Sáng sớm, Bạch Giai Thanh trở lại phủ công chúa, trên gương mặt Tâm Lam công chúa tràn đầy vẻ mệt mỏi, nhưng vẫn còn đang khổ sở chờ đợi, hiển nhiên một đêm này nàng ta cũng chưa ngủ.

Đối với vị công chúa này Bạch Giai Thanh thật sự cảm thấy rất áy náy, chuyện đi tới bước này, thân phận chân thật cùng quan hệ của mình với Triệu Huyền Thần làm sao có thể giải thích hai ba câu với công chúa cuồng dại đang chờ cứu trợ của mình ?

“Phò mã, hoàng thúc làm khó dễ chàng ư?” Tâm Lam công chúa vừa nghe tin nàng trở lại, gấp đến nỗi vội vàng đưa tay kéo nàng.

“Không có.” Nàng trầm giọng nói. Dĩ nhiên không có cách nào nói cho Tâm Lam công chúa biết Triệu Huyền Thần làm chuyện này là đối với mình, nhưng có chuyện lại không thể không nói.”Vương gia ra lệnh cho ta về sau mỗi ngày nhất định đến phủ hắn một lần.”

“Tại sao?” Tâm Lam ngẩn ra, cắn môi nói, “Hắn đã nhìn ra được chuyện gì ư? Sợ chàng có chuyện ta liền…”

Bạch Giai Thanh âm thầm cười khổ. Triệu Huyền Thần nhìn ra cái gì nàng không biết, nàng chỉ biết tự dưng mình bị liên lụy vào cuộc phong ba này, muốn toàn thân rút lui đã ngày càng xa vời.

Ngày hôm qua khi Triệu Huyền Thần đưa ra yêu cầu này, nàng theo bản năng kháng cự, “Không, ta không phải là người trong triều các ngươi, không có đạo lý ngày ngày tới bái kiến ngươi.”

“Không phải là bái kiến ta, chỉ là tới gặp ta.” Hắn cười nói: “Ta phải đảm bảo rằng mỗi ngày nàng đều ở trong Hoàng Đô, bình an vô sự.”

“Chỉ cần ngươi không gây ra bất kỳ hành động gì, ta sẽ bình an vô sự.” Nàng tức giận giễu cợt.

Hắn kéo tay nàng, bàn tay tinh xảo lạnh như băng có loại lực kiên định.”Đó là nàng thật sự không biết được tranh đấu trong cung, Bạch đại tiểu thư, cho dù tất cả người khắp thiên hạ muốn hại nàng nhưng ta sẽ không làm như vậy.”

“Chẳng lẽ ngươi muốn giữ ta cả đời sao? Có lẽ một ngày kia, Tâm Lam công chúa sẽ nhìn ra thân phận cũng như sơ hở của ta, đến lúc đó. . . . . .”

“Trong Thiên Tước quốc không người nào dám làm trái ý ta, cho dù Tâm Lam biết thân phận chân thật của nàng, nàng ta cũng không thể đuổi nàng đi, bởi vì có ta ở đây. Nàng là bảo ngọc của ta, hoặc là nếu nàng không yên lòng, ta sẽ cho nàng một thân phận để lưu lại. . . . . .” Hắn nhìn chằm chằm vào mắt nàng, “Làm Ninh Vương phi, thế nào?”

“Tuyệt đối không!” Nàng bỏ tay hắn ra, “Sớm muộn gì ta cũng phải trở về Đông Nhạc!”

Hắn nở nụ cười, mờ mịt mà lạnh như băng tuyên bố, “Nàng không thể trở về, vĩnh viễn cũng không thể trở về.”

Cho dù Triệu Huyền Thần muốn tìm bất cứ cách nào để giữ nàng cả đời, ở Thiên Tước quốc này nàng cũng không thể ăn không ngồi rồi. Mà đêm qua để trấn an nàng, hắn lại chủ động muốn trợ giúp việc mở tiệm của Khánh Dục phường ở Hoàng Đô.

Mặc dù không muốn dựa vào tên yêu nghiệt này nhưng nàng phải ném đi thành kiến, vì Khánh Dục phường, đây là cách nhanh nhất, là phương pháp tốt nhất.

Vì vậy nàng thỏa hiệp, nhưng muốn hắn đáp ứng sẽ không có bất kỳ hành động quá đáng nào đối với nàng.

Hắn nhíu lông mày, “Hành động nào bị coi là quá mức? Nếu không thì nàng viết danh sách cho ta xem?”

“Vương gia là người hiểu chuyện, không cần ta nói thẳng.” Nàng nhìn chằm chằm hắn, may mà y phục không bị hắn xé rách nếu không hôm nay nàng làm sao dám ra cửa gặp người?

“Còn có, nếu ta đồng ý mỗi ngày tới gặp ngươi, ngươi cũng không nên làm khó công chúa.” Nàng không phải là thiện tâm nhân sĩ, nhưng lần này một nửa nguyên nhân khiến nàng miễn cưỡng lưu lại chính là vì giữ lạ tính mạng của Tâm Lam công chúa, nàng không muốn thất bại trong gang tấc.

Hắn lại nhếch mày, “Nếu như nha đầu kia không làm khó dễ ta thì có thể.”

“Trong triều còn có người làm khó dễ ngươi sao?” Nàng cười lạnh. Đối với Triệu Huyền Thần một tay che trời mà nói, còn có người nào khiến hắn kiêng kỵ?

Nhưng Tâm Lam công chúa vẫn không yên lòng.

Đôi tay mảnh mai của Tâm Lam nắm chặt tay Bạch Giai Thanh, lực đạo này khiến cho Bạch Giai Thanh rất không thoải mái. Từ trước đến giờ nàng không thích động chạm cùng người, cho dù là với muội muội Vu Giai Lập, cũng chưa bao giờ có những cử chỉ thân mật giữa tỷ muội. Có điều biết Tâm Lam công chúa là một người mù lại lầm tưởng rằng mình là một người lương thiện, nàng không thể làm gì khác hơn là nhẫn nại.

“Phò mã, Bạch công tử, đa tạ chàng chịu lưu lại giúp ta.” Tâm Lam công chúa một mực cảm tạ, “Đệ đệ ta, cũng chính là đương kim bệ hạ, bây giờ vẫn còn nhỏ, chỉ có ta đây thân làm tỷ tỷ suy nghĩ cho hắn, mà việc ta có thể làm cũng rất hạn chế.” Nàng ngập ngừng , “Ta biết chuyện này làm cho chàng khó xử, cũng khiến ta rất khó mở lời, nhưng mà ta. . . . . . Phò mã nếu thương tiếc Thiên Tước tiểu hoàng đế ta khổ sở, giữa đường gặp kẻ gian tà, có thể giúp ta một tay hay không?”

Bạch Giai Thanh thở dài nói: “Ta chỉ là một người làm ăn, không hiểu chính sự.”

“Không cần Phò mã quá quan tâm đến việc triều chính, chỉ cần Phò mã chịu giúp ta một chút cho dù. . . . .” Nàng đỏ bừng mặt, ” Cho dù về sau chàng phải về Đông Nhạc, ta cũng không ngăn cản.”

Bạch Giai Thanh không khỏi kinh ngạc, với sự giam cầm cương quyết của Triệu Huyền Thần, có thể dễ dàng buông tha để nàng rời đi? Phò mã đi rồi, công chúa làm sao có thể sống cuộc sống bình thường như trước ? Nàng biết chuyện không đơn giản như vậy, quả nhiên Tâm Lam công chúa nói tiếp.

“Những năm này, cuộc sống hàng ngày của ta đều do một tay Ninh Vương thao túng, trừ Phương Hán ra, người có thể gặp, có thể nói chuyện chỉ ở một tấc vuông trong viện này. Chàng cũng đã gặp quản gia, đó là người nhìn ta lớn lên, đối với ta rất trung thành, vậy mà trừ hắn ra, người ta có thể tin cậy bây giờ cũng không nhiều lắm.”

“Công chúa. . . . . . Bây giờ tin tưởng dựa vào ta?” Bạch Giai Thanh nhẹ giọng cắt đứt lời của nàng ta, “Đối với công chúa, ta là một người nhà quê, ở chỗ này không quyền không thế.”

“Cho nên ta nói chuyện này có lẽ làm chàng khó xử, cũng làm ta khó mở lời, ta biết đây là một yêu cầu quá đáng, có điều là… ” Tâm Lam công chúa ấp a ấp úng thật lâu, mới nói ra mục đích, “Công chúa ThiênTước quốc, trên người có đủ bạc để dùng hay không?”

Bạch Giai Thanh vô cùng thông minh, lập tức hiểu.

“Công chúa muốn mượn tiền của ta?”

“Mặc dù từ trước đến giờ ta chán ghét tham quan làm rối kỷ cương, nhưng có câu nói có tiền có thể sai khiến cả ma quỷ, ta cũng là người không quyền không thế, nếu lại không có bạc, thật sự không có người để dựa .”

Bạch Giai Thanh cười khổ với cái ý nghĩ ngây thơ của công chúa, “Coi như ta có chút tiền, công chúa sẽ dùng làm gì? Thuê một sát thủ đi giết Ninh Vương sao?”

Tâm Lam công chúa lắc đầu một cái, một tia hận ý như treo giữa răng môi, “Ta muốn làm cho hắn sống không bằng chết!”

Bạch Giai Thanh bỗng nhiên rùng mình một cái. Tại sao trong lòng nữ tử này có thù hận sâu như vậy? Bởi vì Triệu Huyền Thần nắm hết quyền hành sao?

“Phò mã. . . . . .” Tâm Lam công chúa gọi nàng, “Ta cầu xin chàng, coi như ta không phải là một công chúa, chỉ là thê tử của chàng.”

Bạch Giai Thanh thật sự khó xử. Món tiền này tuyệt đối không thể cho vay, nếu cho vay về sau chính là một tai họa, đồng nghĩa với việc mình bị vùi lấp sâu hơn trong sóng gió quan trường này. Vị công chúa bộ dạng đáng thương lại làm cho nàng tiến thoái lưỡng nan.

Trầm ngâm một hồi lâu, nàng lúng túng nói: “Công chúa, chuyện này hiện tại rất phức tạp, cần bàn bạc kỹ hơn, cho dù Ninh Vương có đáng chết nhưng bây giờ công chúa đơn thân độc mã, chỉ bằng tiền bạc mà tìm phản kháng chỉ sợ chuyện chưa thành đã bị Ninh Vương phát hiện.”

Tâm Lam công chúa nghe ra ý cự tuyệt của nàng, sắc mặt ảm đạm, nhưng giọng nói vẫn kiên trì như cũ, “Nếu phò mã lo lắng cho tiền đồ của mình, ta xin bảo đảm dù có xảy ra chuyện gì cũng tuyệt đối không làm liên lụy đến Phò mã.”

Cho dù nàng ta thật sự không tiết lộ nhưng chẳng lẽ Triệu Huyền Thần lại không biết một số bạc lớn từ trên trời giáng xuống có liên quan đến mình sao? Bạch Giai Thanh cười khổ âm thầm lắc đầu, còn đang suy nghĩ nên khuyên giải công chúa như thế nào thì ở bên ngoài, chỉ nghe Phương Hán gọi, “Công chúa, có một người tự xưng là tùy tùng của Phò mã yêu cầu gặp Phò mã.”

Bạch Giai Thanh lúc này mới nhớ tới, loay hoay một ngày, còn chưa báo tin cho Mạnh Hào, chỉ sợ Mạnh Hào sắp nổi điên rồi, mà một ngày này xảy ra bao nhiêu chuyện biết nói với hắn như thế nào chứ?

Mạnh Hào thật sự là sắp nổi điên. Từ khi chủ tử bị coi là nam nhân kéo vào phủ công chúa đi làm Phò mã, sau đó hắn bị một đám binh lính cầm vũ khí trong tay khống chế, mặc dù hắn là người to con, cũng biết loại chuyện liên quan đến Hoàng gia là cực kỳ nguy hiểm, làm không đúng chính là tìm cái chết, gấp đến độ mồ hôi đầy đầu.

Rốt cục cũng đến buổi chiều, những binh lính kia bỗng nhiên thả hắn, một người trong đó nói: “Vương gia nói ngươi có thể đi.”

“Vương gia? Vương gia nào?”

“Ninh Vương, không biết sao?” Binh lính không có tính nhẫn nại trả lời, đã chuẩn bị xoay người đi.

Hắn vội vàng hỏi: “Có ai nhìn thấy chủ tử nhà ta không?”

“Chủ tử ngươi đã trở về phủ công chúa rồi, đến phủ mà hỏi đi.”

Hắn tới phủ công chúa gõ cửa không ngừng, may mắn lần này không bị ngăn cản nữa, thuận lợi gặp được Bạch Giai Thanh.

Vừa nhìn thấy chủ tử khỏe mạnh đứng ở đó, Mạnh Hào đầu tiên là thở phào một hơi, tiếp theo lại cúi đầu xuống, “Chủ tử, Mạnh Hào tới chậm làm cho chủ tử sợ hãi.”

“Không có gì.” Bạch Giai Thanh có chút không yên lòng, viện nhỏ này không thích hợp cho hai người nói chuyện, nhưng trước mắt lại không tìm được chỗ an toàn.

“Chủ tử, chúng ta tốt nhất là trở về khách điếm. . . . . .” Mạnh Hào vừa đề nghị liền gặp phải Tâm Lam công chúa từ trong phòng đi ra ngăn cản, “Không được, Phò mã đương nhiên phải ở lại trong phủ công chúa ta.”

Mạnh Hào kinh sợ, nhìn nàng ta một chút, rồi lại nhìn Bạch Giai Thanh, “Chủ tử, chẳng lẽ người, người. . . . . .”

Bạch Giai Thanh cắt đứt lời của hắn, dùng ánh mắt ra hiệu hắn không cần nhiều lời, nói, “Mạnh Hào, ngươi trở về khách điếm trước đi, ta cùng công chúa có chuyện thương lượng, tối nay ta không trở về được rồi, bảo mọi người không cần lo lắng cho ta, ngày mai. . . . . . Ta sẽ đến gặp mọi người.”

Mặc dù từ trước đến nay Mạnh Hào không phải là người tinh tế nhưng cũng nhìn ra được giờ phút này chủ tử có chuyện không thể nói ra, chẳng qua là tất cả lo lắng đều đè nén lại, hết lần này tới lần khác không có cách gì để biểu đạt. Hắn không khỏi bất đắc dĩ, thanh âm buồn bực đáp ứng sau đó không cam lòng đi ra khỏi phủ công chúa.

“Phò mã. . . . . .” Tâm Lam công chúa còn muốn tiếp tục đề tài vừa rồi, Bạch Giai Thanh lại cắt đứt lời nàng, “Công chúa, ta biết trong lòng người rất khó xử, chẳng qua là chuyện này gấp gáp cũng không thể giải quyết được gì, hiện tại trời sắp sáng rồi, mà giờ giấc sinh hoạt của Ninh Vương như thế nào?”

“Hình như giờ Mẹo mới lên triều, sau đó sẽ ở lại trong cung làm việc, xử lý hướng vụ, buổi chiều. . . . . . Giờ Mùi thì trở về phủ của hắn.”

(giờ mẹo: từ 5 giờ đến 7 giờ sáng

Giờ Mùi: từ 13 giờ đến 15 giờ)

“Nói như vậy, sau này cứ đến giờ Mùi ta phải đến Vương phủ thỉnh an hắn?” Bạch Giai Thanh đánh trống lảng cười khổ, “Như vậy, tại hạ có thể xin phép công chúa? Gia nô theo ta cùng đến Thiên Tước, đã cả một ngày không nhìn thấy ta có rất nhiều chuyện muốn ta về xử lý.”

“Đây là lẽ tự nhiên, chẳng qua là xin Phò mã. . . . . . Suy nghĩ thỉnh cầu của ta thêm một chút.” Tâm Lam công chúa vẫn nhắc lại chủ đề này.

Bạch Giai Thanh không tỏ rõ ý kiến, bởi vì loại chuyện này, nàng không có cách nào đáp ứng, cũng không thể quả quyết cự tuyệt.

Thật là khó xử.

Chưa tới giờ Dần, Triệu Huyền Thần cả đêm không ngủ nằm ở trên giường, nhắm mắt lại, trong màn đêm đen nhánh dường như vẫn có bóng dáng Bạch Giai Thanh ở trước mắt mơ mơ hồ hồ chớp động.

(giờ Dần : từ 3 giờ đến 5 giờ )

Ngoài cửa có tiếng động, hắn biết người đến là ai nhưng ngay cả ánh mắt cũng lười mở ra, thuận miệng hỏi: “Là Giản Nhật sao?”

“Dạ, Vương gia.”

“Sau khi Phò mã gia trở về phủ công chúa có động tĩnh gì không?”

“Công chúa mời Phò mã vào phòng, nói chuyện rất lâu.”

“Nói chuyện gì?”

“Công chúa muốn mượn bạc của Phò mã.”

Đôi môi lạnh như băng cong lên, “Nha đầu Tâm Lam kia đã đến đường cùng rồi ư? Nước cờ này thật khổ cho nàng mới nghĩ ra được. Vậy Phò mã đáp ứng thế nào?”

“Phò mã cũng không cự tuyệt, chẳng qua là xin công chúa suy nghĩ cẩn thận, bàn bạc kỹ hơn.”

Triệu Huyền Thần dường như thấy được vẻ mặt lúng túng của Bạch Giai Thanh, khẽ mỉm cười, tự lẩm bẩm, “Đại khái nàng còn chưa bao giờ gặp phải chuyện khó xử như vậy? Nhưng nàng là người thông minh, nên biết thoát ra như thế nào.”

“Vương gia, Phò mã hiện tại đi đã đến khách điếm Hồng Tân.”

“Ừ.” Hắn nhàn nhạt đáp một tiếng, sau đó đơn giản hạ lệnh, “Theo dõi nhất cử nhất động của nàng.”

“Vâng” Bóng dáng ngoài phòng cùng thanh âm biến mất giống như chưa từng có người nào tới.

Trên giường bên trong phòng, Triệu Huyền Thần chậm rãi nâng lên đôi mắt yêu mị, trong mắt như có sóng nước dao dộng, che dấu tinh quang cùng sát khí, chỉ còn lại nụ cười bên khóe môi.

Ba năm trước đây, hắn biết nàng là người buôn bán tài ba, chỉ là chưa bao giờ động chạm đến triều đình, nếu không nàng hẳn là một nữ nhân tâm cơ thâm trầm. Mà đến nay, nàng đã tới đây, vô tình bị hắn lôi kéo vào trong sóng ngầm mãnh liệt, tinh phong huyết vũ ở Thiên Tước.

Nhưng cho dù là vô tình, hắn cũng nhất định phải ép buộc nàng, đúng như lúc trước hắn nói với nàng —— nàng không trở về được, bởi vì hắn vĩnh viễn sẽ không buông tha nàng!