Nước Mắt Bồ Công Anh

Chương 19: Tiếng nói nơi tiềm thức

“ Cả thế giới như sụp đổ trước mắt anh, khi không biết lúc này em nơi đâu…” 

Linh trở lại nhưng không thấy bóng dáng Đan đâu. Hoảng sợ. Lo 

lắng. Linh chạy dọc theo bờ biển, quay lại điểm ban đàu cất tiếng gọi to 

_ Đan! Mày ở đâu?- Giọng Linh khản đi 

Linh chợt nhớ, rút di động và bấm số.. 

Tiếng chuông vang lên… 

Linh nhìn xuống bãi cát, chiếc điện thoại của Đan, cô bé làm rơi nó 

ở đây. Linh muốn điên lên….. 

Linh không muốn gọi thầy cô, bởi như thế sẽ chỉ rắc rối hơn thôi. 

Biết đâu Linh chưa tìm kĩ…. 

Không còn cách nào khác, Linh quay về khách sạn. Sau khi hỏi lễ 

tân, Linh chạy lên gõ của phòng Huy. Người mở của là Thiên… 

_ Làm ơn cho tôi gặp Huy!- Giọng Linh nghẹn đi vì lo sợ 

_ Huy à?- Thiên giật mình khi nhìn thấy vẻ hoảng hốt của Linh 

_ Ai thế?- Huy lên tiếng 

_ À! Mày ra đây! Tao không biết! 

Huy bước ra…. 

_ Linh à? Có chuyện gì thế? 

_ Linh Đan… Linh Đan…?- Linh lắp bắp 

_ Đan làm sao? 

_ Không thấy nó đâu cả! 

_ Là sao? Nói rõ đi nào!- Huy mất dần bình tĩnh 

_ Mày yên xem nào!- Thiên nói với Huy rồi quay sang Bảo Linh- Bạn cũng bình 

tĩnh lại - Thiên đặt tay lên vai Linh trấn an- Giờ thì nói đi! 

Linh bắt đầu kể, từ việc rủ Đan đi dạo, đến lúc rời Đan đi mua nước 

và khi quay lại thì không thấy cô bé đâu… Bảo Linh bật khóc… 

_ Lỗi là ở tôi! Nếu tôi không rủ Đan đi thì đâu có chuyện gi! Hức… hức… Giờ 

phải làm sao? 

_ Bình tĩnh lại nào!- Thiên vỗ về 

_ Giờ mày…? 

Thiên chưa kịp nói hết câu thì Huy đã quay vào trong lấy áo khoác 

rồi vụt chạy ra ngoài 

_ Tôi đi với!- Linh toan chạy theo nhưng Thiên đã kịp kéo lại 

_ Nghe tôi đi! Cậu hãy về phòng để nếu Đan quay lại thì liên lạc với chúng tôi. 

Bạn không đủ sức đi tiếp đâu. Bạn mà ngất đi là lớn chuyện đó! Ở lại và đợi 

nhé!- Nói rồi Thiên chạy đi sau khi để lại cho Linh số điện thoại. Chẳng mấy 

chốc cậu nhóc đã đuổi kịp Huy 

_ Mày đi theo hướng đó, tao đi hướng này. Có tin gì thì liên lạc cho tao. Nếu 

sau 1 tiếng mà không có kết quả gì thì phải nhờ giúp đỡ thôi! 

Huy gật đầu rồi quay đi… 

…. 

Trời mỗi lúc một tối. Đan không biết đường nào để quay lại chỗ cũ 

Thêm việc, trong lúc chạy và khóc nên Đan đã làm rơi kính áp tròng nên 

chẳng thấy gì cả. Cô bé không biết phải làm sao. Cảm giác bị lạc vú Hà ngày 

còn bé quay về khiến Đan sợ hãi. Tất cả đều yên ắng. Chỉ có tiếng rì rào của 

biển… 

Bỗng có ai đó chạm vào người Đan. Cô bé giật bắn mình. Hoảng 

hốt lùi lại, suýt nữa thì cô bé ngã nhào xuống biển nếu không có bàn tay 

người ấy giữ lại. Đan vùng mạnh tay ra… 

_ Đừng chạm vào tôi! Ai thế? 

Huy vừa thở phào nhẹ nhõm giờ lại băn khoăn trước phản ứng của Đan… 

_ Bạn sao thế? Là tôi đây mà!- Huy lên tiếng 

_ Huy! Bạn đây rồi!- Đan cứ thế nức nở 

Huy im lặng không nói gì, bước tới kéo Đan vào lòng ôm ghì, để cô 

bé mặc sức tức tưởi… 

_ Tôi…sợ…quá!- Đan lên tiếng 

_ Ừ! Tôi biết! Giờ thì không sao rồi! Đừng sợ! 

Được một lúc, Đan quệt nước mắt tèm lem trên mặt. Huy thấy vậy 

thì đưa tay dịu dàng lau đi những giọt nước trong suốt ấy. 

_Tôi còn sợ hơn, khi nghe Linh nói không thấy bạn đâu! 

_ Linh!- Lúc này Đan mới chợt nhớ 

_ Thiên đã báo rồi! 

_ Tôi xin lỗi! 

_ Đừng nói nữa!- Huy mệt mỏi- Tại sao bạn lại phản ứng dữ dội khi gặp tôi 

thế? Chẳng khác nào người thấy ma! 

_ Tôi không thấy gì cả! 

_ Sao lại không thấy gì?- Huy hoảng 

_ Tôi làm rơi kính áp tròng rồi!- Đan đau khổ 

_ Bạn bị cận à? 

_ Không nhẹ! 

Một cơn gió lướt qua khiến Đan rùng mình. Huy cởi chiếc jacket ra 

khoác vào cho cô bé… 

_ Bạn không lạnh à? 

Tới lúc này Đan mới biết mình đang run lên vì lạnh… Cô bé hướng 

ánh nhìn xa xôi ra biển. Cả hai cùng lặng im. Chợt Đan lên tiếng 

_ Sao bạn không một lần hỏi tôi? 

_ Về chuyện gì? 

_ Tất cả. Vì sao tôi lại ngất đi khi chạm vào cây dương cầm, lại hoảng sợ khi 

nhìn thấy “My heart will go on”, lại không muốn quay về Nha Trang. Và vì sao 

lại ở nơi xa lạ này, một mình…. 

_ Tôi không muốn bạn phải nói những điều khiến bạn đau lòng! Vả lại nếu 

muốn bạn ắt sẽ nói ra!- Huy trả lời thản nhiên nhưng nỗi đau lại đong đầy 

trong đáy mắt. Một sự bình thản đau đớn. Tất nhiên Đan không hề biết… 

_ Là vì- Đan ngập ngừng- hình bóng của một người! 

_ Một người? 

_ Đúng vậy! Vì cậu ấy! Khôi Nguyên!!!