Trong Hoàng cung Thiên Tước, hôm nay bởi vì hôn yến của Tâm Lam công chúa mà khắp nơi đều giăng đèn kết hoa, rất náo nhiệt.

Có điều tiểu hoàng đế ngồi ở nơi cao nhất nhưng thu hút tầm mắt của mọi người vẫn là người ngồi sau đế vị, Ninh Vương Triệu Huyền Thần.

Hắn luôn biếng nhác như vậy, cho dù người bên cạnh nói gì, hắn cũng chỉ cười mà như không cười lắng tai nghe, ánh mắt phiêu đãng, không biết đến tột cùng đang nhìn nơi nào, đang suy nghĩ điều gì, chính bởi vì hắn như vậy mới càng làm cho người ta sợ hãi.

Nhìn không thấu, không biết được kế hoạch tiếp theo của hắn cho nên không cách nào tiếp chiêu.

Tâm Lam công chúa có vẻ thật sự cao hứng, thỉnh thoảng Hữu Thái phi lại mời rượu, nàng lò dò bưng chén lên, đáp lễ từng cái một, mà tân quý nhân bên người nàng —— Phò mã Bạch Giai Thanh lại có vẻ rất câu nệ, hoặc là nên nói tinh thần có chút không tập trung.

Người bên cạnh chỉ nói vì “hắn” may mắn nhận được một chuyện vui nên sợ hãi nhưng họ lại không biết trong lòng Bạch Giai Thanh cực kỳ rối rắm.

Nàng chỉ trầm mặc ngồi ở đó nói mấy câu cảm tạ cùng người bên cạnh, cũng sẽ cảm thấy vô cùng không thoải mái, bởi vì nàng biết cách nàng không xa, Triệu Huyền Thần luôn luôn im lặng, lạnh lùng nhìn chăm chú vào nàng, chưa bao giờ rời mắt.

Nàng và hắn đã nhìn thẳng vào mắt nhau, ba năm trước đây, ở sơn động trong cơn gió tuyết, nàng nhất thời cậy mạnh đấu ngoan**, đó là lần đầu tiên cùng hắn đấu mắt, nhưng trên thực tế cuối cùng hắn đã bình tĩnh quay đi mà nàng cũng chỉ vì một lần nhìn thẳng vào mắt hắn sau đó thiếu chút nữa mất hết khí lực.

**nghĩa là hung ác, hung hãn, dữ tợn

Cho nên nàng không thể làm chuyện ngu xuẩn như thế, mặc dù lần này chuyện ngu xuẩn nàng làm thật ra lại lớn hơn nhiều.

“Phò mã gia sao lại trầm mặc ít nói vậy, là chê rượu Thiên Tước chúng ta uống không ngon sao?”

Yêu nghiệt kia bỗng nhiên mở miệng, hướng thẳng về phía nàng khiến cho tất cả tiếng náo nhiệt bỗng nhiên yên tĩnh, ánh mắt lập tức tập trung trên người nàng. Nàng không thể làm gì khác hơn ngoài việc đứng lên, khách khí nói: “Ta không thích uống rượu, chỉ có thể miễn cưỡng uống vài chén mà thôi.”

Hữu Thái phi ở bên cạnh cười nói: “Tối nay hai người bọn họ còn phải động phòng, Vương gia đừng chuốc cho tân quý nhân uống say .”

Triệu Huyền Thần lạnh lùng nhìn Thái phi một cái, “Động phòng? Thái phi không nói ta lại quên chuyện này, có điều vị Phò mã gia này biết như thế nào là động phòng sao?”

Lời nói trắng trợn làm cho tất cả nữ nhân đỏ mặt, các nam nhân lúng túng chỉ biết cầm ly rượu lên, chỉ có Bạch Giai Thanh chậm rãi ngẩng đầu, bình tĩnh nói: “Không nhọc Vương gia chỉ giáo, đây là nghĩa vụ, tại hạ biết.”

“Biết? Bổn vương cũng thật tò mò, ngươi nghĩ làm như thế nào.” Hắn uống rượu, mỉm cười càng quỷ dị hơn.

Tâm Lam công chúa vội mở miệng nói: “Hoàng thúc, nghe nói những ngày qua ngài đều bận rộn vất vả cho quốc sự, phải chú ý thân thể.”

“Công chúa quan tâm hoàng thúc như vậy, làm thúc thúc ta thật sự là. . . . . . thụ sủng nhược kinh**.” Hắn lạnh nhạt cảm tạ, cho dù ai nghe được cũng biết một chút ý tứ cảm kích hắn cũng không có.”Có phải công chúa muốn nhắc nhở ta sớm rời Hoàng cung một chút, cho tiểu phu thê hai người yên lòng hay không?”

**thụ sủng nhược kinh : được sủng ái (yêu thương) mà lo sợ.

Tâm Lam công chúa nhất thời câm như hến, không dám thốt lên một tiếng nào, những người ngồi ở đây càng không có người nào dám chen một câu.

Lúc này Triệu Huyền Thần lại nhìn về phía Bạch Giai Thanh, vẫn luôn mỉm cười.”Nghe nói Phò mã gia từ Đông Nhạc ngàn dặm xa xôi đến Thiên Tước để làm ăn?”

Biết rõ còn hỏi! Nàng thầm mắng một câu, mặt không biến sắc trả lời, “Đúng”

“Vừa đúng lúc ta cũng cảm thấy hứng thú đối với tình hình hiện nay của Đông Nhạc, muốn tìm người lãnh giáo nhưng vẫn chưa có người thích hợp, nếu như không tính là quấy rầy xin phiền Phò mã cùng ta hàn huyên một chút, cũng cho tiểu quốc nhỏ của ta được thêm kiến thức.”

Vừa nói hắn vừa đứng lên, một mình đi về phía điện chếch phía sau Hậu cung.

Bạch Giai Thanh ngây ngốc, bên cạnh đã có thái giám chờ, “Phò mã gia, xin mời đi bên này, Vương gia đang chờ trong điện.”

Cả một đám người yên tĩnh đến nỗi chỉ cần một phiến lá rơi trên mặt đất cũng nghe thấy được. Mọi người thông cảm với sự lúng túng của Bạch Giai Thanh, bởi vì việc này rõ ràng là đánh công chúa một cái bạt tai, người người ai cũng biết đây là đêm tân hôn của công chúa, hắn lại muốn lôi Phò mã đi.

Trên đài, tiểu hoàng đế còn khờ dại hỏi: “Tại sao hôm nay không có ca múa? Sao Hoàng thúc lại đi rồi?”

Giọng Tâm Lam công chúa run run nói: “Bệ hạ có mệt không? Cũng nên nghỉ ngơi đi, ca múa để ngày mai, Phò mã. . . . . . Đừng làm cho Vương gia đợi lâu.”

Nàng biết Tâm Lam công chúa sợ mình không đi sẽ chọc giận Triệu Huyền Thần, nàng không thể làm gì khác hơn ngoài việc đi theo thái giám, đi tới điện kia.

Dưới ngọn nến yếu ớt đơn độc, y phục của Triệu Huyền Thần đen tối như đêm, áng mây màu tím trên ống tay áo lại có vẻ cực kỳ chói mắt.

Nàng đứng ở bên ngoài cửa điện, không một tiếng động ngưng mắt nhìn hắn, hai tay hắn rủ xuống để ở bên thân, nhàn nhã đi lại trong điện đường. Trong đại điện có bàn dài, có công văn, giống như là nơi Hoàng đế xử lý chính vụ.

Cảm giác được nàng đã đi tới, hắn liếc mắt vừa nhìn, cười nói: “Đứng ở cửa làm gì? Nơi đó gió lớn, thân thể nàng yếu đuối chịu nổi gió lớn sao?”

Nghe giống như hắn và nàng rất quen thuộc. Bạch Giai Thanh đi vào trong điện, “Không biết Vương gia muốn hỏi điều gì, chuyện Đông Nhạc, Vương gia đã từng tự mình trải nghiệm, biết nhiều hơn ta mới đúng.”

“Nếu ta không bảo nàng đi vào, chẳng lẽ nàng muốn động phòng cùng nha đầu Tâm Lam kia?” Hắn cười lạnh, lại nhìn nàng, hỏi: “Tướng công của nàng, quản được nàng sao?”

“Không nhọc phí tâm.” Nàng khẽ cười một tiếng, đứng thẳng người giễu cợt hắn tò mò.

Hắn cũng cười, “Nàng rất thích nói những lời như ‘không nhọc’, ‘làm phiền’, thật ra thì từ trước đến nay nàng làm việc luôn tự thân tự lực, rất ít khi làm phiền người khác, cần gì giả vờ khách khí?” Hắn vẫy vẫy từ xa, “Tới đây, ta có chính sự muốn hỏi nàng.”

Chẳng lẽ hắn thừa nhận những lời nói trước đây đều không phải chính sự? Nàng không tình nguyện đi đến, đứng ở trước bàn, chỉ thấy trên bàn đặt nhiều văn kiện thật dày, trong đó có một cái đặt ở phía trên, chữ viết rõ ràng: Đông Nhạc.

“Hoàng đế Đông Nhạc bây giờ vẫn coi Khánh Dục phường là mạch máu kinh tế của hắn sao?” Câu nói đầu tiên của hắn, đích thực là hỏi chính sự.

“Việc triều chính ta không rõ lắm.” Nàng muốn cự tuyệt trả lời, nhưng trong phút chốc thấy hắn không nháy mắt, ngưng mắt nhìn nàng, trong lòng biết một đêm này hẳn còn có vô số vấn đề như vậy, chỉ sợ tránh không khỏi rồi, không thể làm gì khác hơn ngoài việc phải cân nhắc cẩn thận lời nói: “Gần đây Bệ hạ chúng ta rất chú trọng thuỷ vận.”

“Thuỷ lợi là gốc rễ của quốc gia, lão gia hỏa kia quả nhiên không thể coi là quá hồ đồ.” Hắn gật đầu một cái, “Có điều hiện tại bắt tay vào làm có chút chậm trễ bởi vì Tây Nhạc đã sớm tu sửa thủy vận, năm gần đây số lượng buôn bán trên biển của Tây Nhạc đã nhiều hơn Đông Nhạc.”

Nàng thầm giật mình, biểu hiện này không cẩn thận đã lộ ra làm cho hắn thoáng cái đã nhìn ra.

“Nàng không hiểu tại sao ta lại biết rõ chuyện của Đông Nhạc ư? Rất đơn giản, bởi vì ta phải biết nhất cử nhất động của nàng, cùng với vị trí nơi ở của nàng.” Bởi vì ngồi sau thư án nên hắn chống má ngước nhìn nàng, cho dù nàng đang đứng ở vị trí cao hơn, loại cảm giác bị áp bách vẫn không làm cho nàng thoải mái.

“Trong ba năm này, chưa từng có người cầu hôn nàng, cho nên làm sao nàng có thể đột nhiên thành thân? Ta không tin.” Môi của hắn sáng bóng, cho dù có ánh nến chập chờn nhưng vẫn ánh lên một mảnh lạnh như băng.”Bạch Giai Thanh, nàng có biết ở trong Thiên Tước quốc không người nào dám gạt ta?”

“Ta biết.” Đối mặt với chất vấn của hắn, nàng cười tự nhiên nói: “Nhưng ta, một không là người Thiên Tước, hai không có ý định lừa ngươi cái gì, có phải cả đời này ngươi chưa từng bị đánh bại cho nên không thể tiếp nhận nổi kết quả này hay không?”

Hắn đột nhiên nhảy người lên lập tức đem nàng đặt trên bàn, bắt lấy đôi môi nàng, sau đó lôi kéo áo của nàng, bàn tay như cá lội, vừa trơn vừa lạnh dò vào bên trong y phục của nàng làm thân thể nàng khẽ run.

“Ngươi lại muốn làm gì?” Nàng cố gắng trấn tĩnh nhưng hắn tới quá mức đột nhiên khiến nàng mất đi cơ hội phản kháng.

“Kiểm tra một chút xem thử nàng nói thật hay giả.” Hắn cười, lạnh như băng, sắc môi cùng cảm xúc trong đôi mắt tối tăm đan xen giống như là tức giận.”Nếu nàng thật sự đã trở thành thê tử của người khác thì nên có phản ứng mới đúng.”

Bạch Giai Thanh lại càng run rẩy.

Từ trước đến nay nàng gặp phải không ít khó khăn hiểm trở, cũng trải qua rất nhiều thời khắc sầu muộn, vô luận là đối mặt với thiên tử hay là minh chủ võ lâm, nàng có thể bình tĩnh ứng đối. Cho dù là trên Thái Nhạc Sơn cũng không sợ đối mặt với đám sơn tặc ngu ngốc, nàng cũng lạnh nhạt hờ hững, duy chỉ có yêu nghiệt trước mặt này, tất cả phong độ nàng tu dưỡng, thận trọng, bình tĩnh tựa hồ đều bị hắn xé tan không còn một mảnh.

Nàng không biết phản ứng của một nữ tử đã có trượng phu là như thế nào, chẳng qua khi ngón tay của hắn mơn trớn tất cả nơi nhạy cảm của nàng, kháng cự của lý trí và phản ứng của bản thân đan xen lẫn nhau làm cho nàng vô cùng thống khổ.

Giữa hai chân có chút nóng bỏng, nhưng tay của hắn lại lạnh như băng vậy, khiến cho nàng cũng không dám cử động, chỉ sợ hắn sẽ có hành động đáng sợ hơn.

Mãi cho đến khi tay của hắn trượt đến giữa chân nàng lại đột nhiên dừng ở nơi đó, hắn nâng tầm mắt lên, dừng ở trước mặt nàng, chỉ vẻn vẹn có chút xíu.

“Phản ứng của nàng. . . . . . Rất chân thật.” Hắn khẽ thì thầm, “Điều này nói rõ nàng đối với ta so với biểu hiện của nàng lại càng nhiệt tình hơn, Đại tiểu thư, nàng còn muốn chối cãi sao?”

“Này. . . . . . Không phải.” Hàm răng nàng run lẩy bẩy, “Tướng công của ta cũng đối với ta như vậy, động tác của ngươi chẳng qua làm cho ta nhớ tới chàng mà thôi.”

Nàng thành công kích thích hắn, bởi vì mắt hắn híp lại, mỗi lần hắn biểu lộ vẻ mặt này dường như đã nói lên đáy lòng của hắn bị chấn động rất lớn.

Nàng cho rằng hắn sẽ có hành động xâm nhập kinh khủng hơn nhưng không hề có gì, tay của hắn chậm rãi hướng lên trên, dừng ở trước ngực nàng, chậm rãi đặt lên.

“Tim của nàng đập rất nhanh.” Hắn cúi xuống bên tai nàng, ôn nhu nói: “Ba năm trước đây, lần đầu tiên ta hôn nàng, tim của nàng cũng đập nhanh như vậy. Ta thích cảm giác ôm nàng đêm hôm đó, rất mềm mại, rất ấm áp, giống như là. . . . . . Có thể ôm nàng, vĩnh viễn sánh cùng thiên địa cho đến khi xuống hoàng tuyền.”

Nàng không chịu nổi việc hắn dùng ngôn ngữ kích thích trí nhớ của nàng như vậy, hơn nữa lại làm lòng nàng rung động.

Việc này thật đáng giận, nam nhân vừa đáng hận vừa đáng sợ. Trong nháy mắt ngông cuồng liền biến thành mềm yếu và đa cảm phá vỡ căm hận của nàng đối với hắn. Hắn biết đây là tử huyệt của nữ nhân, cũng biết nàng không quên được một đêm ba năm trước đây, giống như đây chỉ là chuyện mới phát sinh ngày hôm qua.

Đúng vậy, nàng nhớ, đương nhiên nhớ! Đêm hôm đó sau khi lâm vào hôn mê, đã từng mơ mơ màng màng tỉnh lại, có nhiều lần trong màn sương mù trước mắt đều là bóng dáng của hắn. Hắn không cảm thấy phiền, vì nàng mà thay khăn lạnh trên trán dường như cả đêm không ngủ. Sau đó hắn ôm nàng, chỉ vì giúp nàng làm ấm thân thể, không để cho nàng lạnh đến nỗi cả người run rẩy.

Chưa từng có người nào tận tâm tận lực đối với nàng như vậy. Phụ thân, mẫu thân đều coi nàng là một nữ tử mạnh mẽ, một mình có thể chống đỡ được đại cục, đã sớm thả tâm, cũng thả tay. Nàng không giống muội muội Vu Giai Lập khiến cho cha nương lo lắng, nàng cũng chưa từng làm nũng cha nương, đòi hỏi bất kỳ thứ gì.

Ra cửa làm ăn, tất cả nam nhân nhắc tới nàng đều là kính sợ, không có thương tiếc, không có yêu thích.

Dần dần nàng cho rằng nữ nhân nên như vậy hoặc là nên nói nàng thậm chí quên rằng mình vẫn chỉ là một nữ tử.

Cho đến khi hắn xuất hiện, tên hỗn trướng này, tên yêu nghiệt này dùng thủ đoạn đảo loạn tâm nàng như vậy, khiến cho nàng tưởng rằng mình đã muốn người thương yêu, muốn người cưỡng chiếm rồi, không muốn là một người kiên cường cô độc nữa.

Nàng tức giận, oán giận, tất cả đều bởi vì không tin, không có thói quen.

Ba năm qua, nàng đã từng tỉnh táo, cẩn thận nghĩ đến, nhưng nếu người nọ thật lòng, là tốt như vậy, chỉ cần một ngày kia hắn trở lại, nàng sẽ cùng hắn rời đi, cho dù là làm khất phụ (vợ của ăn xin), nào sợ rời xa nơi chôn rau cắt rốn, phiêu bạt khắp nơi chỉ vì. . . . . . Người đó mang lại tình yêu cho nàng.

Nhưng hôm nay, người đó là ai? Người đó ở nơi nào? Là nam nhân trước mặt mặc vương phục, dùng vẻ mặt cười tà nịnh, tùy ý khinh bạc thân thể nàng sao?

Hoặc là, là do nàng si tâm vọng tưởng, nam nhân của nàng, thật ra cho tới bây giờ chưa từng xuất hiện, chỉ là một ảo mộng mà thôi.

Khẽ thở dài một tiếng, nàng nhắm mắt lại, giọt lệ từ khóe mắt lăn xuống.

Nhưng hắn thấy được.

Triệu Huyền Thần kinh ngạc nhìn nước mắt của nàng, mới đầu hắn tưởng rằng mình nhìn lầm, nữ nhân này làm sao có thể rơi lệ? Khi nàng rơi xuống vực sâu, bơ vơ không nơi nương tựa vẫn còn có thể tỉnh táo suy nghĩ, hung hăng ăn thịt gà, là một nữ nhân kiên cường.

Tại sao nàng lại rơi lệ?

Nhưng hắn dùng ngón tay lau những vệt ướt át kia, đặt ở bên miệng nếm thử có mùi vị thật mặn lại chứng minh nghi ngờ của hắn. Đó là nước mắt, là nước mắt của nàng, nàng lại vì ai mà rơi lệ?

Vì hắn sao?

Nếu là vì hắn, trong giọt nước mắt này là yêu hay là hận?