- Editor: BlackObs Hứa Hạ nghĩ đến lần trước có một nữ sinh dẫn theo em gái tìm Mục Tiểu Phàm, nhớ tới ánh mắt đối phương nhìn Mục Tiểu Phàm, lông mày Hứa Hạ đôi chút cau lại. "Bảo bối, em nói bậy gì đó". Mục Tiểu Phàm phóng tới, một tay bịt miệng Mục Dao Dao. "Ưm ưm..." Mục Dao Dao lắc đầu giùng giằng. Mục Tiểu Phàm ở bên tai nó thầm thì: "Em mà còn nói thì mai mốt đừng mơ có kẹo que". Mục Dao Dao nhất thời yên tĩnh lại. "Tiểu Phàm, lời em gái con là thật sao?". Bà Mục kéo tay Hứa Hạ, vẻ mặt phấn khởi nhìn Mục Tiểu Phàm. Mục Tiểu Phàm: "..." "Thì ra con thích học tỷ à, ôi chao, con bé Đình Đình kia cũng không tệ, mẹ còn đang nghĩ nếu người ta thích con thì sau khi con tốt nghiệp sẽ qua hỏi cưới. Bây giờ xem ra chúng ta không có phúc cưới con bé Đình Đình vào cửa rồi". Bà Mục thoáng vui vẻ lại thoáng thất vọng nói. "Mẹ à!". Mục Tiểu Phàm nổi giận, nữ thần của cô còn đứng sát bên, mẹ lại nói ra những lời như vậy, không biết nữ thần sẽ nghĩ thế nào đây nữa. Thấy nữ thần vẫn giữ bình thản, Mục Tiểu Phàm có điểm lo sợ bất an. "Mẹ, chị Đình Đình là của con, sau khi lớn lên con sẽ cưới chị Đình Đình". Mục Dao Dao sáu tuổi ngẩng đầu nhìn bà Mục, tranh đoạt quyền sở hữu chị Đình Đình.1 Bộ dáng kia làm bà Mục phải che miệng bật cười. Ông Mục lắng nghe toàn bộ cuộc nói chuyện, thấy thời gian cũng đủ rồi, ông mới đứng ra nói: "Vô tích sự như con mà còn muốn cưới học tỷ?". Lại xoay qua gõ lên đầu con gái sáu tuổi, "Mới có bây lớn đã muốn kết hôn cái gì". Mục Tiểu Phàm: "..." Mục Dao Dao oan ức ôm đầu, bĩu môi. Hứa Hạ nhìn ông Mục, khoé miệng vẽ nên nụ cười. Một màn này vừa vặn bị Mục Tiểu Phàm trông thấy, cô trầm mặc suy nghĩ. Buổi cơm rất náo nhiệt, bà Mục không ngừng hỏi Hứa Hạ chuyện này chuyện kia, Hứa Hạ cũng kiên nhẫn đáp trả rõ ràng. Riêng Mục Tiểu Phàm cảm thấy thức ăn vô vị, cô ngồi đó xới xới cơm trong chén, nghĩ đến nụ cười vừa rồi của học tỷ. Chuyện này làm cho cô rất chú ý, bởi vì học tỷ thích cảnh sát, mà ba cô cũng là cảnh sát...Mục Tiểu Phàm lập tức lắc đầu, học tỷ đâu có phải người như vậy, làm sao đi thích ba mình được...Chính cô còn phải cười nhạo ý nghĩ của mình. Bà Mục ngồi đối diện Mục Tiểu Phàm, cười nói: "Khỉ con, nãy giờ con làm gì ngồi diễn kịch câm một mình vậy?". "Dạ? Kịch câm gì cơ?" Mục Tiểu Phàm vừa thoát khỏi suy tư chợt nghe mẹ cô hỏi, có chút mờ mịt. "Một mình con lúc thì lắc đầu, lúc lại cười tự giễu kia kìa". Bà Mục nói. Mục Tiểu Phàm: "..." Ăn cơm xong, Mục Tiểu Phàm dẫn Hứa Hạ ra ngoài tản bộ. Dọc theo đường đi, hai người đều không nói gì, Hứa Hạ vốn thói quen không nói chuyện, còn Mục Tiểu Phàm thì bận chìm đắm trong suy nghĩ, cô vẫn canh cánh về nụ cười kia. Qua hồi lâu, cô cúi thấp đầu, khẩn trương hỏi: "Học tỷ, vì sao chị thích cảnh sát?". Đối phương đột nhiên hỏi câu này làm Hứa Hạ sửng sốt một chút, nàng hỏi ngược: "Sao tự nhiên em hỏi chuyện này?". "Em muốn biết". Mục Tiểu Phàm nắm chặt tay. Hứa Hạ mỉm cười nhìn bầu trời, nói đến chuyện năm đó. Mục Tiểu Phàm an tĩnh nghe...ông Hứa thiếu sòng bạc một khoản nợ lớn, do không trả được nên bị xã hội đen chặt tay, khi thấy vợ con mình bị bắt đến, ông Hứa càng hối hận khôn nguôi, những người đó để dằn vặt ông Hứa, thậm chí muốn vũ nhục vợ con ngay trước mặt ông, mà ngay lúc đó lại có một đám cảnh sát xông vào, dẫn đầu là ba Mục Tiểu Phàm. Trong lúc cảnh sát chiến đấu, người sòng bạc hướng về Hứa Hạ nả một phát súng, mà phát súng kia bị ông Hứa bay đến chặn kịp thời, viên đạn xuyên thẳng qua tim ông, một màn này vĩnh viễn tồn tại trong tâm trí nàng. Mẹ con nàng được ông Mục hộ tống an toàn về nhà, sau đó cảnh sát cũng giúp đem thi thể ông Hứa trở về. "Đó là lý do chị thích cảnh sát, là cảnh sát như ba em vậy". Hứa Hạ nói xong nhẹ thở ra. Từ nhỏ đến lớn, nàng chưa bao giờ kể cho ai nghe đoạn chuyện cũ này, cũng không có ai hỏi qua nàng vì sao thích cảnh sát, Mục Tiểu Phàm là người đầu tiên hỏi. Năm đó, không chỉ có ông Mục cứu mẹ con nàng an toàn, mà nỗi hận ba ba trong nàng cũng không còn nữa, bởi vì hành động cuối cùng của ông ấy. Sau cảnh sát cũng không công bố tên tuổi ba nàng cho nên mẹ con hai người mới có thể sinh hoạt an ổn nhiều năm trời. "Học tỷ, em cũng muốn làm cảnh sát". Mục Tiểu Phàm thẳng lưng kiên định nói. Lời này trước đây trên sân thượng, Hứa Hạ đã nghe qua. Thời điểm đó, nàng nghĩ mình cùng cô gái này tựa như hai đường thẳng song song không thể giao nhau, không ngờ rằng có một ngày các nàng cũng tương giao rồi. Nàng nắm tay Tiểu Phàm, nhẹ nhàng nói: "Bất kể em có là cảnh sát hay không, chị đều thích". Mục Tiểu Phàm ngạc nhiên nhìn nữ thần, cuối cùng cô cũng nghe chính miệng nữ thần nói thích mình, hơn nữa còn là lúc mình chưa trở thành cảnh sát, chuyện này làm tinh thần cô quá mức phấn chấn rồi, cô đứng bên đường ôm nữ thần hô to: "Học tỷ, em yêu chị". Muốn bao nhiêu ngốc nghếch thì có bấy nhiêu ngốc nghếch nhưng Mục Tiểu Phàm mặc kệ, vui sướng đến bất chợt như thế hỏi cô biết làm sao bây giờ. Lúc này tiếng nhạc vừa vặn truyền đến, trên quảng trường các bác gái bắt đầu khiêu vũ. Mục Tiểu Phàm hăm hở nói với nữ thần: "Đi, học tỷ, chúng ta cũng đến khiêu vũ". Hứa Hạ: "..." Hai cô gái cực kỳ xinh đẹp, len vào đám đông người lớn tuổi. "Học tỷ, mau tới đây". Mục Tiểu Phàm hào hứng nói. Hứa Hạ dừng lại nói: "Em nhảy đi, chị ở bên cạnh nhìn em". Hứa Hạ thật có hơi ngại khi đứng nhảy múa xem lẫn giữa các bác gái. Mục Tiểu Phàm biết học tỷ xấu hổ nên cũng không làm khó nàng, một mình hoà nhập vào đám người. Mục Tiểu Phàm xuất hiện, có mấy người trong đó phát hiện cô. "Tiểu Phàm, con cũng tới quảng trường khiêu vũ a". "Dạ đúng, ngày hôm nay thật vui vẻ". Mục Tiểu Phàm tươi cười rạng rỡ. Bác gái bị nụ cười của nàng lan truyền, cũng nở nụ cười nói: "Con đến đây cùng nhau khiêu vũ nào". "Dạ". Âm nhạc vang lên. Mục Tiểu Phàm theo tiết tấu lắc hông, xoay gót chân, một cái giơ tay nhấc chân đều hoàn mỹ trong mắt Hứa Hạ. Người vây xem xung quanh cũng bắt đầu đông đúc. "Con bé này thật xinh đẹp, mày xem vũ điệu của nó kìa". "Cái eo nó lắc thật tốt a". Ánh mắt Hứa Hạ biến đổi, không nói hai lời liền tiến vào sân kéo Mục Tiểu Phàm rời đi. "Sao vậy học tỷ?". Mục Tiểu Phàm không biết là chuyện gì xảy ra, đang có hứng nhảy thì bị nữ thần lôi đi. "Ê, cô bé, các em đi đâu vậy? Nhảy tiếp đi chứ". "Đúng đó, đang nhảy ngon quá mà, em lắc eo thật có lực nha". Người lên tiếng nói là một thanh niên đầu vàng. Mục Tiểu Phàm kéo nữ thần về sau, cô đi ra trước một cước đá vào bụng gã đầu vàng. "Fuck!" Đầu vàng bị cô đá sụt lui mấy bước. Một đám vị thành niên gần đó xông tới. "Mày làm gì động thủ đánh người?". "Bạn tao khen mày eo tốt thì có làm sao? Ai kêu mày khiêu vũ phóng đãng". Một đứa con gái rõ ràng là bạn của tên đầu vàng xỉ vào Mục Tiểu Phàm. "Phóng con mẹ mày". Mục Tiểu Phàm chẳng nói nhiều, tiến tới xán đối phương một bạt tai. Cho chừa tội dám chửi mình trước mặt nữ thần. Hồi trước cũng có người như thế nhưng đó là bạn cùng phòng của nữ thần nên cô không ra tay, bây giờ cái đứa này không quen không biết lại dám chọc đến cô, quan trọng hơn là cái tội ảnh hưởng đến không khí ngọt ngào giữa cô và nữ thần. "Tiểu Phàm". Hứa Hạ lo lắng gọi cô một tiếng. Nàng nhìn thấy đám này có khá nhiều đồng bọn quanh đây, mới có thêm hai người từ bên kia đi qua vây nàng. Mục Tiểu Phàm thăm dò nhìn bọn họ, con ngươi co rụt lại, định xông lên. Nhưng mấy tên khác đã ngăn cản đường đi của cô, không cho cô đến chỗ Hứa Hạ. Mục Tiểu Phàm híp mắt, trầm giọng nói: "Tránh ra!". "Haha, tránh cái gì mà tránh, hai em xinh đẹp vậy không bằng theo tụi anh chơi đùa một chút". Gã này vừa dứt lời liền ăn một đấm lên mặt. "Chơi cái đầu mày!". Mục Tiểu Phàm không chút lưu tình. "Lên cho tao!". Gã cầm đầu vung tay lên, kêu gọi đàn em. Bên kia Hứa Hạ bị hai gã vây quanh, nàng nhanh nhẹn khom thấp người tránh khỏi. "Học tỷ, chị kiên trì một hồi em sẽ qua cứu chị". Mục Tiểu Phàm nói, một cước đá bay đứa con gái đang muốn đánh lén sau lưng cô. "Bà đây ghét nhất bị kẻ khác đánh lén". Mục Tiểu Phàm đá xong chưa đã, còn xoay người lại táng con nhỏ một bạt tai, tốc chiến tốc thắng. Chờ cô xử hết đám bên đây, học tỷ cũng không tỏ ra yếu kém đá một cước vào hạ bộ của một tên. Mục Tiểu Phàm nín thở nhìn, cảm thấy chắc là đau lắm. "Học tỷ, chị cũng quá dữ nha". Mục Tiểu Phàm chạy tới giải quyết nốt đứa còn lại. "Tụi nó ở đây, lên!". Lúc này thêm một đám đầu gà đủ màu từ xa xông đến... Mục Tiểu Phàm thiếu điều muốn chửi tục, cô kéo tay nữ thần bỏ chạy. "Thực đúng là bọn âm binh xảo trá, nhiều người như vậy đi ăn hiếp tụi mình". Mục Tiểu Phàm vừa kéo nữ thần chạy vừa chửi, đồng thời cũng có chút cảm giác thân thiết với đầu tóc bọn chúng. Cô quay qua nói đùa với học tỷ: "Học tỷ, chị nói coi mấy đứa đó có khi nào cũng là Bá Vương bang không?". Hứa Hạ vẫn đang căng thẳng lo sợ bị đuổi kịp, nghe Mục Tiểu Phàm nói không nhịn được cười. Nàng nhớ tới buổi tối rất lâu trước đây, Tiểu Phàm cũng đầu tóc như vậy ngồi xổm ở bờ tường kêu nàng leo lên vai em ấy trèo qua tường. "Giống người Bá Vương bang các em, đều là đầu gà tây sao?". Đáy mắt Hứa Hạ ánh lên nét cười. Mục Tiểu Phàm cười nói: "Đúng vậy, haha, chị không biết chứ em vẫn hay tự hỏi tại sao hồi trước em không đặt là Hoả Kê Đầu bang, nghe rất hợp với kiểu tóc tụi em ha". Nghĩ đến hình ảnh một đám đầu gà loi choi đi thu phí bảo kê, mấy người bán hàng rong đều ném sạp bỏ chạy miệng còn la to "Hoả Kê Đầu bang tới!"...Mục Tiểu Phàm liền phì cười. "Ở hướng này, mau đuổi theo!". Hứa Hạ không nghĩ tới đám người kia dai vậy, nàng hấp tấp che miệng Mục Tiểu Phàm: "Đừng cười to, bị bọn họ đuổi kịp liền thảm". Mục Tiểu Phàm thức thời nhỏ giọng, mặt mày giãn ra nói: "Đi, học tỷ, em dẫn chị đến chỗ này". Dứt lời Mục Tiểu Phàm dắt tay Hứa Hạ vòng qua một khúc cua hướng ra đường lớn. Bọn người kia thấy các nàng đổi hướng cũng hối hả đuổi theo.