Đến trạm dừng chân, bước xuống xe gương mặt Gia Ý vẫn ôn hòa như củ chỉ có hốc mắt hơi đỏ và gương mặt trắng bệch.

Cậu không mua thức ăn, bây giờ cậu không còn khẩu vị nữa.

Bước trên con đường phủ tuyết, băng qua dòng người bước tới một ngôi nhà cấp bốn nhỏ trong hẻm.

Bên trong chỉ có một chiếc sofa nhỏ cùng với một cái bàn tròn đơn điệu.

Ngồi trên sofa mở ti vi lên nhàn nhã lấy cho mình một cốc nước ấm uống một ngụm.

Tờ giấy xét nghiệm đã bị cậu vò nát ném vào một góc.

Gia Ý tùy ý chọn một bộ phim đang hot hiện nay.

Phim kể về nữ chính bị bệnh nan y trải qua biết bao nhiêu gian khổ từ sự li gián của nữ phụ đến sự ngăn cấm của gia đình rồi cuối cùng vượt qua tất cả cùng nam chính điều trị bệnh và sống cùng nhau mãi mãi.

Chỉ là một câu chuyện máu chó bình thường thế nhưng chẳng biết từ bao giờ lệ đã tuôn đầy mặt, ngón tay, môi cậu, thậm chí là thân thể cũng không ngừng run rẩy.

Không ai có thể dễ dàng chấp nhận được sự thật tàn khốc này.

Hóa ra cảm giác đau đến không muốn sống lại là cảm giác giày vò khó chịu đến vậy.

Đến giờ phút này cậu không thể nào không thừa nhận bản thân sắp chết rồi.

______________________________________

Gia Ý ngủ không an giấc, tình trạng này đã xuất hiện trong suốt một tháng qua.

Dậy từ sớm, cậu thuần thục chuẩn bị mọi thứ hôm nay cậu có lịch hẹn khám bệnh với bác sĩ Văn.

Trời mùa thu mát mẻ đôi khi có một chút se lạnh nhưng cái lạnh này cũng rất dễ chịu.

Khi Gia Ý đến bệnh viện thì cũng đã 7 giờ.

Bệnh tình hiện giờ của cậu chuyển biến ngày càng xấu bác sĩ đề nghị cậu phẩu thuật càng sớm càng tốt.

" Nếu cậu cứ tiếp tục chần chờ thì các tế bào ung thư sẽ nhanh chóng di căn đến các bộ phận khác ".

Bác sĩ Văn tuổi đã ngoài ngũ tuần, ông có mái tóc hoa râm nhìn vô cùng hiền từ.

" Tuổi cậu còn trẻ, cuộc đời còn dài vậy thì hà cớ gì làm khó bản thân đến thế? ".

Khi nhắc về bác sĩ Văn không ai là không biết đến sự già dặn lão luyện của ông thế nhưng khi đưa ra những lời khuyên cho cậu ông lại như một người cha già khuyên ngăn con mình tránh những thứ không tốt đẹp.

Đứng trước lời khuyên chân thành ấy Gia Ý vẫn im lặng.

Qua một lúc lâu sau cậu nở một nụ cười bi thương nói.

" Cảm ơn ông đã quan tâm ".

" Nhưng có lẽ như vậy là tốt nhất, cháu không muốn giày vò bản thân thêm một lần nào nữa, cháu sợ đau ".

" Ông có thể kê cho cháu một ít thuốc được không ạ? ".

Bác sĩ Văn ông đáp lại, ông chỉ lẳng lặng thở dài nhưng vẫn kê cho cậu một đơn thuốc..