Khi thấy hai anh em đang nhìn nhau, Lãnh Liệt Hàn cảm thấy vô cùng khó chịu, gắt gao ôm chặt lấy bảo bối "A, vậy sao? Nếu Sở đương gia không còn gì nói nữa, vậy xin mời ngài về trước. Không tiễn."

Hạ Du Huyên nghe thấy, khẽ nhíu mày, âm thầm nhéo nhéo phần eo Lãnh Liệt Hàn, sau đó khuôn mặt tươi cười nhìn Sở Thiên Ngạo "Anh, ở lại ăn cơm đi. Vừa lúc chị dâu cũng ở lại luôn."

Hoàng Ngọc Oánh đột nhiên bị gọi tên, vèo một cái, khuôn mặt nhỏ nhắn ngay lập tức đỏ ửng lên, e lệ nhìn thoáng qua Sở Thiên Ngạo, sau đó mới quay đầu ra nói với Hạ Du Huyên "Huyên Huyên, cậu nói cái gì vậy a?"

"Nếu như vậy, Sở đương gia cũng ở lại đi." Lãnh Liệt Hàn chậm rãi nói. Bàn tay giơ lên nghịch nghịch sợi tóc Hạ Du Huyên.

"Được." Sở Thiên Ngạo gật đầu, kéo tay Hoàng Ngọc Oánh đứng dậy.

"Huyên Huyên, ở chỗ này của em có phòng ngủ dành cho khách không? Anh mới xuống máy bay nên hơi mệt mỏi." Sở Thiên Ngạo không thèm để ý đến Hoàng Ngọc Oánh đang vùng vẫy, nhanh chóng ôm cô lên.

Hạ Du Huyên không có ý tốt cười xấu xa "Có có có, lầu ba, tất đều dành cho khách, anh cứ tùy tiện chọn đi."

Sở Thiên Ngạo gật gật đầu, ôm Hoàng Ngọc Oánh đi lên lầu.

Đường Sâm lúc này lại xông vào "Oa, Sở đương gia lại có thể bình tĩnh nói chuyện phiếm với tên yêu nghiệt như anh a."

"Đường Sâm, anh không phải về nhà sao?" Hạ Du Huyên liếc nhìn Đường Sâm.

"Thôi đi, anh ta nào có quay về, chỉ biết trốn đi nghe lén mà thôi." Mộc Y Sương chọc thủng lời nói dối của Đường Sâm.

Đường Sâm trừng mắt nhìn Mộc Y Sương "Tôi cũng mệt rồi, lên trước đây." Nói xong, dùng lực bế Mộc Y Sương rời đi.

"Đầu, đã thu phục xong Liệt gia và đổi tên thành Hạ gia rồi." Hề Linh nói.

"Hai anh em nhà họ liệt cũng đã bị Lãnh đương gia nhốt lại cho cá sấu chơi đùa." Mộc Nhĩ nói.

Chơi đùa? !

Hai chữ này. . .

Dùng thật chuẩn!

Hạ Du Huyên dùng ánh mắt tán thưởng nhìn Mộc Nhĩ.

Sau đó, quay ra liếc nhìn bốn người Hắc Xà, Độc Xà, Thanh Long và Ngân Long một cách thâm thúy.

Thanh Long và Ngân Long ít nhiều cũng hiểu đôi chút về tiểu ác ma vô cùng bướng bỉnh này, đang chuẩn bị chạy trốn. . .

Mà Hắc Xà và Độc Xà không được tiếp xúc nhiều với Hạ Du Huyên, chỉ có thể cảm thấy có gì đó rất xui xẻo. Vào thời điểm hai người chuẩn bị chạy trốn cùng Thanh Long và Ngân Long.

Lại bị Hạ Du Huyên gọi lại "A, mấy người chờ đó đi."

Lãnh Liệt Hàn nhìn thoáng qua Hạ Du Huyên, liền biết cô muốn làm gì.

"Hàn, em muốn. . .."

"Bốn vị cô nương nhà em võ lực cần được nâng cao thêm, anh xem, anh và anh trai em huấn luyện ra nhiều người lợi hại như vậy. Không bằng để cho bọn họ mỗi người dạy một người đi." Hạ Du Huyên ôm cổ Lãnh Liệt Hàn, cười nói.

Se tơ rõ ràng như vậy, nếu còn không nhìn ra thì thật uổng phí công làm người.

Bốn người đàn ông cùng lau mồ hôi, mà bốn cô gái tựa như không có việc gì đứng ở một bên.

"Ừm." Lãnh Liệt Hàn giọng mũi hừ nhẹ.

"Ha ha, lại đây lại đây lại đây, bốn bảo bối lại đây. Tùy ý chọn a." Hạ Du Huyên đứng dậy, giống như chợ bán thức ăn hô to gọi khách.

"Ừm. . . Vậy. . . Mình chọn người này." Hề Linh chỉ ngón tay vào khuôn mặt hắc tuyền của Thanh Long.

"Người này. Mình thích sinh đôi a." Mộc Nhĩ khờ dại chỉ vào khuôn mặt đỏ ửng của Ngân Long.

"Người này đi, người đàn ông còn lại có khuôn mặt lạnh lùng hệt như Hồng Nguyệt, để lại cho cô ấy đi." Lạc Tình kéo tay Hắc Xà, cao hứng nhìn vào khuôn mặt khôi ngô tuấn tú.

Hồng Nguyệt tự giác tiêu sái bước đến bên cạnh người đàn ông lạnh lùng nhất trong bốn người.

Độc Xà nhìn thoáng qua Hồng Nguyệt, cô gái này thật an tĩnh, hẳn là không tồi đi.

Trông thấy mọi người đều đã sắp xếp ổn thỏa. Hạ Du Huyên hài lòng quay trở lại trong lòng Lãnh Liệt Hàn.

"A. . .Thật đói bụng, Hàn, chúng ta đi ăn cơm đi." Hạ Du Huyên nhếch môi.

Lãnh Liệt Hàn nhíu mày, hôn một cái lên miệng của cô "Được."