Canh giờ còn sớm, khắp nơi đều một mảnh yên tĩnh, hai người mang theo Tương Nghi cùng đi chủ viện, nghe tiếng bước chân một mảnh sột soạt, phảng phất mưa phùn rơi ở trên bàn đá xanh.

Mới vừa đi tới cửa chủ viện, tẩu tử Thúy Hoa đã vui vẻ tiến lên đón chào: "Đại phu nhân cuối cùng đã đến! Tiểu Sương trong phòng lão phu nhân tối qua treo cổ tự sát, chỉ là lúc đá ghế tiếng vang lớn, tiểu Thanh bên cạnh vừa vặn còn chưa nghỉ ngơi, nghe thấy động tĩnh thì đi qua xem, cứu nàng xuống."

Dung đại phu nhân nghe vậy trong lòng cả kinh, Tiểu Sương này sao nghĩ không thông như vậy, trong phủ có ai nói muốn mạng của nàng sao? Nghĩ lại suy nghĩ một chút, Dung đại phu nhân lạnh lùng cười một tiếng: " Chẳng lẽ nàng ta quyết tâm muốn làm thông phòng? Thắt cổ còn làm ra tiếng vang lớn như vậy, rõ ràng là không muốn chết, đây là lấy lui làm tiến uy hiếp Dung gia chúng ta mà." Nghĩ tới nha đầu Tiểu Sương kia ít nhất cũng trên hai mươi tuổi rồi, nha hoàn cùng nàng tới Dung phủ đã sớm lập gia đình sinh con, duy chỉ có có nàng không có nói nửa câu yêu cầu, thoạt nhìn sớm đã có ý định không tốt.

Dung Nhị phu nhân mím môi: "Đại tẩu, hôm qua chúng ta làm nàng ta nhặt được cái thang tiến thân!" Chuyện như vậy thật phiền phức, chưa hết chưa xong, còn kéo ra một nha hoàn thắt cổ.

Đứng ở đại sảnh cửa nghiêng tai lắng nghe, trong chủ viện im hơi lặng tiếng, trầm tĩnh như chết, nếu không phải lúc này xa xa truyền đến tiếng bước chân nhẹ nhàng, ai cũng sẽ cho rằng mọi người bên trong còn trong cơn ngủ say.

"Phu nhân còn chưa rời giường?" Dung đại phu nhân nhìn qua Thẩm ma ma đứng ở cửa, thấy vẻ mặt bà mệt mỏi, trong lòng cũng hơi băn khoăn. Hôm qua nhất thời nổi hứng muốn cho Dung lão phu nhân ngột ngạt, không có nghĩ tới nháo thành như vậy, ngay cả bọn hạ nhân cũng chịu tội theo.

"Dạ, còn đang ngủ." Thẩm ma ma khoanh tay đứng ở nơi đó, cung kính trả lời, quyền lực Trường Ninh Hầu phủ này đã rơi vào trong tay Đại phu nhân, cũng không đến lượt bà đứng cạnh phu nhân, vênh váo tự đắc nhìn nha hoàn bà tử trong phủ."Đại phu nhân, tối hôm qua Tiểu Sương xảy ra chuyện, có cần tới xử trí nàng hay không?"

Dung đại phu nhân gật đầu nhẹ: "Dẫn ta đi qua."

Phòng Tiểu Sương ở phía sau chủ viện, bình thường là hai người hoặc ba người ở một gian, nhưng bởi vì Tiểu Sương được Dung lão phu nhân thích, một mình một gian giống như Thẩm ma ma. Đi đến cửa phòng Tiểu Sương, thì nghe bên trong có tiếng nức nở, còn có một giọng nói giòn giã đang nói lời khuyên giải: "Tiểu Sương tỷ tỷ, ngươi đừng nghĩ quẩn như vậy, chuyện hôm qua, các chủ tử ai cũng không nói gì, ngươi cần gì phải đi tìm đường chết?"

Thẩm ma ma một phen đẩy cửa ra, nhấc chân sải bước đi vào: "Đại phu nhân Nhị phu nhân đến."

Trong phòng bài trí rất đơn giản, một giường lớn, một cái bàn, vài băng ghế dài, còn có một cái rương. Tiểu Sương ngồi trên giường, mới một ngày ngắn ngủi, gương mặt của nàng phảng phất mất đi đỏ thắm, có chút khô héo vàng vọt, đầu tóc rối bời, tròng lên lông mày nàng, dưới tóc mái rất thưa thớt lộ ra một đôi mắt như cá chết.

Ngồi ở đầu giường là tiểu Thanh mới thăng nhị đẳng nha hoàn không lâu, thấy các chủ tử vào, vội vàng đứng lên hành lễ, khoanh tay đứng một bên.

"Tiểu Sương, ngươi thắt cổ tìm chết là muốn chụp tội danh Trường Ninh Hầu phủ ngược đãi đầy tớ hả?" Dung đại phu nhân liếc qua Tiểu Sương ngồi ở chỗ kia, lạnh lùng quát: "Bắt nha đầu không bớt việc này xuống khỏi giường cho ta!"

Thân thể Tiểu Sương run một cái, không đợi Thẩm ma ma và tiểu Thanh, tự mình lăn xuống giường quỳ gối bên cạnh Dung đại phu nhân, ôm lấy chân Dung đại phu nhân, mắt nước mắt tuôn rơi: "Đại phu nhân, là Tiểu Sương nhất thời hồ đồ, không nghĩ thông, tuyệt không phải là muốn bại hoại danh tiếng Trường Ninh Hầu phủ! Đại phu nhân, lời Tiểu Sương nói hôm qua toàn là lời thật tâm, đặt ở trong lòng đã nhiều năm, Tiểu Sương biết rõ những lời này nói ra tất nhiên rơi vào kết cục không được tốt, cho nên không dám nói. Nhưng hôm qua Đại phu nhân đề nghị xác thực hợp tình hợp lý, Tiểu Sương nghe động tâm, lúc này mới cả gan nói ra những lời kia, không nghĩ rằng khiến lão phu nhân giận thành như vậy, Tiểu Sương không có mặt mũi sống sót." Nói đến phía sau, Tiểu Sương đã khóc không thành tiếng, thút tha thút thít, giọng đã nghẹn ngào.

Nghe lời nói này, trong lòng Dung đại phu nhân không thoải mái một trận, sao Tiểu Sương này vẫn còn càn quấy như vậy, thế nhưng còn muốn kéo mình vào, hai hàng lông mày không khỏi vặn tại một chỗ: "Tiểu Sương, ta cho ngươi hai con đường, hoặc là tự mình tới đầy tớ trong phủ chọn một cái, ta thay các ngươi làm hôn sự, hoặc là cho cơ hội ngươi chuộc thân, ra khỏi Trường Ninh Hầu phủ rồi không cần lại trở lại. Ngươi chọn con đường nào, tự mình nhìn rồi làm."

Tiểu Sương co quắp ngã trên mặt đất, sững sờ nhìn Dung đại phu nhân: "Đại phu nhân, có thể để cho ta tiếp tục ở lại chủ viện không? Ta bảo đảm sau này sẽ không si tâm vọng tưởng!" Việc hôm qua hẳn đã có bà tử truyền đi, đầy tớ quý phủ ai thật lòng muốn kết hôn với nàng? Chuộc thân ra ngoài phủ nên sống thế nào? Kinh thành lớn như vậy, phóng mắt nhìn đi một mảnh mù mịt, không bằng ở trong phủ ngây ngốc ngày sống qua ngày khá giả.

"Ai sẽ tin những lời này của ngươi?" Vẻ mặt Dung đại phu nhân cứng rắn đến: "Đến lúc đó ngươi một lần nghĩ không ra nữa, lại tìm sợi dây treo ngược nên làm cái gì bây giờ?"

"Đại phu nhân, ngươi tin tưởng ta một lần đi!" Tiểu Sương bắt lấy mép váy Dung đại phu nhân, khóc sướt mướt, giọng khàn khàn giống như cái cưa đang cưa gỗ: "Tiểu Sương thực sẽ không làm chuyện ngu như vậy!"

Dung đại phu nhân vừa mới muốn nói chuyện, thì nghe bên ngoài có một trận tiếng bước chân, có một bà tử vội vàng hấp tấp chạy vào: "Đại phu nhân, không xong không xong, có chuyện lớn!"

Mọi người ngẩng đầu nhìn lên, quản sự ngoại viện Lưu ma ma, bà lau mồ hôi chạy vội tới trước mặt Dung đại phu nhân, run giọng nói: "Tam gia bị bắt rồi! Vừa nãy vài vị quân gia tới, nói là Hình bộ, muốn tới kê biên tài sản Bích Phương Uyển mà tam gia ở, giờ đang ở ngoại viện."

Sắc mặt Dung đại phu nhân đại biến, nhấc chân đi ra ngoài: "Lão gia có biết không?"

"Trong phủ đã có người đi đưa tin, phỏng chừng không lâu sau sẽ trở lại." Sắc mặt Lưu ma ma đỏ lên, giọng nói phát run: "Phu quân của ta đang bồi những quân gia kia uống trà, cũng không biết đến tột có chuyện gì."

Tương Nghi ở bên cạnh liên tục nghe Lưu ma ma nói chuyện, nghe được câu này, khôn ngoan yên tâm lại, đi lên phía trước nói với Dung đại phu nhân: "Mẫu thân, Tương Nghi cảm thấy việc này nên không phải là hết sức quan trọng, nếu thật sự là chuyện lớn, đâu còn khách khí như vậy, sớm đã vây quanh phủ chúng ta, làm sao sẽ ngồi ở ngoại viện để quản gia bồi uống trà?"

"Cháu dâu nói rất có lý." Dung Nhị phu nhân gật đầu liên tục, giống như người rơi xuống nước vơ vét cọng rơm rạ. Nàng vừa mới nghe nói thấy thánh chỉ Hoàng thượng muốn tới kê biên tài sản, lại cảm thấy lo sợ bất an, sợ Dung tam gia phạm tội sẽ dính líu đến đến Dung nhị gia, bây giờ nghe lời này của Tương Nghi, lại cảm thấy yên tâm không ít.

Dung đại phu nhân cũng cảm thấy tương đối có đạo lý, nào có đến kê biên tài sản còn khách khách khí khí như vậy? Lúc này mới ổn định trái tim, mang theo nha hoàn bà tử đến bên cạnh cửa thuỳ hoa, phái Lưu ma ma đi qua hỏi thăm.

"Mẫu thân, ta cảm thấy lần này Tam thúc, có lẽ là thoát không khỏi liên quan tham ô." Tương Nghi nhìn qua bóng lưng Lưu ma ma vội vã biến mất, trong lòng vẫn nghĩ chuyện như vậy, Dung tam gia là tứ phẩm thiếu chiêm sự ở trong quan viện kinh thành, thật không đáng giá nhắc tới, nhưng lại là chức quan béo bở, chính giữa có thể mò không ít mỡ. Nửa năm này, chắc chắn hắn vơ vét không ít vàng bạc, ngày ngày sênh ca, chỉ riêng nhìn thông phòng Hạnh Hoa kia là biết rõ, mặc so với trước kia tốt hơn nhiều lần, hôm nay trên cổ tay có vòng tay vàng ròng xoắn tơ, ngày mai lại đổi lại một cái vòng vàng rỗng ruột.

"Nhất định là việc này." Dung đại phu nhân gật đầu nhẹ, năm ngoái Hoàng thượng bắt đầu liên tục nghiêm tra tham ô, bắt được không ít quan viên tham ô, những người bị điều tra ra, người người đều bị trừng phạt, tội trạng nặng thì phán chém giết, nhẹ cũng phán lưu vong tây bắc mười năm.

Mặc kệ Dung tam gia thế nào, chỉ cần không dính líu đến đến Dung gia là tốt rồi.

Ba người đứng bên cạnh cửa thuỳ hoa một hồi, đột nhiên thấy Lưu ma ma chạy từ ngoại viện ra: "Đại phu nhân, Nhị phu nhân, thiếu phu nhân mau về viện nhỏ của mình đi! Lão gia đã về, mấy vị quân gia kia sẽ tiến vào trong viện, tam gia đã bị bắt đi đại lao Hình bộ, quân gia là qua phủ lục soát, tam gia khai là có không ít đồ hắn giao cho Hạnh Hoa Bích Phương viện giữ."

Dung đại phu nhân cắn răng giậm chân: "Quả nhiên là phạm tội tham ô!"

"Cũng không phải là tội danh này!" Lưu ma ma vỗ vỗ đầu, phảng phất mới nghĩ tới: "Ta nghe một nửa không nghe một nửa, lại phải chạy gấp, trên đường đến thì đã quên. Nhưng mấy vị quân gia kia bây giờ hòa khí, nói lão gia chúng ta là cháu cỉa Hoàng hậu nương nương, không nể mặt thầy tu thì cũng phải nể mặt phật tổ, chỉ lục soát Bích Phương Uyển, sẽ không quấy nhiễu chỗ khác."

Lúc này mấy người mới thở phào nhẹ nhõm, mang theo nha hoàn vội vàng đi về tiểu viện của mình, lúc sắp đến cửa Tình Tuyết Viên, nghe thấy sau lưng có tiếng bước chân, Tương Nghi quay đầu nhìn lại, ước chừng bảy tám quân sĩ mặc khôi giáp được quản sự hướng dẫn đi tới Bích Phương viện, khôi giáp trên người được ánh mặt trời tháng tư chiếu theo, phát ra ánh sáng chói mắt.

Lúc ăn cơm trưa Dung lão thái gia gọi các con tới chủ viện đại sảnh, lo lắng trùng trùng nhìn hai đứa con trai ngồi bên cạnh, thở dài một hơi: "Ta vốn nên cho lão Tam từ chức quan này! Năm ấy lúc sửa nhà cho hắn quản vật liệu đá, hắn cũng có thể dùng hàng nhái cắt xén từ trong, giờ trong tay có quyền, sao có thể không buông tha cơ hội!"

Dung đại gia và Dung nhị gia nghe lời này, trong nội tâm không biết tư vị, Tam đệ này từ nhỏ đến lớn không làm được chuyện gì đứng đắn, lúc ở Giang Lăng hắn mở cửa hàng cơ hồ đều là lỗ vốn, đọc sách cũng không tốt, tiên sinh trong tộc nhắc nhở thì hắn lắc đầu, bình sinh sở trường nhất chắc chỉ có đi dạo thanh lâu trái ôm phải ấp. Đến kinh thành được ban chức quan, ban đầu nhất tất cả mọi người còn lo lắng đề phòng, nhưng làm hơn nửa năm không có gặp chuyện không may, khiến trên dưới Dung quý vô cùng vui vẻ, cho là hắn đã tiến bộ, không nghĩ tới đột nhiên tai họa bất ngờ, hắn thế nhưng to gan lớn mật tham ô không ít bạc!

"Bên Tam đệ có biện pháp gì không?" Dung đại gia nhíu mày nói: "Chúng ta đi xin Hoàng hậu nương nương ra mặt nói một chút với Hoàng thượng?"

"Như vậy không thỏa đáng đâu?" Dung nhị gia lập tức lên tiếng phản đối: "Chúng ta xin Hoàng hậu nương nương ban chức, xảy ra chuyện như vậy còn đi xin nàng, chỉ đi vào cung cũng cảm thấy mất mặt, huống chi muốn mở miệng đi nói lời như vậy? Phụ thân, ta đề nghị ngươi cũng đừng quản Tam đệ nữa, dù sao nhìn mặt mũi Hoàng hậu nương nương cũng sẽ không quá mức, Tam đệ cũng nên bị dạy dỗ mới được, nếu không về sau còn không biết sẽ xông tai họa gì!"

Dung lão thái gia gật đầu nhẹ: "Con nói cũng phải, ta cũng đang có ý đó, Dung gia ta thế nhưng có nghiệt chướng như vậy, thật sự là thẹn với tổ tông! Ta sẽ không đi xin tha cho hắn, cho hắn ở đại lao bên trong chịu chút khổ cũng tốt, nếu không thực là coi trời bằng vung!"

_Hết chương 29_