Nằm trên giường trọn vẹn một tuần

Hạ Du Huyên trừng mắt nhìn người đàn ông đang mặc quần áo cho mình, hơn nữa người đàn ông chết tiệt này còn không ngừng ăn đậu hũ của cô.

"Bảo bối, nhìn anh như vậy, có phải lại muốn rồi phải không?" Lãnh Liệt Hàn nhếch môi, quần áo vốn đã rất vất vả mới mặc xong nay lại bị người đàn ông xé nát ra.

Trực tiếp bổ nhào xuống người Hạ Du Huyên.

"Hàn, anh rốt cuộc đã đủ hay chưa?" Hạ Du Huyên gào khóc trong lòng, người đàn ông này mỗi ngày mỗi đêm đều muốn mình liên tục không ngừng, anh không mệt nhưng cô mệt chết đi rồi.

Người đàn ông tinh lực dư thừa như mãnh thú, lúc này khuôn mặt bày ra vẻ tà mị, nhẹ nhàng cắn xé trước ngực của cô.

"Ưm. . ." Hạ Du Huyên chỉ cảm thấy một trận tê dại như dòng điện lưu truyền, nhanh chóng truyền đến mỗi dây thần kinh trên cơ thể.

"Bảo bối, lần cuối cùng, một lần cuối cùng có được không?" Thanh âm của Lãnh Liệt Hàn bắt đầu trở nên khàn khàn, vật to lớn của anh cũng đã sớm để bên ngoài sẵn sàng chờ phát động.

Cô còn cơ hội để phản đối hay sao?

"Ưm. . ." Hạ Du Huyên bị người đàn ông nâng eo lên, lại bắt đầu một vòng chiến đấu kịch liệt mới.

Hạ Du Huyên cảm nhận vô cùng sâu sắc thời gian đang trôi qua từng giây từng phút. Theo như lời Đường Sâm mà nói thì Lãnh Liệt Hàn chính là cầm thú, một tên cầm thú ăn tươi nuốt sống người ta.

Lãnh Liệt Hàn đã nói, đây chính là lần cuối cùng.

Thế nhưng vật to lớn vẫn không chịu rút ra, tự hào nhìn xuống cô nhóc tiểu yêu tinh đang nằm xụi lơ trên giường, cúi xuống lưu lại ấn ký của chính mình lên người cô.

"Bảo bối, ngoan. Chúng ta đi tắm trước, sau đó xuống lầu ăn cơm." Lãnh Liệt Hàn nhẹ nhàng nói xong, ôm lấy cơ thể mềm nhũn của Hạ Du Huyên đi vào phòng tắm.

Lại bị người đàn ông này hành hạ đến tận buổi tối.

Sau một tuần lễ không được bước chân ra khỏi phòng, đến tận bây giờ cô mới được anh ôm xuống phòng khách.

Nhìn những khuôn mặt quen thuộc đang ngồi trong phòng, Hạ Du Huyên chỉ cảm thấy khuôn mặt mình bắt đầu phát hỏa, chỉ đành đem khuôn mặt nhỏ nhắn vùi sâu vào trong ngực người đàn ông.

Đường Sâm nháy nháy mắt, vừa nhìn thấy bọn họ bước xuống lầu liền huýt sáo "Oa . . ., Hàn, tinh lực của anh thật là dư thừa a. . . thế nhưng vẫn còn tinh thần."

Mọi người đều hiểu ý Đường Sâm đang nói là gì, không khỏi nhìn vào hai người.

Hạ Du Huyên vẫn như cũ không dám ngẩng đầu, làm tổ ở trong lòng người đàn ông, tựa như một con mèo con.

"Bảo bối, ngẩng đầu." Lãnh Liệt Hàn cười nghiền ngẫm, âm lãnh liếc nhìn Đường Sâm một cái.

Đường Sâm chỉ cảm thấy gió lạnh từ đâu thổi tới vù vù, vội vàng kéo Mộc Y Sương đang muốn xem kịch vui rời đi "Ai nha, em suýt thì quên. Lão già nhà em muốn em mang vợ trở về a. Ha ha ha. . . . Đi trước nhé."

Thanh Long và Ngân Long khinh thường liếc mắt nhìn Đường Sâm.

Lãnh Liệt Hàn nhìn quanh một vòng, người nên đến thì đã đến rồi, còn người không nên đến cũng đang chễm chệ ngồi ở đây.

Tà mị nhếch môi "Sở đương gia, không biết anh tới nhà tôi là có việc gì a?"

"Tôi đến là muốn gặp bảo bối Huyên Huyên nhà tôi, thuận tiện nhắc nhở cậu một câu, đống hàng lần trước cậu cướp của tôi, đã bị tôi lấy lại rồi." Sở Thiên Ngạo nhìn thoáng qua Lãnh Liệt Hàn, ánh mắt ôn nhu chuyển tới trên người Hạ Du Huyên.

Hạ Du Huyên vừa nghe thấy âm thanh của anh trai mình, vội vàng ngẩng đầu lên, nhưng không biết bởi gì vì lực đạo sau lưng quá lớn, không thể thoát khỏi người anh, đành phải cười hì hì với Sở Thiên Ngạo "Anh, anh đến rồi."

"Ừm." Sở Thiên Ngạo nhẹ nhàng gật đầu, sủng nịnh nhìn em gái mình.