"Cái gì? Lưu vong tây bắc mười lăm năm?" Dung lão thái gia kinh hãi nhìn qua Dung đại gia: "Không, không, không thể như vậy chứ?"

Dung đại gia cúi đầu, không nói gì, Dung nhị gia nhỏ giọng trả lời một câu: "Phụ thân, vô cùng chính xác."

"Lão Tam..." Trong lúc nhất thời Dung lão thái gia cũng hoảng hồn, ngồi ở chỗ kia ngơ ngác không nhúc nhích.

Hơn mười ngày này, Dung lão thái gia một mực tại chờ Dung tam gia bị tuyên án, trong lúc cho người đi tìm hiểu, nói Thánh thượng tức giận, dặn dò Hình bộ điều tra kỹ vụ án tham ô, ai cũng không dám nhiều lời, cần phải chờ Thánh thượng hết loạn lửa giận mới đi nói một chút.

Dung lão thái gia nghe người ta nói như vậy, da mặt ông mỏng, cũng không nói nhiều, đưa lễ đi qua, nhưng lại bị trả về, chỉ nói sẽ lưu ý, xin lão hầu gia đừng lo ngại. Dung gia dời đến kinh thành đến cũng chỉ gần hai năm, lời khách sáo trên quan trường đều không quá hiểu biết. Dung gia dựa vào Hoàng hậu nương nương, người ta nếu là có thể làm được, tự nhiên sẽ gặp một ngụm đồng ý, nói như vậy chắc chắn trong lúc là có gì không đúng.

Truy cứu nguyên do, Hoàng thượng bắt tham ô, nhiều lần cấm đoán, mọi người trong chiêm sự phủ đối với việc Dung tam gia nhổ lông chim nhạn đang bay qua làm vẻ ta đây thực nhìn không được, ngầm vụng trộm tố cáo hắn, hoàng thượng xem tấu chương, trong lòng phẫn nộ, cầm cho Hoàng hậu nương nương xem: "Ngươi tiến cử nhân tài tốt cho ta!"

Hoàng hậu nương nương thấy sổ con mọi người đưa lên, cũng cảm thấy mặt mũi không có ánh sáng, ngây ngốc ngồi một hồi lâu, thấp giọng nói: "Mặc cho Hoàng thượng xử trí, chỉ là chớ nên đả thương căn cơ Trường Ninh Hầu phủ."

Hoàng thượng cười lạnh một tiếng: "Ta chỉ nhìn người không đúng, Trường Ninh Hầu phủ còn có hai cây trúc tốt, sẽ không bị măng xấu lệch nghiêng này phá hủy!"

Đây là điển hình tốt, Hoàng thượng sớm đã có ý giết gà dọa khỉ, nếu xử nặng Dung tam gia, người khác nhìn trong lòng sợ hãi, cho dù là hoàng thân quốc thích, cũng chạy không thoát trừng phạt như cũ, có lẽ có tâm sợ hãi. Hoàng thượng tiết lộ ý nghĩ này cho Hình bộ, ai dám không nghe ý chỉ của ông? Vì vậy qua mười ngày thì thấy kết quả.

Cân nhắc mức hình phạt xem như nặng, phán quyết lưu vong tây bắc mười lăm năm. Dung lão thái gia biết rõ này kết quả, ngậm miệng không nói, Dung đại gia và Dung nhị gia hai mặt nhìn nhau, vốn cho là Hoàng thượng nhìn mặt mũi Hoàng hậu nương nương, giơ tay lên đi ngang qua sân khấu, nhốt Dung tam gia mấy ngày sẽ thả ra, tối đa cũng là cách chức thôi, không nghĩ tới còn phán quyết lưu vong!

"Tính, tính, phán quyết đã có, chúng ta cũng chớ nói nữa." Dung lão thái gia chán nản ngồi trên ghế, chỉ cảm thấy sức lực toàn thân bị rút đi một nửa, mặc dù ông hận Dung tam gia thua kém người ta, nhưng nghe hắn bị lưu vong xa như vậy, hơn nữa còn là bị lưu vong mười lăm năm, trong lòng vẫn khó chịu.

"Ngàn vạn chớ để cho mẫu thân các ngươi biết chuyện này!" Dung lão thái gia ổn ổn tâm thần: "Sau này bà vừa hỏi lão Tam, các ngươi cứ nói hắn ra ngoài nhậm chức, phải ngây ngốc nhiều năm mới về."

Trong Bích Phương Uyển được tin tức rất nhanh, cô dâu mới thành thân không lâu đứng lên, trên mặt lộ ra tươi cười: "Lưu vong tây bắc mười lăm năm?"

"Dạ." Báo tin ma ma cúi đầu, thầm nghĩ trong lòng, vị tân phu nhân này thật đúng là rộng rãi, sao còn cười rộ lên.

"Ngươi đi đi, ta biết rồi." Cô dâu khoát tay áo, lần nữa ngồi xuống, hô nha hoàn bên người bắt đầu trang điểm cho mình.

Trong sân có một đám nha hoàn bà tử, đang tụ ở một chỗ nói chuyện, nghe một trận tiếng bước chân nhỏ vụn vang lên từ phía sau, quay đầu nhìn lại, cô dâu mang theo ma ma bên người và hai cái nha đầu của hồi môn đứng đó, trên người mặc xiêm y hạnh hồng, sơ búi tóc đồng tâm như ý, bên trên cắm một cây trâm vàng, một chuỗi dây kết trân châu rủ xuống bên tai.

Nha đầu bà tử vội vàng khoanh tay đứng lên: " Thỉnh an Tam phu nhân."

Cô dâu liếc mấy người một cái, gật đầu nhẹ, dẫn nha hoàn bà tử đi ra ngoài, một ma ma nhìn bóng dáng hạnh hồng biến mất ở cửa, lắc đầu: "Tam phu nhân mới tới đúng là mệnh khổ! Gả cho tam gia mới hơn mười ngày, lại muốn đi theo đến tây bắc."

Một tiểu nha đầu mở to hai mắt: "Sẽ không chứ? Tam phu nhân phải đi tây bắc? Không phải là tam gia làm sai, chỉ phán quyết hắn một người, không có liên lụy người khác sao?"

Ma ma kia hừ một tiếng: "Mặc dù nói hoàng ân mênh mông cuồn cuộn, không có liên lụy những người còn lại của Dung gia, nhưng tam phu nhân dù sao cũng là chính thê tam gia, lấy chồng theo chồng gả cho chó thì theo chó, tam gia đi tây bắc chịu khổ, nàng còn có thể ở trong phủ hưởng phúc hả? Nói sau từ nhỏ tam gia đã được nâng niu trong lòng bàn tay mà nuôi lớn, không có người hầu hạ sao được?" 

Tiểu nha đầu nghe không ngừng gật đầu: "Hóa ra là như vậy! Tam phu nhân đáng thương, gả vào còn chưa hưởng phúc đã phải đi theo chịu tội!"

Cô dâu đi trên đường mòn Dung gia, trong lòng đã quyết định, hôm nay nàng sẽ đề ra hòa ly rời phủ, Dung gia này không ở nổi nữa. Cây thạch lựu hai bên đường mòn đã nở hoa như lửa, trong lòng của nàng cũng hâm nóng, nàng thấy Dung lão thái gia là người thông tình đạt lý, chỉ cần là cho nàng thư hòa ly, nàng có thể hất tay đi sống cuộc sống mình nghĩ tới.

Lúc nãy ra khỏi viện ngừng lại ở cửa, lời nói nha hoàn bà tử kia loáng thoáng truyền vài câu vào trong lỗ tai nàng - - nàng đi tây bắc chịu khổ? Dựa vào cái gì? Nàng khinh miệt nhếch miệng, chỉ bằng mình bị cưỡng bách đưa vào Dung phủ thành thân, nên đi hầu hạ tay ăn chơi kia?

Vội vội vàng vàng chạy tới đại sảnh, lại không thấy người, chúng nương quản sự nói hôm nay đều ở phòng ăn dùng cơm, cô dâu đi phòng ăn, bên trong ngồi rất nhiều người, không chỉ đại phòng nhị phòng đều ở đây, vị Dung lão phu nhân vốn là nên nằm ở trên giường kia, lúc này lại ngồi đó, trên mặt đã không có da thịt, tựa như một bộ xương, bên cạnh bà đứng nhiều nha hoàn bà tử, mọi người đều là trận địa sẵn sàng đón quân địch, ước chừng là sợ bà té xuống từ trên ghế.

Thân thể như vậy còn muốn đi ra, đây không phải là tự mình tìm tội? Cũng không biết bà có phải nghe được gì không, vì vậy gắng gượng đi ra? Dù sao vị tam gia kia là thịt tim của bà, biết chuyện này chỉ sợ nóng lòng.

Lúc này đúng là muốn dùng cơm trưa, thức ăn nóng hổi như nước chảy lên, nha hoàn bà tử thu xếp chén múc canh cho Dung lão phu nhân, đang chuẩn bị đút bà dùng cơm, đột nhiên nghe Dung lão phu nhân cố hết sức nói một tiếng: "Lão Tam còn chưa tới... Phải đợi hắn!"

Mặt Dung lão thái gia bên cạnh hơi chậm lại, hôm nay không biết vì sao, Dung lão phu nhân thế nhưng ầm ĩ muốn đi ra dùng cơm, lúc này lại hỏi lão Tam, chẳng lẽ là mẹ con liền tâm? Hắn để sát vào Dung lão phu nhân thấp giọng nói: "Ta đã quên nói cho ngươi biết, lão Tam hết sức được Hoàng thượng coi trọng, hai ngày trước đã chỉ ra ngoài nhậm chức, đã đi, người không ở trong phủ."

Trên mặt Dung lão phu nhân nở một nụ cười, con mắt cũng mở ra chút ít: "Thực sao, phái đi nơi nào?" Nhìn nhìn cô dâu ở đó, sắc mặt Dung lão phu nhân trầm xuống: "Sao nàng vẫn còn ở nơi này? Chẳng lẽ bên cạnh lão Tam không có người hầu hạ?" Dung lão phu nhân nói tương đối cố hết sức, nói mấy câu nói đó, đã là hồng hộc không thở nổi, Thẩm ma ma vội vàng cầm lấy khăn lau mồ hôi lau nước miếng cho bà, cô dâu nhìn thấy không thoải mái một trận.

"Sao còn ngồi ở chỗ này ăn cơm? Sao không đi theo lão Tam?" Dung lão phu nhân thật vất vả lại nặn ra một câu, tròng mắt đục ngầu, tuy nhiên vẫn chuẩn xác nhìn cô dâu, trong hàm răng phun ra mấy chữ: "Không tim không phổi."

Cô dâu lạnh lùng cười một tiếng, thi lễ một cái với Dung lão thái gia: "Dung lão thái gia, ta vốn định hỏi tên Dung Trung Dục kia muốn hòa ly thư, nhưng giờ hắn lại không có phương tiện cho ta, còn mong Dung lão thái gia thay mặt hắn viết phần hòa ly thư cho ta."

Bầu không khí trong đại sảnh nhất thời ngưng trọng lên, mọi người kinh ngạc nhìn qua cô dâu, thấy thái độ nàng thong dong, khóe miệng khẽ nhếch cười nhìn Dung lão thái gia, thoải mái phảng phất vừa rồi nàng chỉ là nói câu muốn ra cửa mua vài món đồ.

"Vợ Lão Tam, ngươi đây là cớ gì??" Dung lão thái gia vội vàng không kịp chuẩn bị, nhìn qua cô dâu có chút ít nói không ra lời: "Ngươi đề ra hòa ly cũng nên có lý do chứ? Cuộc sống đang yên đang lành trôi qua, đột nhiên một tiếng nói muốn hòa ly, vậy sao cũng khiến người không biến chuyển kịp!"

"Dung lão thái gia, ta thấy ngươi cũng là người hiểu lẽ, tự ngươi nói xem, cuộc sống này của ta kêu tốt? Con trai bảo bối Dung Trung Dục của ngươi cũng không thể, vậy hắn còn cần lấy vợ sao? Dung gia các ngươi không phải lừa hôn? Hơn nữa, người phẩm hạnh ác liệt như hắn, ta cũng không có biện pháp sống cùng hắn, chỉ có thể hòa ly." Cô dâu nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, làm cho Dung lão thái gia không phản bác được.

Dung lão phu nhân ngồi ở chỗ kia nghe được cô dâu nói Dung tam gia không tốt, trong lòng giận dữ, run run rẩy rẩy vươn tay ra chỉ cô dâu mắng: "Ttiện phụ này, Dục nhi của ta ở đâu không tốt? Lại bị ngươi nói thành như vậy!"

Cô dâu khinh miệt nhìn Dung lão phu nhân một cái, lạnh lùng hừ một tiếng: "Dung lão phu nhân, ngươi lớn tuổi, chịu không được kinh hãi, ta không nói Dung Trung Dục bây giờ ra sao cho ngươi biết, đỡ phải ngươi lại phát bệnh khiến cả nhà trên dưới rối một nùi! Ngươi an tâm ở bên cạnh nghe nói chuyện là được, ta chỉ muốn thư hòa ly ra khỏi phủ, về sau không có chút liên quan Dung gia!"

"Cho nàng, mau viết thư hòa ly cho tiện phụ này!" Dung lão phu nhân giận dữ, mặt đỏ lên, một trận ho khan sặc cổ họng, nửa ngày cũng không có hồi phục tinh thần. Thẩm ma ma và bọn nha hoàn bên cạnh vội vàng xoa ngực đấm lung cho bà: "Phu nhân, ngươi không cần phải để ý đến nhiều như vậy, ăn cơm xong thì trở về nghỉ ngơi đi!"

Ai ngờ Dung lão phu nhân vô cùng bướng bỉnh, nghe thấy cô dâu nói mấy câu kia, hình như lời nói chứa đầy hàm ý, đưa tay kéo Dung lão thái gia: "Lão gia, Dục nhi đến tột cùng đi nơi nào nhậm chức?"

Dung lão thái gia bị Dung lão phu nhân hỏi ngẩn ra, trong đầu suy nghĩ một chút, còn chưa kịp biên ra chỗ nào, tên tiểu tử Gia Hưng của nhị phòng đã tiếp lời: "Bà nội, nghe nói Hoàng thượng không thích Tam thúc, cho nên bắt Tam thúc đi tây bắc, phải mười lăm năm mới về!"

Giọng của Gia Hưng thanh thúy vang dội, Dung lão phu nhân nghe rõ ràng rành mạch, trong lòng không khỏi có vài phần sốt ruột, một giọt nước mắt từ hốc mắt lăn ra: "Hóa ra đúng là đi tây bắc nhậm chức! Cuộc sống Tây bắc gian khổ như thế, Dục nhi ở tại chỗ đó sao mà chịu được!" Giương mắt thấy cô dâu đứng ở đó, trong lòng Dung lão phu nhân tức giận, dùng hết toàn lực hô lên: "Biến, còn không mau cùng đi tây bắc hầu hạ Dục nhi!"

Dung lão thái gia khoát tay áo với cô dâu, ý bảo nàng đừng nói chuyện: "Ngươi ngồi xuống xong, ăn cơm xong ta thay Dục nhi viết thư hòa ly cho ngươi."

"Lão gia, sao có thể như vậy..." Dung lão phu nhân ở bên cạnh □□ đứng lên: "Dục nhi..."

"Mau dìu phu nhân về!" Dung lão thái gia nhìn Thẩm ma ma một cái: "Về sau cho dù phu nhân gây rối muốn đi ra, các ngươi cũng nên cố hết sức ngăn cản, có nghe không?"

Thẩm ma ma đáp vâng, cùng vài nha hoàn bà tử, mang Dung lão phu nhân từ từ đi ra bên ngoài, thân thể Dung lão phu nhân hao gầy hơn truốc không ít, ở sau lưng nhìn chỉ cảm thấy như một cọc gỗ khô gầy tựa trên người Thẩm ma ma, phảng phất đẩy sẽ ngã xuống, cũng bò không dậy nổi nữa.

"Vợ Lão Tam, ngươi đã có tâm tư như thế, vậy ta cũng không miễn cưỡng, thư hòa ly ta cho người đưa đến Bích Phương viện đi." Dung lão thái gia không còn chút sức lực nào ngồi xuống: "Việc này vốn là cũng chẳng trách ngươi, đều là lão Tam không tốt."

Cô dâu không nghĩ tới chuyện giải quyết được thuận lợi như vậy, trong khoảng thời gian ngắn cũng phát ngây ngốc, kinh ngạc ngồi xuống, nâng chén cơm cúi đầu ăn, trong sảnh không có ai nói chuyện, chỉ có tiếng chén đũa va chạm rất nhỏ.

Tương Nghi bưng chén cơm ngồi ở bên cạnh, vừa ăn cơm vừa thầm nghĩ trong lòng, thoạt nhìn vị tam thiếu phu nhân này rất nhanh sẽ rời khỏi Trường Ninh Hầu phủ.

Ngày đó cô dâu dẫn mình ma ma bên người và nha hoàn của hồi môn rời khỏi Dung gia thật nhanh, của hồi môn của nàng sớm đã vụng trộm đưa ra ngân hàng tư nhân bên ngoài, lúc đi cũng không mang thứ gì, một thân thoải mái, Tương Nghi đứng ở trong vườn nhìn nàng mặc xiêm y hạnh hồng, đi qua một mảnh thê lương, giống như trên cành khô nở ra một đóa hoa, không khỏi cảm khái vạn phần.

"Thiếu phu nhân, vị Kim gia tiểu thư kia, xiêm y mặc thật là diễm lệ, nếu để cho lão phu nhân nhìn thấy, trong lòng sẽ buồn cực kỳ." Kim Diệp đứng bên cạnh thấp giọng nói: "May mắn lão phu nhân không biết tam gia là lưu vong tây bắc, còn tưởng rằng hắn đi tây bắc làm quan, nếu không trong lòng còn không biết khó chịu cỡ nào nữa."

Tương Nghi nhìn xem bóng lưng cô dâu, không nói gì, chuyện Dung tam gia này, sao có thể lừa gạt được, bí mật khó giữ nếu nhiều người biết, sẽ rò rỉ một đôi lời cho bà nghe. 

Đã qua hơn nửa tháng, sắp đến cuối năm, thân thể Dung lão phu nhân càng không xong, hôm hết năm cũ, người cả nhà đều tụ tập ở cùng ăn bữa cơm đoàn viên, đại phòng nhị phòng nhân khẩu thịnh vượng, duy chỉ có chỉ có tam phòng từ Thu Hoa dẫn Gia Văn ngồi ở chỗ kia. Dung lão phu nhân híp mắt nhìn nửa ngày: "Lão... Tam đâu?"

Giờ Dung lão phu nhân đã khô gầy như một phen củi khô, lúc nói chuyện miệng đóng không được, có một đường nước bọt chảy ra, ngồi ăn cơm cùng bà, chỉ có thể tận lực không nhìn.

“Lão Tam không phải là phóng nhậm chức ở tây bắc sao?" Dung lão thái gia không dám nhìn Dung lão phu nhân, chỉ có thể ôm chén cơm cúi đầu nói một tiếng, toàn gia đoàn viên, thiếu một đứa con trai, trong lòng ông cũng khó chịu.

"Cùng hoàng... Hậu nương nương... Nói, điều hắn... về!" Dung lão phu nhân đứt quãng  □□ một câu: "Về... về... Lão Tam..."

"Mẫu thân, đây là Hoàng thượng trách nhiệm nặng nề giao cho hắn, đến tây bắc rèn luyện vài năm, lúc trở lại kinh thành sẽ làm quan lớn đó." Dung đại gia cười an ủi Dung lão phu nhân: "Mẹ đừng lo lắng, Tam đệ ở tây bắc kia sẽ bình an."

Dung lão phu nhân kéo kéo môi, tựa như buồn cười, nhưng nhìn lại giống như là đang khóc.

Tương Nghi âm thầm lấy làm kinh hãi, nhìn bộ dáng Dung lão phu nhân, hình như đã biết rõ gì đó. Nàng quay đầu nhìn nhìn Gia Mậu, Gia Mậu khẽ gật đầu với nàng, hai vợ chồng tâm ý người tương thông, thoạt nhìn có lẽ Dung lão phu nhân đã biết chuyện Dung tam gia lưu vong.

Ngày hôm sau, tiểu Thanh trực đêm vân vê tròng mắt tỉnh lại, đi đến bên giường Dung lão phu nhân, thấp giọng hô một câu: "Lão phu nhân, lão phu nhân!"

Dung lão phu nhân không trả lời, tiểu thanh cũng không để ý, cho rằng bà còn chưa tỉnh, tự đi rửa mặt, bưng nước nóng về, muốn rửa mặt rửa tay cho Dung lão phu nhân, đưa tay đi sờ, nhưng là một mảnh lạnh buốt.

"Không, không xong!" Tiểu Thanh bị dọa được lui về sau một bước, lại nhìn chăm chú nhìn nhìn Dung lão phu nhân trên giường, chạy vội chạy ra ngoài: "Người đâu, mau đến! Lão phu nhân... Đã qua đời!"

Hoa trắng ngưng kết, cờ dẫn hồn rêu rao trong gió rét, Dung phủ một mảnh trắng thuần, hòa vào cảnh tuyết trắng mùa đông, lại cũng phân không ra ở đâu là linh đường, ở đâu lại là đình viện.

Tương Nghi toàn thân thuần trắng quỳ trong linh đường, nhìn xem kia miệng quan tài đen kịt, chợt nhớ tới rất nhiều chuyện, cả đời này, nàng cũng thấy tận mắt không ít sinh lão bệnh tử, mỗi khi một người rời đi, chung quanh nàng cũng sẽ có biến hóa mới, lần này Dung lão phu nhân buông tay đi, Dung phủ có thể sẽ hòa thuận một chút.

Ngẩng đầu nhìn Gia Mậu, hắn một thân đồ trắng quỳ ở nơi đó, nhưng trên mặt lại không có thần sắc bi thương, nghĩ đến trong lòng hắn cũng có cảm giác giống vậy, lại quay đầu nhìn bên cạnh, Thừa Tuyên được bà vú ôm đứng ở trong góc nhỏ, tựa hồ Dung lão phu nhân và hắn không có chút quan hệ, nhắm mắt lại đang ngủ say.

Một chút hy vọng dâng lên từ đáy lòng, về sau, lại sẽ là tương lai mới, mặc kệ phía trước có gian nan hiểm trở hay không, chỉ có người một nhà ở cùng nhau, vậy thì rất tốt.

Lặng lẽ cúi đầu, khóe miệng hơi tươi cười, trước mắt một mảnh sáng lạn.

_Hết ngoại truyện 1_