“Far across the distance and spaces between us 

You have come to show you go on” 

- My heart will go on- 

Tại sân bay… 

Mọi người được một phen ngỡ ngàng trước sự xuất hiện của Đan. Không ai nghĩ cô bé sẽ có măt. 

Nhưng đó chỉ là một phần.. Bởi ai cũng chăm chú nhìn trang phục đậm chất tomboy của cô bé… 

Một chiếc jean sẫm màu, có vài đường cắt tạo điểm nhấn. Một áo pull trắng, phía trước có dòng chữ design theo phong cách Graphity. Bên ngoài là chiếc sơ mi đen đước xắn tới khuỷu tay, không hề cài nút, để lộ chiếc áo trắng bên trong. Đôi bata đơn giản nhưng nổi bật. Mái tóc đen xõa dài. Đầu đội chiếc mũ lưỡi trai cầu kì. Tay đeo những vòng dây da to bản. Chiếc kính mát màu hổ phách không những giúp Đan che đi đôi mắt “ gấu trúc” vì mất ngủ mà còn làm cho bộ trang phục thêm ấn tượng… 

Huy nhìn những ánh mắt ngỡ ngàng xung quanh, phì cười khi nhận ra ban sáng mình cũng như thế. 

Bấy giờ, mọi ánh mắt đổ dồn về phía cậu nhóc. Đơn giản vì Huy đang đi cạnh Đan, tay kéo cả hai chiếc vali… 

Linh chạy tới, ghé sát tai Đan 

_ Hai người có cần tạo scandal như thế không? 

_ Hả? 

_ Không phải đang mặc đồ couple à? 

_ Không!...- Đan giật mình quay sang Huy. Cho tới tận lúc này Đan mới nhận ra, chưa lần nào cô bé chú ý đến việc Huy mặc gì cả. Nhưng hôm nay thì khác… 

Vẫn là jean và sơ mi nhưng lại tạo ấn tượng đặc biệt. Đôi converse trắng khỏe khoắn, chiếc mũ phớt điệu nghệ. Nhưng cô bé thích nhất là chiếc khuyên tai lấp lánh ẩn sau mái tóc. Nhìn đáng yêu vô cùng…. 

Và chỉ hai màu trắng- đen như trang phục của cô bé??? 

_ Họ là một cặp đấy!- Một vài người thì thầm với nhau rồi bỏ đi với ánh mắt ghen tị 

_ Chúng ta tập trung lại nào!- Tiếng thầy giám thị vang lên 

_ Chúng ta đi thôi! 

_ Này, tôi tự làm được mà!- Đan lên tiếng khi Huy giật lấy vali từ tay cô bé 

_ Đừng bướng! Nhanh đi! 

Đan không biết nói gì hơn, chỉ chạy lẽo đẽo theo sau. Sau một mớ thủ tục rắc rối, mọi người mới lên máy bay. Cơn buồn ngủ lại ập đến, cũng phải thôi, tối hôm qua có ngủ được đâu!!! 

Kết quả là cô bé chẳng biết máy bay cất cánh từ lúc nào.. 

Cho đến khi… 

_ Đan!- Có bàn tay khẽ lay cô bé- Bạn có một máy bay chạy một vòng nữa để bạn được ngủ không? 

Đan mơ màng mở mắt, giật mình khi thấy mình đang tựa lên vai Huy 

_ Sao lại? 

_ Sao lại gì chứ? Bạn ngủ say như chết ấy! Chúng ta tới nơi rồi! Đi thôi! 

Huy mỉm cười kéo Đan dậy… 

_ Sao lại thế?- Đan liếc Linh sắc lẻm 

_ Thế gi?- Linh giả nai 

_ Mày ngồi cạnh tao cơ mà? 

_ Huy muốn đổi chỗ đó! Mà con gái con đứa gì mà ngủ thế chứ? 

_ Ai biết được! 

_ Đi thôi! Về khách sạn rồi nghỉ! 

Vậy mà về tới nơi có được nghỉ đâu. Chỉ kịp nhận phòng rồi đi tham quan. Sau buổi ăn trưa, mọi người lại tiếp tục đi khắp nơi bằng những chiếc xe điện trong thành phố. Tháp Trầm Hương, quảng trường 2-4, viện bảo tàng Pasteur, hàng dương, tiếng sóng,… mỗi nơi lại mang một vẻ đẹp riêng, một sức hút riêng thật quyển rũ. Tuy mệt nhưng rất vui. Mọi người nói cười không ngớt. Chẳng ai thấy được, đằng sau chiếc kính mát, đôi mắt Đan xa thẳm…. 

Đến 5h chiều thì mọi người mới được “tha” về khách sạn. Đan ở cùng Linh… 

Sau một ngày mệt mỏi, được ngâm mình trong làn nước ấm nóng khiến đầu óc Đan trở nên nhẹ nhõm hơn. Cô bé tròng vào người một chiếc váy satanh nhẹ nhàng, màu xanh biển nhạt… 

_ Chúng mình đi dạo một lát đi!- Linh lên tiếng sau khi bước ra khỏi nhà tắm. 

_ Đi dạo? 

_ Ừ! Mày không muốn? 

_ Không! Đi thì đi! 

Đan vội chải lại mái tóc còn ướt của mình rồi cùng Linh ra khỏi phòng… 

Biển về đêm thật dịu dàng. Từng đợt sóng nũng nịu vỗ vào bờ, khẽ miên man, ấp vào bàn chân người. Cảm giác thật dễ chịu, bình yên và thư thái. Ánh trăng sáng vằng vặc, soi mình vào biển, mặt biển lấp lánh dát vàng… 

Đã lâu lắm rồi, Đan mới có được cảm giác thân thương này. Được nghe tiếng sóng rì rào, được làn nước biển vuốt ve vỗ về, được ngửi thấy hương vị mằn mặn của biển khơi. Đan khẽ khép mắt… Cả hai im lặng sóng nước bên nhau… 

_ Mày khát không? Tao đi mua nước!- Linh lên tiếng 

_ Ừ!- Đan gật đầu 

Linh đi rồi, Đan dừng bước. Gió biển đánh tung, đùa giỡn cùng mái tóc Đan. Cô bé lặng yên nghe tiếng biển hát… 

Chợt…. 

_ Này! Cô bé, có xuống không hả? 

_ Không! Ướt đồ hết! 

_ Để xem, em chạy đường nào! 

_ Đừng mà!- Đan cười vang, át cả tiếng sóng 

_ Xuống đây! 

_ Naver!- Đan hét lên 

Đan mở bừng mắt, ngực đau nhói. 

Tiếng của… Khôi Nguyên. Là tiếng cười của Khôi Nguyên. Đan nhìn xung quanh, tìm kiếm một dáng người… 

_ Anh đang ở đây phải không? 

Bước chân Đan chạy đi, mỗi lúc một nhanh hơn, hối hả hơn…Nhưng tại sao vẫn không thấy… 

Đan tuyệt vọng, khuỵu xuống nên cát ẩm ướt, đôi mắt nhòe nước. Anh ở đâu? 

Đan chợt hiểu ra. Chỉ có mình cô bé ở đây thôi. Khôi Nguyên không hề ở đây. Những gì Đan nghe thấy chỉ là tiếng nói của tiềm thức… Đan bật khóc, nức nở. Đan không biết đây là đâu! Cô bé không ngờ mình có thể chạy xa như thế. Cảnh vật đầy xa lạ, không một bóng người trên biển. Màn đêm phủ xuống khắp nơi…