“….. mới đêm đầu tiên đã cởi quần rồi…..”

“Cái loại nha đầu quê mùa này….không thể “giày vò” cậu Cả được…..”

“Ôi chao, có thể “giày vò” được cậu Cả cũng là điều tốt nha!”

Tiếng cười. Hừa Trùy Nhi cau mày tỉnh lại, trời đã sáng rồi, trong phòng có tiếng bày bát đũa. Cậu xoay người, nhấc chăn cậu Cả lên, thấy anh cũng đã tỉnh, cúi đầu nhìn chằm chằm đôi uyên ương thêu hoa trên chiếc gối đầu giường.

“Không khó chịu chứ?” Cậu xoa bóp ngực cho anh, đêm qua cậu để cho anh nằm sấp ngủ, sợ anh khó chịu nên đặt một chiếc gối đầu mềm trước ngực anh, “Đợi qua hai ngày nữa, vết thương khỏi rồi chúng ta có thể nằm ngủ.”

Vừa nói, cậu tìm áo lót cho anh mặc, trước tiên mặc quần sau đó mặc áo, thu dọn cho anh xong, cậu mặc váy lên. Ánh mặt trời bên ngoài sáng như thế, cậu sợ người ta nhìn ra cậu là một thằng nhóc không ngực không mông.

Vén rèm giường lên, cậu cầm lấy dây buộc tóc màu đỏ hôm qua, vụng về buộc tóc. Cánh tay trắng nõn, vừa nhỏ nhắn vừa nhẵn nhụi, vươn ra từ tay áo hoa sen lửng, vô cùng đẹp mắt.

Nhóm bà thím nhìn thấy hắn, nháy mắt với nhau: “Tối qua cô dâu nhỏ có phải đã mệt chết không?”

Hứa Trùy Nhi chột dạ, không dám ngẩng đầu, trong mắt các bà thì là cậu đang thẹn thùng: “Cô đừng học kẻ lần trước, làm loạn với nam nhân khác”. Các bà cợt nhả: “Buổi tối nếu như cô có thể thật sự “giày vò” được cậu cả, mang thai đứa nhỏ, liền có thể có chút vị trí tại Ngụy gia này.”

Những lời nói khó nghe này, Hứa Trùy Nhi đều hiểu được, cậu cúi đầu không nói gì.

Các bà lại nói: “Khi cậu Cả còn chưa bị liệt, đến Trạm Kim Lâu phong lưu, một lần đi tận ba ngày ba đêm, các cô nương đẹp như tiên nữ thay phiên nhau ngồi lên đùi cậu! Thái lữ trưởng là thủ hạ của Trương đốc quân có biết không, cùng cậu Cả kết bái huynh đệ, náo nhiệt cỡ nào cô biết chứ!”

Hứa Trùy Nhi ngốc ngốc nhìn bọn họ, cậu không biết, cậu chỉ biết sống trên núi, nghe tiếng sói tru, quang cảnh náo nhiệt nhất mà cậu từng nhìn thấy chính là khi cha cậu một thương đâm chết con gấu lớn, lột da mang lên trấn bán được rất nhiều tiền.

“Bây giờ mới nằm liệt chưa được một năm, nên nói là gì nhỉ.” Nhóm bà thím lại ồn ào lên, “Đúng, đúng, là anh hùng mạt lộ”.

Hứa Trùy Nhi ngại ngùng, cuối cùng cũng mở miệng hỏi: “Cậu Cả…” Cậu nói nhỏ, sợ người trên giường nghe được: “Cậu Cả làm sao mà phải nằm liệt giường?”

“Năm ngoái phòng của cậu Hai bị cháy, cậu Cả đi cứu hỏa, bị xà nhà rơi gãy chân.” Mấy bà thím lôi cậu đến bên bàn ngồi xuống, trên bàn có canh đậu đỏ, bánh bột ngô, “Thầy lang đến xem, nói rằng xương không có vấn đề, nhưng không biết bị đứt cái gân nào, cả người không đứng dậy nổi.”

Hứa Trùy Nhi cầm bánh bột ngô lên, nhìn thấy có người trong số họ cầm bát bánh trứng muốn đút cậu Cả ăn, cậu bỏ bánh bột ngô xuống đi qua đó: “Nằm ăn dễ bị nghẹn, để tôi nâng cậu ấy dậy…”

Bà thím cầm bát chê cậu phiền phức: “Nâng cái gì mà nâng, thắt lưng cậu Cả mềm nhũn làm sao mà ngồi được.” Bà ta cầm cái bát gượng gạo ngồi xuống giường, xúc một thìa bánh trứng, “Cũng không phải là đầy tớ chúng ta không tận tâm. Cậu Cả bệnh lâu ngày nằm đó, cậu còn chưa có con, ngay cả anh em với hai người vợ còn không hầu hạ nổi, còn trông cậy gì vào chúng ta?”

Bà ta nói không sai, có giàu có hơn nữa khi rơi vào hoàn cảnh này cũng chỉ chờ chết, chết sớm sớm siêu sinh.

Bánh trứng được đưa tới bên miệng, cậu Cả quay đầu đi, bà thím dúi thìa theo đút, cậu cả nhíu mày, sắc mặt có vẻ buồn nôn, Hứa Trùy Nhi nhìn không vừa mắt, đưa tay giành lấy thìa: “Thím làm gì vậy, không nhìn thấy Cậu không muốn ăn sao.”

Bà thím đảo mắt: “Nha đầu ngu ngốc.” Bà ta đặt bát xuống bên giường,”Cậu chỉ có thể ăn cái này, ăn cái khác làm sao nuốt được, có nuốt xuống được cũng không ra được.”

Hứa Trùy Nhi nhìn cậu cả, lại nhìn bà thím: “Vậy… một năm nay, Cậu chỉ ăn cái này thôi sao?”

Đáp án chính là khẳng định, Hứa Trùy Nhi lại cảm thấy đau lòng, ai mà thế này chắc đều cảm thấy buồn nôn mất. Cậu trầm ngâm, cứng nhắc nói: “Sau này không cần mọi người đút, để tôi làm được rồi.”

“Ôi chao, ôi chao!” Bà thím cầm bát đứng dậy, “Tình cảm thật tốt nha, bớt việc cho tôi làm rồi.” Bà ta dùng một giọng vừa như không muốn cho người khác nghe thấy vừa như muốn người khác nghe thấy nói, “Con báo quê mùa từ trên núi xuống, cùng cậu Cả ngủ qua một đêm liền nghĩ bản thân trở thành chủ tử rồi sao.”

“Đúng thế.” Cả đám người bàn luận, “Còn chưa bái đường, cũng không tự biết bản thân là ai?” Bọn họ đi rồi, còn nói với lại một câu cho người trong phòng nghe, “Bây giờ chủ nhà là cậu Hai, bám víu vào cái người tàn tật mà còn dám lên mặt với chúng ta, trừ phi có một ngày thần tiên hiển linh làm cho người đàn ông của cô có thể đứng dậy!”

Nếu đây thực sự là cô dâu mới, còn có thể bị các bà làm cho tức chết, nhưng Hứa Trùy Nhi lại là cô dâu giả. Cậu đá bay cánh cửa, quay về nghiêm túc nói với cậu cả: “Đừng nghe các bà ấy nói bừa, xương cốt của cậu không sao, nhất định cậu sẽ đứng lên được!”