Lam Phượng Hoàng

​Mưa xuân tí tách nhỏ giọt gần cả tháng, đến tiết Hạ Chí trời mới quang đãng, đối với nhóm Thái Học sinh của Nhập Tu đường mà nói, đây là khoảng thời gian diễn ra cuộc thi qua trọng nhất từ khi vào học.

Vào Quốc Tử Giám nhập học chẳng phân biệt tuổi tác, chỉ chia theo ba cấp, lớp cấp một và lớp cấp hai phải học một năm rưỡi, sau ba năm học, phải trải qua cuộc thi đào thải, đủ tư cách mới có thể thăng lên gia nhập lớp cấp ba, không đủ tư cách tất phải học lại từ đầu.

Nhập Tu đường mà Vạn Dực đang học chính là lớp cấp hai, lớp cấp ba học ở Dẫn Tính đường.

Kỳ thi càng đến gần, mỗi ngày đều có thể nhìn thấy càng lúc càng nhiều nhóm Thái Học sinh còn ở lại lớp sau giờ học, trên trán cột ba chữ ‘Dẫn Tính đường’ thật to, khổ học suốt đêm.

Tuy Vạn Dực cũng muốn phối hợp theo phong trào một chút, tuổi trẻ thì phải nhiệt huyết như thế chứ. Ngặt nỗi xương cốt nàng thật sự chỉ ở mức tạm được, chỉ mới thức một đêm, sau khi về phòng liền ngã bệnh.

Nay thuốc nước, thuốc viên đều đã uống không ít, mà hiệu quả lại chẳng thấy đâu.

Giờ là lúc quan trọng, sao có thể nghỉ học. Vạn Dực đành chấp nhận số phận, liên tục khụ khụ khụ khụ đến Nhập Tu đường.

Bộ dạng nàng không tệ, nhiễm bệnh chưa bao lâu đã khiến nàng nhu nhược mỏng manh đi rất nhiều, lại nâng đôi mắt hồ thu mênh mông, khóe mắt ửng đỏ đau thương nhìn nhìn -- các huynh đệ à, quân tử không lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, hay chờ ta hết bệnh rồi hãy khi dễ tiếp?

Hoang phế ba năm học, cho dù có thông minh hơn nữa, hệ thống lại bài học một lần nữa cũng không phải là việc dễ dàng.

Vạn Dực lắc lư cái đầu càng ngày càng nặng, tựa lên giường, nhíu mày cầm sách gặm câu được câu không.

“Công tử! Công tử, ngài ra đây một chút đi......”

Từ xa đã lớn tiếng gọi, Ngôn Trọng kích động chạy vào nhà, tay túm chặt trước ngực, mắt lấp lánh như sao nhìn nàng, “Công tử, bệnh của ngài, nô tài tìm được cứu tinh rồi!”

“Hả?”

Thư đồng nhỏ dùng sức gật đầu, “Công tử, ngài theo nô tài là được.”

Quốc Tử Giám quản lý nghiêm khắc, khách lạ không thể vào trong, bởi vậy nếu muốn gặp khách lạ thì phải đến nhà kề tách biệt là hiên nhỏ Lâm Thủy.

“...... Đây là...... cứu tinh…. mà người nói?”

Vạn Dực đứng ngốc ra, vạt áo phất phơ, nếu xem nhẹ cái mặt đen thui lúc này, người đẹp cùng cảnh đẹp, đúng là đẹp như tranh vẽ.

Thư đồng nhỏ hoàn toàn không nhận thấy sắc mặt khó coi của chủ nhân, vẫn tiếp tục lôi kéo đạo sĩ trung niên tuấn tú toàn thân trùm áo đạo sĩ tay cầm bát quái, “Dạ! Ông ta chính là -- Liễu, bán, tiên! Ông ta nói nếu chỉ là chút cảm lạnh, công tử sẽ không ốm đau lâu như vậy, tất đã có tà ma nhập thể bla bla......”

Vạn Dực không đợi hắn ta “bla” xong, liền trực tiếp nâng một chân lên, tao nhã đá đạo sĩ kia xuống hồ.

“A! Công tử!”

Vạn Dực thu chân, dịu dàng mỉm cười sờ sờ đầu hắn ta, “Không phải ngươi nói ông ta là bán tiên sao? Bản công tử liền dứt khoát giúp ông ta một tay, để ông ta hoàn toàn thành tiên.”

Thư đồng nhỏ: “......” Công tử thật đáng sợ.

Vạn Dực khoanh tay quay trở về, đi được hai bước liền phát hiện Thư đồng nhỏ không lập tức đuổi theo, lại quay đầu tung một ánh mắt ‘Còn không mau đuổi theo’.

Rốt cuộc nàng cũng biết vì sao đám lão gia trong Ảnh vệ doanh dù đau lòng Ngôn Trọng là tài năng vượt trội, mà vẫn đá hắn ta ra làm thư đồng cho nàng......

Vỗ trán, chẳng lẽ chỉ có các ngươi sợ mất mặt, còn ta không sợ?

Vì lúc nãy Thư đồng nhỏ lớn giọng, tất cả các phòng ngủ dọc hành lang dài đều mở cửa sổ.

Kỳ Kiến Ngọc ở phòng đầu tiên của hành lang dài, Vạn Dực ở phòng cuối cùng, hành lang dài bố trí hình cung nửa vòng tròn, vừa vặn hai gian phòng đầu cuối đối diện từ xa.

Kỳ Kiến Ngọc chăm chú nhìn Thư đồng nhỏ ủ rũ cúi đầu đi phía sau, cùng Vạn Dực quay về, không hứng thú định khép cửa sổ, lại phát hiện Vạn Dực đột nhiên quay đầu, chuẩn xác nhìn về phía hắn, như mơ hồ nhếch khóe môi, trong lòng Kỳ Kiến Ngọc đột nhiên dâng lên cảm giác phiền chán không tên, lạnh lùng đóng rầm cửa sổ.

Từ sau cuộc tranh luận về “Xuân Thu”, Vạn Dực tự nhiên nhận thấy mức độ chú ý của Kỳ Kiến Ngọc đối với nàng lặng lẽ tăng lên rất nhiều. Ở mấy môn khác như “(Kinh) Dịch”, “(kinh) Thư”, “Thơ”, “Lễ” trong lớp càng thêm tích cực, một lòng một dạ muốn kích nàng cạnh tranh.

Đáng tiếc một màn hết hồn mà Vạn Dực biểu hiện ở “Xuân Thu” chính là phù dung sớm nở tối tàn, sau đó vẫn tầm thường như trước, không tiếng động chìm nghỉm trong đám người.

Xem ra ngày ấy hắn quả nhiên là gặp may?

Thời gian càng lâu, ngay cả Đổng phu tử cũng không khỏi hoài nghi, mà ánh mắt thường xuyên tập trung trên người Vạn Dực, cũng theo thời gian mà dần lạnh nhạt, cuối cùng trực tiếp bị gương mặt xuất chúng kia lướt qua.

Một ngày trước kỳ thi, nghe nói Tự Tu đường có trợ giáo ở sáu Đường hệ thống bài học.

“Chậc, tốt xấu gì cũng nên sáng tạo một chút chứ.” Vạn Dực tự lẩm bẩm, đứng dậy thay quần áo.

“Công tử biết rõ có gian trá mà còn đi?”

“Chẳng phải khi còn trẻ trải qua nhiều khó khăn thì sau này mới có tương lai sao? Bằng không đến lúc già đi, ngay cả một chút chuyện để nhớ cũng không có.”

“Công tử sáng suốt!” Thư đồng nhỏ định ra ngoài theo.

Vạn Dực nâng tay cản lại, “Đêm nay ngươi ở lại đây, không cần theo ta đến Tự Tu đường.”

Thư đồng nhỏ uất ức hỏi, “Vì sao?”

...... Bởi vì dẫn theo ngươi ra ngoài ta sẽ rất mất mặt.

Cho ta thêm chút thời gian để thích ứng đi.

Màn đêm buông xuống, đêm nay Tự Tu đường thực sự có trợ giáo của sáu Đường giúp ôn bài.

Sau khi thuộc lòng hết nội dung bài học của sáu Đường, Vạn Dực vừa nhấc đầu, quả nhiên người đã sớm lẩn mất tăm hết.

Tự Tu đường ở Quốc Tử Giám là một viện độc lập, chiếm diện tích lớn, có thể chứa một lúc sáu trăm người.

Khi Vạn Dực rời khỏi phòng lớn đi về hướng cửa viện, lại ngoài ý muốn nhìn thấy Kỳ Kiến Ngọc đã đứng đó. Giờ phút này hắn đang ngẩn người lạnh lùng trừng mắt nhìn cửa viện đã bị khóa.

Sau khi hai người phát hiện ra đối phương thì đều sửng sốt.

Vạn Dực mở miệng trước, “Điện hạ...... Thật trùng hợp.”

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Mọi người có muốn Vạn Dực lưu ban, nghĩ cách giấu tài không? Hay vẫn nên tiếp tục làm bạn học của Kỳ Kiến Ngọc, đấu đá đến cùng?