Kỳ Kiến Ngọc nghĩ Vạn Dực châm chọc hắn, oán hận phẩy tay áo một cái, không nói một câu xoay người trở về phòng học.

Vạn Dực không hiểu vò đầu, cũng đi theo sau hắn vào Tự Tu đường.

Nghe thấy tiếng bước chân phía sau, Kỳ Kiến Ngọc bỗng dừng lại, chán ghét nhăn mày, “Ngươi vào theo ta làm gì.”

“Điện hạ, nơi này chỉ có một tòa Tự Tu đường. Vạn Dực là bệnh nhân, đương nhiên không chịu được gió lạnh.” Nàng hít hít mũi, bước chân càng không ngừng thản nhiên lướt qua Kỳ Kiến Ngọc, nói “Đương nhiên, nếu điện hạ thật sự không muốn ở cùng một phòng với Vạn Dực...... Vậy cứ ra ngoài sân ngắm trăng cả đêm, đó cũng là một chuyện rất tao nhã.”

Kỳ Kiến Ngọc lại lần nữa đen mặt, đêm nay là mồng một không trăng...... Không đúng! Trọng điểm không phải điều này, Kỳ Kiến Ngọc xoay người quay lại, sao hắn phải vì cái túi da chứa cỏ này mà nuôi muỗi cả đêm.

Chân trước Vạn Dực vừa ngồi xuống, sau lưng Kỳ Kiến Ngọc cũng bước vào Tự Tu đường. Chọn một vị trí cách nàng xa nhất, Kỳ Kiến Ngọc ngồi xuống đưa lưng về phía nàng, tư thế ngồi ngay ngắn, duy trì dáng vẻ thắng tắp, trái ngược hoàn toàn với Vạn Dực đang hận không thể vắt luôn cả người mình lên ghế.

Đây là lần đầu tiên hai người thật sự ở cùng một phòng, nghĩ đến sự tồn tại của đối phương, cả người đều cảm thấy không được tự nhiên.

Chưa đến một canh giờ, không khí trầm lặng ngưng trệ khiến cho hai thiếu niên nhanh nhẹn đang trong giai đoạn trưởng thành bị đè nén vô cùng.

Vạn Dực đã đổi chỗ ngồi ba lần, định lực của Kỳ Kiến Ngọc tốt kinh người, mông hắn vẫn vững vàng dính yên tại chỗ, trên bóng lưng thẳng tắp duyên dáng, ngay cả một nếp nhăn quần áo nho nhỏ cũng không tìm thấy.

“Điện hạ.” Vạn Dực chủ động mở miệng, nàng biết rõ tính nết của Kỳ Kiến Ngọc, kiêu căng lại sĩ diện đến chết, nếu người khác không chủ động mở miệng, thì vĩnh viễn đừng mong hắn sẽ lui bước thỏa hiệp trước.

Đối với nàng mà nói, cái trò giữ mặt mũi này, hiện tại có thua cũng chả sao, thật ra Vạn Dực không ngại chủ động tỏ ra yếu thế, bây giờ nàng đang còn phải dưỡng bệnh, sao thân thể có thể chịu đựng hao tổn như thế, ‘giữ được núi xanh’ mới là đạo lý.

Nhưng đường hầm ngầm mà Vạn lão cha để lại cho nàng...... Nàng tuyệt không muốn chia sẻ với người thứ ba.

Vì thế......

“Điện hạ,” Thấy Kỳ Kiến Ngọc không có phản ứng, nàng lại lên tiếng lần nữa.

Rốt cuộc Kỳ Kiến Ngọc cũng quay sang, tuy rằng giọng điệu vẫn luôn không tốt, nhưng vẫn chưa nói ra lời hằn học gì, “Chuyện gì?”

“Tối nay Điện hạ...... sao lại ở đây?”

Lạnh lùng trên mặt Kỳ Kiến Ngọc càng sâu, lạnh nhạt xoay đi...... Bên tai lại khẽ ửng hồng cực nhạt, không chú ý sẽ không nhìn thấy.

Kỳ thật giờ phút này Kỳ Kiến Ngọc đang thẹn quá thành giận, hắn đã khổ đọc trắng đêm, một đêm chưa ngủ, đêm nay chỉ lơ đễnh một chút đã ngủ quên ở Tự Tu đường. Đợi khi hắn tỉnh lại...... Kỳ Kiến Ngọc đau giận vạn phần, sao hắn có thể lường trước việc chính mình lại bị người ta nhốt cùng Vạn Dực.

Loại lý do này sao có thể nói ra! Kỳ Kiến Ngọc ngoài mạnh trong yếu quyết dùng chiến tranh lạnh dọa lui sự quan tâm của Vạn Dực.

Vạn Dực cũng thực thức thời, liền chuyển đề tài, “Vậy điện hạ có biết tối nay ai khóa cửa không?”

Vấn đề này thì Kỳ Kiến Ngọc không thèm giấu, chậm rãi nói, “Con của Thủ phụ mới nhậm chức -- Thương Hủ.”

Vạn Dực mẫn cảm nghe ra chút rét lạnh trong đó. Nàng cố gắng hoạt động trí óc nhớ lại Thương Hủ là nhân vật nào...... A, nhớ rồi, hình như lúc phụ thân Vạn An vẫn còn là Thủ phụ, Thương Hủ là một thành viên trong nhóm hầu cận của Kỳ Kiến Ngọc, ấn tượng về gã không nhiều lắm, chỉ mơ hồ nhớ được gã là kẻ...... thẳng thắn nghiêm nghị? Bởi vậy thường không hợp với nhóm người hầu tiểu nhân của nàng.

Ai mà lường được, Vạn An như mặt trời ban trưa lại cứ thế mà thăng, càng không ngờ được cuối cùng vị trí thủ phụ, lại rơi vào tay hộ bộ Thượng thư Thương Lượng phụ thân của Thương Hủ. Thương Lượng mới nhậm chức chưa lâu, thành tích cụ thể còn chưa rõ, nhưng có thể xác định một điều là, muốn thắng được Vạn An, thì da mặt – phải càng dày!

Từ khi lão ta là Đại Học sĩ, đã bị Ngôn quan không ngừng buộc tội, nhưng sức chịu đựng của người anh em này thật quá tốt, mặc kệ nhóm Ngôn quan buộc tội thế nào, lão ta vẫn như cũ lù lù bất động. Vì thế dân gian ban cho lão một biệt hiệu -- “Thương Bông*”.

Ý gì?

Người bông, không sợ đạn pháo! (*bông = bông vải, cây bông vải)

Không thể ngờ rằng sau khi có quyền thế, bụng của vị Thủ phụ mới này đúng là quá lớn, muốn noi theo phụ thân Vạn An của nàng sao? Vạn Dực hừ khẽ, nếu Vạn An không có tài, sao tay có thể vươn dài đến vậy, sau này Kỳ Kiến Ngọc tất không phải vật trong ao, sao có thể để ngươi thoải mái.

Có lẽ do cùng cảnh ngộ, Vạn Dực nhìn Kỳ Kiến Ngọc, cũng cảm thấy có hơi …thuận mắt hơn một chút.

Nàng tiếp tục nói, “Không biết điện hạ có nghĩ tới cảnh tượng ngày mai, khi Tự Tu đường mở cửa không?”

Kỳ Kiến Ngọc định nói không phải bình thường đều mở cửa vào giờ Thìn sao, nhưng đột nhiên ý thức được ngày mai là Kỳ thi lớn, sao có thể có đệ tử chạy tới tự học chứ? Chỉ sợ chờ sau khi kỳ thi chấm dứt Tự Tu đường mới có thể được mở ra. Trong nháy mắt Kỳ Kiến Ngọc liền nổi giận, quạt ngọc vỗ lên bàn, “Cha con họ Thương này thật to gan!”

Vạn Dực ậm ừ phụ họa, sau đó bỗng nhiên làm như lơ đãng nói, “Ta không tin Tự Tu đường lớn như vậy, lại tìm không được một khe hở nào để có thể rời đi.”

Kỳ Kiến Ngọc khẽ cười một tiếng, từ chối cho ý kiến, nhưng sau khi Vạn Dực ra ngoài, chậm bốn năm bước hắn liền đuổi kịp.

Vì muốn làm như thật, Vạn Dực nén nhịn chịu cho đám muỗi cái điên cuồng châm đốt, từ cửa viện lần mò ra hoa viên nhỏ phía sau, giả vờ tìm suốt một canh giờ, rồi nhìn về phía Kỳ Kiến Ngọc.

Vừa nhìn, nàng liền thấy bất công, đừng nói trên mặt hắn không có một vết đốt, ngay cả quần áo trên người vẫn phẳng phiu thẳng thớm.

Vạn Dực nhìn cái áo thư sinh sắp nhăn như dưa muối của mình, chỉ có thể giải thích là vừa rồi Kỳ Kiến Ngọc nhất định đã thảnh thơi lười biếng, vô tư hưởng thụ thành quả lao động của nàng. Nhưng vết muối đốt đâu, chẳng lẽ lại giải thích vây quanh Kỳ Kiến Ngọc đều là muỗi đực?

Thầm mắng một câu, Vạn Dực dẫn Kỳ Kiến Ngọc đến địa điểm đã định trước, “Điện hạ, hình như đất chỗ này có hơi cao......”

Kỳ Kiến Ngọc không nghi ngờ gì, bước nhanh đi tới mong tìm ra manh mối, ai ngờ đi đến nửa đường, bùn đất dưới chân nhìn rất bình thường, bên trong lại đã vét sạch hoàn toàn, thân thể Kỳ Kiến Ngọc nghiêng qua, dồn khí xuống đan điền, một chân khác chợt dùng sức dẫm lên đám bùn nhão, nương theo lực phản hồi yếu ớt này, lao ra ngoài.

Mà Vạn Dực cách đó vài bước, vận may lại không tốt, như đạn pháo trực tiếp phóng tới đập vào đầu Kỳ Kiến Ngọc --

Ui! Đau quá.

Vừa mới dậy thì, bộ ngực bắt đầu phát triển, bình thường trong lúc vô tình đụng phải sẽ lâm râm đau đớn, Vạn Dực oán giận trừng mắt nhìn đôi tay giờ phút này đang đặt trên ngực nàng, hận không thể chặt hết xuống.

Cũng may nàng mới mười một tuổi, trỗ mã cũng hơi chậm, sau khi cởi quần áo nhìn gương nghiên cứu, cũng thấy chẳng có gì khác biệt so với thiếu niên cùng tuổi.

Mà Kỳ Kiến Ngọc cũng sững sốt sờ sờ mặt, vừa rồi khi mới ngã xuống...... Thật giống như bị cái gì đó mềm mại ấm áp chạm vào......

Sau khi cúi đầu xác định một lần nữa đối phương là Vạn Dực --

Sét đánh giữa trời quang rồi!

Kỳ Kiến Ngọc bỗng dưng nhảy dựng lên liều chết lau mặt, đến khi đầu óc nghĩ tới...... Trong lòng tựa như có chấn động mỏng manh, hắn chợt cảm thấy rét run một trận.