_ Vương Gia Huy, trái tim anh làm bằng sắt à? – Nhã Văn thét lên - Trước cái chết của chị tôi, của người bạn bên anh suốt 18 năm mà lại thốt lên câu tàn nhẫn thế sao? Anh có biết, với chị tôi, anh quan trọng như thế nào không? Với một đứa trẻ tự kỉ mà nói, việc để người khác bước vào thế giới của mình là một việc vô cùng khó khăn. Vậy mà anh đã có thể chiếm lĩnh cả thế giới của chị tôi, là niềm tin để chị ấy sống. Vì cớ gì anh lại có thể vứt bỏ chị ấy như thế? Vì cô ta, người con gái anh chỉ mới gặp mặt? 

_ Tôi không bỏ rơi ai cả. Tôi rất tiếc về cái chết của cô ấy, nhưng tình yêu không thể dựa vào thời gian bên nhau được. Là tôi đã có lỗi khi không làm rõ mọi chuyện với Nhã Phương sớm hơn, vì thế kết quả ấy nên do tôi gánh lấy, chứ không phải là Đan. – Huy nhẹ nắm lấy tay Đan, cảm giác đau lòng vẫn chưa thôi. Nếu muốn tìm người để trả món nợ năm ấy thì hãy tìm đến anh chứ không phải là nhằm vào Đan như lúc này. Cô quá mong manh để đối diện với những sự thật phức tạp như thế. 

_ Phải, phải, là anh… - Nhã Văn cười nhạt – Nhưng hướng vào cô ta mới khiến anh sống dở chết dở. Bởi cô ta là mạng sống của anh không phải sao? 

“ Chị à? Tại sao chị lại đáng thương như thế? Tại sao chị lại yêu con người ấy hơn chính bản thân mình?Có bao giờ, trong anh ta tồn tại một khái niệm tình yêu dành cho chị đâu chứ?” 

_ Trịnh Nhã Văn! – Huy trầm giọng, cái nhìn sắc bén như muốn giết người. Huy có thể cảm nhận sự kiên nhẫn trong mình đang dần cạn kiệt. 

_ Vậy thì… tại sao? – Đan nhẹ đưa cổ tay đã được Nhã Văn băng bó lên, tiếp tục. Cô có thể cảm nhận được sự hận thù đang ngập tràn bên trong Nhã Văn, vậy thì vì cớ gì… 

_ Vì tôi thua cô! – Giọng cười thê lương ấy lại cất lên – Thua chính bản thân cô, chứ không phải vì những điều khác. Tại sao cô lại tin tôi đến thế, tôi đáng tin thế sao? Tại sao cô lại bất chấp tất cả chỉ để chứng minh tôi trong sạch trong lần lộ bản thiết kế lần ấy? Tại sao dù xảy ra chuyện gì cô cũng đứng về phía tôi? Tại sao lại như thế? – Rốt cục nước mắt cũng đã tuôn rơi, ướt nhòe cả gương mặt đang cố tạo nên vẻ thờ ơ. 

_ Vậy lần ấy…? – Đan lắc đầu, vẻ mặt không thể nào tin nổi. Nếu đúng như những gì Nhã Văn nói thì tất cả những việc xảy ra gần đây đều là… 

_ Tất cả đều là kịch bản của tôi. – Nhã Văn “hào phóng” thừa nhận 

– Bị tấn công trong cánh rừng Lausenne ngày ấy, gặp nạn tại bar, bản thiết kế mất cắp, chuyện xảy ra với Réne lần ấy, lần suýt chết gần đây… cô nghĩ tất cả đều là sự trùng hợp ngẫu nhiên sao? 

Hà Linh Đan, cô cảm thấy thế nào? À không, phải là nên cảm thấy thế nào nhỉ. Cô không thể tin phải không? Chính tôi, một mình tôi đã đảm đương tất cả, là người hết lần này tới lần khác đẩy cô tới bờ vực nguy hiểm. Cô dám nói cô không hận tôi sao? Cô có cao thượng đến thế không? Thuê người tấn công cô, lấy cắp bản thiết kế, đổ tội cho Sophia, đe dọa cô trong thang máy ngày ấy, màn kịch khiến cô nhận của René một cái tát đầy nhục nhã… tất cả đều do một tay tôi tạo nên, cô bé con cô từng nói ngây thơ đã làm đấy. Sự ngây thơ cô lầm tưởng đã khiến cuộc sống cô bước vào ngõ cụt như hôm nay. Phải rồi, còn lần cô vào viện gần đây nữa chứ, nếu không có anh ta, liệu tôi có gặp được cô ngày hôm nay? Cô quá ngốc hay quá tin người? Hà Linh Đan, chắc hẳn ngoài hận tôi, lúc này cô chẳng còn lựa chọn nào khác đâu nhỉ? 

_ Cuộc chơi này tôi không thua, chỉ tiếc rằng đến khi quyết định tôi lại quá mềm lòng. Anh ta nói đúng, lỗi lầm không phải do cô gây ra, chỉ trách sao chị tôi quá mù quáng vì tình yêu mà thôi. – Nhã Văn cuối cùng đã có thể chấp nhận sự thật, cô thua mà không thua. Đã đến nước này, không buông tay cũng phải buông tay thôi. 

Ngẩng lên, ánh mắt Nhã Văn nhìn vào khoảng không hư vô trước mắt, ánh mắt thẩt thần, mơ hồ… 

“Rose à, em xin lỗi, em không thể kết thúc tất cả mọi chuyện ở đây. Em không thể giúp chị báo thù được. Một mình chị ở đó có lạnh lắm không? Em rất nhớ chị! Đợi em nhé, Rose…” 

_ Đừng, Nhã Văn! – Đan thét lên khi Nhã Văn bất chợt nhặt lấy con dao trên sàn, mũi nhọn chĩa về chính mình. Làm ơn, cô sợ phải chứng kiến những nỗi đau ấy lắm rồi. Tại sao cứ phải hủy diệt đi cuộc sống của nhau như thế. 

Nhưng hành động của Đan và tất cả mọi người đều không nhanh bằng khát vọng muốn được giải thoát của người con gái kia. 

Mùi máu tanh lại lần nữa ám nhiễm cả không khí, nồng và ám ảnh hơn trước… 

Cả một đời sau, có lẽ Đan sẽ chẳng bao giờ quên được nụ cười của Nhã Văn khi ấy, nụ cười của một thiên sứ khi nhìn cả thế giới bị hủy hoại trước mắt…