Hứa Trùy Nhi trở mình bò dậy, “Ôi, em quên mất không cởi quần áo cho Cậu rồi”. Đây là câu đầu tiên cậu nói với anh, “Cậu có khó chịu không?” Hai tay cậu cởi nút áo cho anh, đầu ngón tay chạm vào một thân thể nóng hừng hực, đã gầy như thế này rồi vẫn còn nóng như vậy, Hứa Trùy Nhi giờ đây mới thực sự cảm thấy đây là một người còn sống, cậu nhất định phải đối xử với anh như một người sống.

Cởi bỏ nút áo, hai chân cậu một trái một phải vắt ngang qua thắt lưng anh, nâng lưng giúp anh cởi bỏ quần áo, cởi bỏ áo ngoài dày cộp, cậu sờ tới áo lót phía dưới thấy toàn là mồ hôi.

“Để thế này mà ngủ qua một đêm sao được.” Hứa Trùy Nhi thở hổn hển nói thầm, cậu Cả tuy gầy nhưng để di chuyển cũng rất khó khăn đối với Hứa Trùy Nhi vóc dáng nhỏ bé, ôm lấy cái eo đầy mồ hôi của anh, cậu nói: “Nếu như lần sau còn thế này, cậu phải nói với em một câu.”

Đêm khuya tĩnh lặng, giọng nói nhỏ kèm theo những tiếng thở dốc liên miên giống như đang gọi giường.

Không nhìn rõ sắc mặt cậu cả, có lẽ là cảm thấy phiền phức, Hứa Trùy Nhi cố gắng như vậy mà anh cũng không thèm nói một câu, cũng không động đậy một chút, Hứa Trùy Nhi đưa tay qua xoa nắn bả vai gầy gò không chút thịt của anh: “Không di chuyển nổi sao?” Sau đó lại vuốt yết hầu “Cổ họng cũng không dùng được?”

Không có phản ứng.

Hứa Trùy Nhi rời khỏi người cậu cả, không nghĩ ngợi gì nhiều lập tức kéo dây lưng anh, cậu Cả không biểu hiện gì có lẽ là không biểu hiện nổi nữa rồi, cho đến khi quần bị cởi vứt ra một bên Hứa Trùy Nhi mới đột nhiên nhớ ra bây giờ mình đang là nữ, một “hoàng hoa khuê nữ” vừa mới được gả vào nhà người ta, cậu thế này…

Cậu bất động trong chốc lát, sợ nội tâm đen tối của mình bị lộ tẩy, cậu nhìn về phía người kia, cũng không biết người kia có nhìn cậu hay không. Cậu hoang mang rối loạn lập tức đắp chăn cho anh, dịch chăn cẩn thận rồi bảo anh nhanh ngủ đi.

Có lẽ là mất chút sức lực nên lần này nằm xuống cậu liền ngủ luôn, trong lúc mê man cậu nằm mơ một giấc mơ, trong mơ có cha, có căn phòng nhỏ nơi sườn núi, có con đường nhỏ hoang vắng. Cậu ngẩng đầu lên nhìn trời đang mưa, nước mưa rơi xuống mặt đất tích thành sông, nước từ phía trước ào ào chảy tới, mực nước ngày một cao làm ướt mất quần áo của cậu, quần dính vào chân, cảm giác rất không thoải mái…

“Ưm…” Cậu dụi dụi mắt, tỉnh dậy thấy phía dưới chân vừa ướt vừa nóng, giống như vừa làm đổ một bát nước ấm. Cậu nhấc chăn lên sờ soạng, đệm giường đều ẩm, tấm chăn của cậu Cả còn ướt hơn, sờ tới sờ lui cậu phát hiện nước là từ đũng quần cậu Cả tới.

“Cậu… đái dầm rồi?” Hứa Trùy Nhi lau tay vào đệm, đứng dậy đốt nến, mang tới đặt trước đầu giường, trong ánh nến yếu ớt, cậu Cả nhắm mắt, nhưng có thể nhìn thấy quai hàm đang cắn chặt.

Anh ta bại liệt đến nỗi…không khống chế được đi tiểu? Hay là do cậy mạnh nín nhịn không chịu gọi mình? Trong lòng Hứa Trùy Nhi xót thương con người này, thương cảm anh bị bệnh, thương cảm anh uổng phí lòng tự tôn. Chẳng trách, hai người vợ đầu của anh ta một người treo cổ một người gian dâm, hai người đó có lẽ đã làm cho anh cảm thấy không còn hy vọng gì nữa rồi.

“Không sao, đổi chăn đệm là được rồi.” Hứa Trùy Nhi nói, cầm lấy bàn tay gầy như que củi của anh, hai bàn tay to lớn, nhất định đã từng dày dặn có sức sống, “Nếu như lần sau muốn đi tiểu, Cậu gọi em một câu, gọi em là Trùy Nhi…” nói tới đây, cậu vội sửa lại, “Gọi em là nha đầu được rồi.”

Nói xong, cậu xoay người kéo cậu Cả cõng trên lưng, lồng ngực gầy gò dán vào tấm lưng nhỏ bé, gắng sức cõng anh xuống giường, cậu cắn răng dùng sức không hề để ý đến người đằng sau đang nhìn mình bằng ánh mắt kinh ngạc.

Cậu cõng anh ngồi trên ghế, sau đó mở cái tủ lớn trong phòng lục lọi, chăn đệm đều có, còn có cả mấy bộ áo lót mới, cậu nhanh nhẹn trải lại giường, sau đó vắt khăn mặt trên chiếc ghế dựa, miệng mấp máy, ngồi quỳ xuống.

“Em…” Mặt cậu có chút đỏ, nắm lấy cạp quần cậu Cả kéo xuống,”Để em lau người cho cậu…”

Nửa câu sau giọng nói đã nhỏ tới mức không thể nghe thấy, chỉ có tiếng sột soạt kéo quần xuống, hai chân anh gầy như que củi, vật giữa hai chân mềm oặt nằm đó. Mặt Hứa Trùy Nhi càng đỏ hơn, tuy đều là nam nhân như nhau nhưng dùng khăn lau đến chỗ đó cậu vẫn rất ngượng ngùng.

Nghĩ tới bộ dạng ngượng ngùng này có thể bị cậu Cả nhìn thấy, cậu không muốn để anh nhìn nên giả vờ dùng mu bàn tay lau mồ hôi để che mặt lại. Chỉ thoáng nghiêng đầu, cậu nhìn thấy vết sẹo trên hông anh: “Hả?” Cậu đưa tay chạm vào, hóa ra không chỉ có một vết, từ đùi đến mông rồi đến lưng có vô số vết to nhỏ, tất cả đều đã hoại tử.

“Sao lại thế này…” Cậu kinh ngạc ngẩng đầu, cùng cậu Cả bốn mắt nhìn nhau, đây là con người, một con người đang sống sờ sờ, người nhà của anh sao lại có thể để cho anh trở thành thế này.

“Buổi tối không có ai đến trông nom Cậu sao? Cậu trở mình, đi tiểu cũng không ai chăm sao?” Cậu tức giận, đôi mắt ươn ướt, thuần khiết xuất phát từ nội tâm thương hại một người bại liệt, cậu dậm chân, đứng lên, “Bọn họ mặc kệ cậu thì để em chăm!”

Cậu lau khô người cho anh, cõng anh cẩn thận đặt trên giường, cho anh nhìn xuống dưới, dùng nước bọt của mình từng chút từng chút làm sạch vết thương trên lưng anh, vừa lau vừa rơi nước mắt, nước mặt nhẹ nhàng rơi xuống vết thương thối rữa sưng đỏ, thân thể không linh hoạt  khẽ run.