- Editor: BlackObs Mục Tiểu Phàm ở trên giường nghỉ ngơi cả ngày Hứa Hạ mới cho cô đứng dậy. "Học tỷ, em cảm giác mình sắp bại liệt tới nơi". Mục Tiểu Phàm vươn vai duỗi người nói. "Nói bậy". Hứa Hạ bịt miệng cô. Mục Tiểu Phàm nheo mắt cười cười, hôn một chút vào lòng bàn tay nàng: "Vậy không nói bậy nữa". Hứa Hạ thu tay về, nắm tay lại cảm nhận xúc cảm mềm mại mới vừa rồi từ lòng bàn tay, "Ăn cơm thôi". "Ừ". ---Một đêm trôi qua--- Hôm sau, Mục Tiểu Phàm bị chuông điện thoại di động đánh thức, nghe tiếng chuông này hẳn là cha cô, nhìn đồng hồ mới có năm giờ sáng, không thể làm gì khác ngoài nghe máy, "Ba, bây giờ mới...". "Mau trở về nhà cho tôi!" Ông Mục ngắn gọn nói xong liền cúp máy. Mục Tiểu Phàm nuốt nước bọt, nhìn sang Hứa Hạ cũng đã bị đánh thức, vẻ mặt đưa đám nói: "Ba em nổi giận, em chết chắc rồi". "Sao vậy?" Hứa Hạ ôm cô hỏi. "Học tỷ..." Mục Tiểu Phàm ấp a ấp úng nhìn nữ thần, cuối cùng cắn răng lấy điện thoại mở web vào diễn đàn trường mình, giơ những hình ảnh khó coi kia ra trước mặt nàng. Hứa Hạ thoáng nhìn qua, khi thấy rõ là hình gì nàng lập tức ngồi dậy, tức giận hạ giọng hỏi: "Xảy ra chuyện gì?". "Có người bêu xấu em". Mục Tiểu Phàm cẩn thận thăm dò nét mặt học tỷ, thấy nàng tức giận như vậy, cô sợ đến rụt cổ. "Ai?" Hứa Hạ nhìn cô. Mục Tiểu Phàm run cả người, uỷ khuất nói: "Không biết". Hứa Hạ vén chăn bước xuống giường, mặc quần áo vào. "Học tỷ, chị đi đâu?". Mục Tiểu Phàm bị mấy động tác liên tiếp của nữ thần làm cho bối rối. "Tìm ra người này". Hứa Hạ đi tới trước bàn mở máy vi tính, kéo ghế ngồi xuống. Mục Tiểu Phàm bò tới cuối giường, bọc mình trong chăn, chăm chú nhìn máy tính, không biết nữ thần làm sao tìm được cái người kia. Hứa Hạ mở trình duyệt web, gõ địa chỉ nhấn enter, diễn đàn trường cảnh sát hiện ra trên màn hình. Bài viết mới nhất trên top có liên quan đến topic của Mục Tiểu Phàm, Hứa Hạ mở bài đó ra, nhấn vào người tạo topic, hai tay linh hoạt gõ cách cách trên bàn phím làm Mục Tiểu Phàm ở phía sau ngẩn tò te. Cô trố mắt nhìn bóng lưng nữ thần, không ngờ nữ thần còn có kỹ năng này. "Tìm được rồi". Hứa Hạ click chuột hai ba cái tìm được thông tin đối phương. Khi thấy hình ảnh Lý Văn mơ hồ trên màn hình, Mục Tiểu Phàm xém chút nghiến nát răng, "Em nhất định phải bóp chết nó". "Đây là Lý Văn". Hứa Hạ tiếp tục click chuột nhìn hoạt động của tài khoản này. Lý Văn có hai nick, một cái nick phụ dùng để bêu xấu Mục Tiểu Phàm, một cái nick chính post các ảnh chụp ngày thường. "Cuộc sống của nó thiệt đúng là đầy sắc màu a". Mục Tiểu Phàm đi tới bên người học tỷ, nhìn mấy bài post. Bài được post từ nick chính này có rất nhiều văn hay ảnh đẹp, và trong số những hình ảnh đó Mục Tiểu Phàm như thấy bóng dáng nữ ma đầu. Đúng vậy, chỉ là bóng dáng mờ ảo, nếu như không tinh mắt căn bản không phát hiện được. "Nhỏ này thật đúng là biến thái". Mục Tiểu Phàm rùng mình chà chà hai vai. "Ừ". Hứa Hạ tắt máy tính đứng lên. "Em về nhà một chuyến, trở về nhất định bóp chết nó". Mục Tiểu Phàm nhảy lên giường, chui vào chăn nói. "Chị trở về với em". "!" Mục Tiểu Phàm. "Chị làm đồ ăn sáng, em nhanh dậy sửa soạn đi". Hứa Hạ nói xong đi ra ngoài. Mục Tiểu Phàm: "..." Não Mục Tiểu Phàm qua hồi lâu mới hoạt động, cô bật đứng dậy kinh ngạc nói: "Học tỷ muốn gặp ba mẹ mình?!". What?Nữ thần vậy mà muốn gặp ba mẹ mình?!Phải khen ngợi a!! Mục Tiểu Phàm vội vã xuống giường, nhanh chóng xỏ quần áo chạy ù ra ngoài, "Học tỷ, chị muốn gặp ba mẹ em sao?". Hứa Hạ có chút cứng đờ gật đầu một cái, "Ừ". "Thật sao?" Mục Tiểu Phàm ôm cổ học tỷ từ phía sau, phấn khích nói: "Học tỷ, không phải là chị muốn đến cầu hôn đó chứ?". Khoé miệng Hứa Hạ co giật một chút. "Có đúng hay không a?" Mục Tiểu Phàm thò đầu ra nhìn gò má học tỷ. "Em còn chưa tốt nghiệp". Hứa Hạ khẽ búng trán cô. "Vậy có phải tốt nghiệp xong thì chị sẽ đến cầu hôn em?". Mục Tiểu Phàm chớp chớp mắt hỏi. Hứa Hạ: "..." "Học tỷ, lẽ nào chị không muốn gả cho em sao?". Mục Tiểu Phàm tựa đầu vào lưng nàng, hít hít mũi bi ai nói. "Vậy hẳn là em đến nhà chị, cầu hôn chị mới đúng". Hứa Hạ tiếp tục động tác trên tay, bất đắc dĩ lắc đầu. "Tốt thôi, lần sau em sẽ đến nhà chị cầu hôn". Tâm trạng Mục Tiểu Phàm sáng sủa, cười nói: "Mẹ chị yêu thích em, chắc chắn sẽ đồng ý". Hứa Hạ tập trung làm đồ ăn, không thèm để ý tới cái kẻ đang phát rồ kia. Thế là Mục Tiểu Phàm một mình tự biên tự diễn. "Dì ơi, con yêu học tỷ, yêu đến không thể kiềm chế, yêu đến thiên hoang địa lão, vũ trụ có nổ tung thì con vẫn yêu chị ấy". Mục Tiểu Phàm đứng bên trái tha thiết nói. Hứa Hạ: "..." Mục Tiểu Phàm lại nhảy qua đứng bên phải, học theo ngữ điệu của bà Hứa, "Vậy sao, ôi chao, con bé này đúng là có mắt nhìn người, Thố Thố nhà chúng ta từ nhỏ đã xinh đẹp ngoan hiền, ai gặp cũng khen". Hứa Hạ: "..." Mục Tiểu Phàm đứng sang bên trái: "Đúng vậy, học tỷ không chỉ có thành tích học tập tốt, ngoại hình xinh đẹp mà ngay cả kỹ thuật trên giường cũng là tốt nhất, lần nào con cũng phải cầu xin thì chỉ mới buông tha cho con". Hứa Hạ: "..." Bỏ dao trong tay xuống, xoay người nghiêm giọng, "Em, đi ra ngoài". "Dì còn chưa đáp ứng em mà, chị chờ một chút". Mục Tiểu Phàm đứng qua phải, che miệng cười ý nhị: "Thố Thố nhà dì a, con đừng thấy con bé mặt lạnh dáng vẻ nghiêm trang, thật ra nội tâm hừng hực lửa nóng a". Mục Tiểu Phàm nhảy sang bên trái haha cười nói: "Đúng vậy đúng vậy, thật nóng lắm, hahhahahaha". "Đi ra ngoài!" Hứa Hạ đỏ cả lỗ tai, trực tiếp đẩy Mục Tiểu Phàm ra khỏi bếp, sập một tiếng đóng cửa lại, ngăn cản tiếng cười trắng trợn bên ngoài truyền vào. Mục Tiểu Phàm phóng lên sopha nằm, cười đến đau ruột, cười cho đã rồi phải xoa xoa cơ mặt. "Đến ăn sáng nè". Hứa Hạ lên tiếng gọi. "Tới liền". Mục Tiểu Phàm vui vẻ đi đến kéo ghế ngồi xuống bên cạnh học tỷ. Hai người ăn sáng xong, Hứa Hạ gọi điện thoại xin nghỉ rồi cùng Mục Tiểu Phàm ngồi xe lửa về nhà cô. Dọc theo đường đi, Hứa Hạ thường mân môi, tay đặt trên đùi cũng nắm chặt. Mục Tiểu Phàm đặt tay lên bàn tay nàng, nhẹ giọng hỏi: "Học tỷ, chị đang hồi hộp phải không?". "Không có". Cổ họng nàng cũng có chút khô đi khiến thanh âm khàn khàn. Mục Tiểu Phàm không phản bác, cô mỉm cười mở chai nước suối đưa cho nàng, "Học tỷ, chị khát rồi, uống nước đi". "Ừ". Thế là suốt đoạn đường, Hứa Hạ không ngừng lo lắng, Mục Tiểu Phàm không ngừng động viên. Đến cửa nhà, Mục Tiểu Phàm miết nhẹ tay học tỷ, trao cho nàng một nụ cười cổ vũ rồi lấy chìa khoá mở cửa đi vào. "Con đã về rồi". "Cô còn biết về đây à!". Ông Mục quát một tiếng, vừa quay đầu liền thấy có người bên cạnh con gái, mấy lời sắp mắng bị ông nuốt trở vào. "Con chào chú". Hứa Hạ lễ phép chào. Ông Mục nhận thức cô gái này, lần trước giúp Mục Tiểu Phàm chuyển trường ông có thấy qua. Ông mỉm cười gật đầu nói: "Chào con, mau vào đây". "Dạ, cảm ơn chú". Hứa Hạ cởi giày đi vào. Mục Tiểu Phàm cũng chuẩn bị cởi giày thì ông Mục trừng mắt, rõ ràng lửa giận đã bốc lên đầu, "Cô đứng ở cửa tự ngẫm đi, suy xét chính mình xong thì mới được vào". Bà Mục từ phòng bếp đi ra thấy một cô gái xa lạ đứng đó thì khá ngạc nhiên, rồi lại thấy Mục Tiểu Phàm bĩu môi đứng ở ngoài cửa, bà đặt cái dĩa lên bàn, cười híp mắt đi qua thân thiết nắm tay Hứa Hạ, "Con là bạn học của khỉ con à?". Hứa Hạ: "..." "Đến, đến đây ngồi". Bà Mục kéo nàng ngồi xuống ghế khen: "Con thật xinh đẹp". "Dạ cảm ơn dì". Hứa Hạ mất tự nhiên nói. "Đừng khách sáo, con cứ coi như nhà của mình". Bà quay qua nói với chồng: "Ông Mục, ông ra ngoài mua ít thức ăn, hôm nay có khách đến, nhất định phải chiêu đãi thật tốt a". "Dì à, dì không cần khách khí như vậy". Hứa Hạ xoay qua nói với ông Mục đang đứng lên chuẩn bị đi, "Chú, chú đừng đi mua. Mọi người ăn gì con ăn đó là được". "Không được, phải mua ít đồ ăn ngon chứ". Ông Mục không nói hai lời đi ra cửa, tới cửa còn quăng một câu cho Mục Tiểu Phàm, "Đứng vách tường sám hối đi". Mục Tiểu Phàm: "..." T^T Ba mẹ không thương mình, ba mẹ thương nữ thần chứ cũng không thương mình.1 Lập tức lại nghĩ, thương nữ thần cũng tốt a, đến lúc đó mình tuyên bố kết hôn cùng nữ thần không phải càng thuận lợi hơn sao. Nghĩ vậy, Mục Tiểu Phàm đứng ở cửa, một thân một mình nở nụ cười. Bà Mục và Hứa Hạ: "..." "Còn đứng cửa ngu ngốc cười cái gì?". Bà Mục mắng, "Ba con không phải kêu con đứng vách tường sám hối sao? Sao còn không đi?". "Con đi đây, đi liền nè". Mục Tiểu Phàm tủm tỉm đi tới góc tường. Bà Mục nghĩ đứa nhỏ này đầu óc bị hỏng rồi, bị phạt còn vui vẻ như thế. Mục Dao Dao từ trên lầu đi xuống, liếc mắt liền thấy chị mình bị phạt đứng đối mặt vào tường, nó ha ha cười đắc ý, "Khỉ con, chị lại làm sai chuyện gì rồi hả? Ha ha ha ha, đáng đời". "Im đi nhe!" Mục Tiểu Phàm liếc nó một cái, "Không biết lớn nhỏ, đừng để chị bắt được em, không thì sẽ đánh mông em". Mục Dao Dao le lưỡi làm mặt quỷ rồi chạy xuống lầu nhào vào lòng bà Mục. Nó ngẩng đầu, thấy bên cạnh mẹ có một chị gái không quen biết, vì vậy cất tiếng hỏi, "Chị là ai?". "Chị ấy là học tỷ của chị". Mục Tiểu Phàm quay đầu nói. "Chị chính là tình địch của chị Đình Đình?!". Mục Dao Dao chống nạnh, ánh mắt cảnh giác nhìn Hứa Hạ. Bà Mục hình như phát hiện có cái gì không đúng: "..." Hứa Hạ cũng ngẩn người không hiểu gì: "..." Mục Tiểu Phàm tay vịn trán, đầu muốn dập vào tường: "..." Ông Mục mua thức ăn trở về, vừa mở cửa: "..."