Đan không nói được gì, chỉ úp mặt vào vồng ngực Huy nức nở. Tại sao lại có thể như thế chứ? Tại sao không phải là một ai khác mà lại là Nhã Văn? Mọi người đều có thế nhưng cô bé thì không. Vậy mà sự thật cứ phơi bày trước mắt, trớ trêu đến nghẹn ngào. 

Vỗ nhẹ vào bờ vai Đan, Huy biết cô lúc này rất đau lòng, không phải dễ dàng gì để chấp nhận sự thật này. Có lẽ anh đã quá sơ suất khi nghĩ rằng cô gái nhỏ bé kia có thể là người để Đan tâm tình ở nơi đất khách khi mà bên cạnh cô không có Linh. Vậy mà, chỉ một phút lơ là ấy đã khiến mọi chuyện trở nên nghiêm trọng như hôm nay. Nhưng, anh thật sự không hiểu, nguyên nhân của cô ta là gì, bởi đóng hai vai trong màn kịch cuộc đời không phải là một việc dễ dàng. 

_ Tại sao… tại sao em có thể làm thế với chị? – Đan nhìn thẳng vào đôi mắt đen ấy, tìm chút quen thuộc ngày nào nhưng không hề có. Điều đó khiến trái tim cô vì hoảng sợ mà hẫng đi một nhịp. Hãy nói với chị, em chỉ vì bất đắc dĩ mà thôi, hãy nói với chị đây không phải là sự thật đi! 

_ Vì sao ư? – Tiếng cười lại lần nữa bật lên, đánh tan chút hi vọng cuối cùng trong Đan – Tại sao các người không tự hỏi chính mình, hỏi những việc các người từng gây ra ở quá khứ. 

_ Quá khứ? – Đan mơ hồ lẩm bẩm. Rốt cuộc, ở quá khứ, cô đã gây nên tội gì? 

_ Cô không ấn tượng gì với cái tên Trịnh Nhã Văn hay sao? 

Trịnh Nhã Văn? Quá khứ?. Các mảnh ghép xưa cũ tìm về với nhau, nhập nhoạng nhưng rõ ràng. Cuối cùng, cô cũng đã hiểu. 

_ Trịnh Nhã Phương! – Trước khi Đan kịp lên tiếng, Huy đã chậm rãi kêu lên cái tên đó, cái tên tưởng chừng như đã ngủ quên theo năm tháng. 

_ Anh vẫn còn nhớ? Khá lắm Vương Gia Huy. Chả trách năm đó chị tôi đã chọn cách chết vì anh. – Giọng nói nghẹn ngào phút chốc trở nên phẫn hận. – Cả hai người các người đã đẩy chị tôi vào chỗ chết thì tôi làm sao có thể để hai người hạnh phúc được chứ? Nợ máu thì phải trả bằng máu? Các người hiểu quy luật đó hơn ai khác kia mà. 

_ Chết? – Đan thất kinh, môi mấp máy, run rẩy – Trịnh Nhã Phương, chị ấy đã… 

_ Cô có biết tại sao tôi lại chọn hôm nay để bắt cô không, tại sao phải canh giờ không? Bởi đơn giản, hôm nay chính là ngày giỗ chị gái tôi. Chính ngày này 6 năm trước, chị tôi đã dùng chính cách tôi yêu cầu chị để kết liễu cuộc đời mình. 

Nhã Văn gần như rít những lời ấy qua kẽ răng. Cô có hiểu? Cô có bao giờ hiểu cảm giác của đứa em gái khi là người đầu tiên phát hiện chị mình đã chết, cả người ngập ngụa trong bể máu không? Làm sao cô hiểu được kia chứ? Lúc chúng tôi đau khổ thì cô lại đang hạnh phúc với anh ta. Đó gọi là công bằng sao? Cô có biết cảm giác của tôi khi một mình trong đêm, đọc những dòng chữ run rẩy trong bức thư tuyệt mệnh chị mình để lại là như thế nào không? Cô nói đi, làm sao tôi có thế tha thứ cho các người đây? Chỉ cần nhớ đến nụ cười ưu thương của chị ấy là tôi không thể ngăn nổi khao khát trả thù. Tôi hận cô, thực sự rất hận. 

_ Nhưng… tại sao? – Đan vẫn rất mập mờ giữa thực và hư, cô dường như không thể tin được những gì mình đang nghe. – Chẳng phải năm ấy, Nhã Phương đã đi du học sao? 

_ Du học? Đó chỉ là lí do hoàn mỹ để anh ta che giấu cho việc làm của mình thôi. Cô tin như vậy ư? Cô tin anh ta có thể để cho chị tôi yên bình rời đi khi chị tôi đã làm tổn thương đến cô ư? Vương Gia Huy, tôi không nghĩ anh ta là người đơn giản như thế. – Nhã Văn trào phúng, nụ cười châm biếm nở dần trên đôi môi. 

_ Huy? – Đan tách ra khỏi anh, nhìn vào khuôn mặt đã từ khi nào trở nên lạnh băng. Là anh sao? Tất cả những điều Nhã Văn nói đều là sự thật sao? Nỗi nghi vấn đong đầy trong đôi mắt thảng thốt của Đan. 

_ Cô ta nói đúng… - Anh chậm rãi. Không hề vòng vo hay trốn tránh, Huy nhìn thẳng vào mắt Đan, giải đáp những nghi vấn trong cô 

– Chuyện Nhã Phương rời trường năm ấy có liên quan tới anh. Nhưng anh không hề hối hận. Nếu quay lại lúc ấy, anh vẫn sẽ làm thế. 

Đan bất lực khép mắt. Cô nên nói gì đây, trách anh? Cô có tư cách gì để trách anh khi mọi điều anh làm đều vì cô. Mọi thứ cứ như một cuộn chỉ đã rối bời, càng gỡ chỉ càng thêm rối. Có trách thì trách số phận tại sao lại buộc vận mệnh của họ lại với nhau bằng sợi dây oan nghiệt. Và lúc này đây, càng vùng vẫy càng làm cho vòng siết ấy thêm chặt.