Vẫn còn sớm, còn chưa tới 9 giờ ánh nắng dịu nhẹ chờn vờn nơi góc phố, soi mình trên mảng tường vàng rêu ủ thời gian.

Gia Ý mất nữa tiếng mới tìm được quán há cảo đã lâu không tới.

Vừa nhìn thấy cậu bà chủ liền tươi cười bắt chuyện " Đã lâu rồi cháu không đến nhỉ? ".

Ngồi vào bàn, Gia Ý cười cười đáp " Cháu lười quá.

Dạo gần đây thân thể không tốt nên không có khẩu vị ".

" Cho cháu 1 phần như trước nhé ".

" Được thôi cháu ngồi đợi ta một lát ".

Đôi tay bà chủ thoăn thoắt nhanh chóng làm xong.

Bát há cảo nóng hổi được bưng tới.

Gia Ý cuối đầu, chăm chú dùng đũa gắp từng bánh há cảo nóng hổi.

Hơi nước từ bát bốc lên nhuộm ướt mắt cậu.

Đã hơn 3 năm hàng há cảo này chưa từng đổi giá nhưng Gia Ý chỉ cần cắn một miếng liền nhận ra bánh nhỏ hơn, cả vỏ ngoài cũng thế.

Cậu đã không nhận ra hương vị của lúc trước chẳng phải là thức ăn thay đổi mà chỉ là lòng người không còn như xưa.

Rót một cốc nước ấm bà chủ tiến lại gần.

Nhìn cậu vài lần lại đau lòng hỏi " Công việc dạo này bận lắm sao? Nhìn cháu đã ốm thế này ".

Gia Ý không trả lời chỉ nở nụ cười cho qua.

Nào đâu phải do bệnh mà chỉ là có quá nhiều phiền muộn nên thân thể cũng bị dồn nén mà thôi.

Cậu cắm cuối ăn, không dám ngẩng đầu lên chỉ sợ bị người ta phát hiện mắt mình đã ướt đẫm.

Gia Ý không đói bụng nhưng cậu vẫn cố gắng ăn cho xong bát há cảo này.

Về đến nhà, Gia Ý không chịu được mà nôn đến tối tăm mặt mũi.

Cậu nghĩ mình có thể chịu đựng được thế nhưng dạ dày lại không ngừng quặn thắt mà nôn ra hết thức ăn sáng nay.

Bước ra khỏi phòng tắm mồ hôi lạnh ướt đẫm thái dương.

Thân thể không tự chủ được mà run rẩy.

Cơn đau đầu khiến đầu óc cậu choáng váng.

Túi thuốc bị cậu quăng lên bàn.

Chẳng còn sức để nấu nước Gia Ý chỉ uống đại một ly nước từ tối qua, nằm phịch xuống giường là có thể nghe thấy tiếng lục bục trong bụng.

Cơn đau dạ dày liên tục truyền đến.

Kiềm nén cơn đau Gia Ý cuộn tròn người lại, cằm hầu như chạm vào đầu gối.

Trong bóng đêm cậu nghe như hồn mình cùng hòa nhịp theo những chiếc lá rơi.

Gia Ý không còn biết đau và cậu không còn thấy lạnh mặc dù xung quanh chỉ là màn đêm cô đơn và hiu quạnh..