Anh sẽ không dám tố giác tôi đâu!”

“Đó là sai lầm của bà đấy, bà Oakley”. Anh ngồi thụp xuống và xoa đầu Taylor. Sau đó anh ngẩng lên nhìn Anna. Giọng anh nhỏ nhẹ, “Anh sẽ làm mọi cách để có được con. Anh có tiền thuê luật sư giỏi nhất. Và anh nghĩ là anh chắc chắn sẽ giành được quyền nuôi Taylor trong khi em thì không có đủ tiền bạc theo đuổi vụ kiện và sau đó sẽ bị tước quyền”.

“Bị tước quyền?”, giọng cô nghe trống rỗng khi cô ôm siết lấy Taylor vào lòng.

“Luật sư của anh rất giỏi trong việc tìm ra cách khiến em bị tuyên bố không thích hợp nuôi con”.

“Tôi không thích hợp sao?”

“Có lẽ việc này không dành cho em quyết định đâu, một khi chúng ta để pháp luật xen vào. Để anh nói cho em nghe mọi thứ nhé, em yêu. Tiền mua được nhiều quyết định công lý trên đất nước này đấy. Anh có tiền, mà có rất nhiều nữa kìa. Còn em thì không”.

“Tôi ghét anh. Tôi ghét anh cho đến chết”.

“Nhưng em vẫn còn sống, vì thế bây giờ em phải về nhà với anh và làm vợ anh, và em sẽ thấy điều này có lợi cho em như thế nào, bây giờ thì đi chứ?” Anh hất chiếc mũ Stetson ra sau, “Bởi vì nếu em đồng ý đi thì anh sẽ giữ bí mật việc xấu xa này. Và anh sẽ làm mọi thứ trong phạm vi quyền lực của anh để bảo vệ em khỏi Dwight nếu anh ta nhảy xổ vào cuộc đời em.”

Cô nhìn trừng trừng vào anh. Môi cô mím lại và mắt cô không chớp. Anh không muốn biết cô đang nghĩ gì. Anh vui mừng vì cô chỉ nhăn mặt nhưng vẫn im lặng. Khi cô không tranh cãi gì nữa thì anh mới bắt đầu thư giãn chút ít.

“Vậy ngay khi cho con ăn xong thì anh đề nghị em hãy bắt đầu đóng gói đồ đạc đi nhé. Chúng ta sẽ đi Houston - ngay tối nay - nơi mà chúng ta sẽ cùng nhau sống cuộc sống vợ chồng”.

“Tôi không thích bị ép buộc”.

“Anh cũng không thích nhiều điều trong tình huống này. Ngày mai chúng ta sẽ nói chuyện về những người thuê anh tìm em - đó là gia đình em”.

Cô ngần ngại.

“Và, em yêu, nếu anh đưa em về làm vợ anh thì anh sẽ lịch sự với em trước mọi người và anh cũng mong nhận được sự nhã nhặn như thế”.

Cô nhắm mắt lại để tránh nhìn anh, “Tôi không tin điều này”, cô thì thầm, “Tôi không tin bất cứ điều gì cả”.

“Anh biết có nhiều điều khó hiểu thấu được nhưng hãy gật đầu nếu em đồng ý với các điều kiện của anh”.

Anh gần như từ bỏ ý định nhận được câu trả lời trước khi cằm cô khẽ hạ xuống.

Sau cùng là tiếng vâng. Anh cũng ghét tình huống này như cô vậy. Nhưng cô đã mang con anh đi và giữ nó cách xa anh, thế là cơn giận của anh lại bùng lên.