*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Lục Ngạn Diễm rốt cuộc một người đi siêu thị mua đồ nấu ăn.
Lục Dung Nhan nằm dài ở trên sô pha phát ngốc.
Đại khái là bởi vì không khí dần dần ấm lại, lúc này, cả người cô cũng ấm dần lên.
“Reng reng…”
Bỗng tiếng chuông điện thoại vang lên kéo cô về lại với thực thế. Ơ, điện thoại ai nhỉ? Cô nhìn thoáng qua, không phải điện thoại của mình mà là của Lục Ngạn Diễm.
Sao hắn ra ngoài mà không mang theo điện thoại chứ. Cô nhìn tên trên điện thoại, là Lâu Tư trầm. Là anh em tốt nhất của hắn.
Lục Dung Nhan đương nhiên không nghe điện thoại, chỉ để mặc chuông reo. Cô nghĩ chuông reng vài tiếng sẽ thôi, không ngờ, đầu bên kia Lâu Tư trầm lại hoàn toàn không có ý định từ bỏ.
Đến khi cuộc gọi thứ 10 vang lên, Lục Dung Nhan rốt cuộc không thể nhịn được nữa. Cô bắt máy. Chưa kịp mở miệng thì đầu dây bên kia đã nói: “Lão tứ, cậu rốt cuộc có đi Los Angeles hay không? Trả lời cho tôi một câu xem nào! Cậu tưởng là cứ thế rầu rĩ cho qua, không nghe điện thoại là được?”
“Ơ…”
Đi Los Angeles?
Sao cô chưa từng nghe Lục Ngạn Diễm nhắc qua?
Lục Dung Nhan rốt cuộc lên tiếng, “...Lâu chủ nhiệm, là em.”
Lâu Tư Trầm vốn là sếp của cô, tuy giờ không còn, nhưng cách xưng hô này cô chưa từng thay đổi.
“Dung Nhan?”
Lâu Tư trầm ở đầy dây bên kia còn sửng sốt một chút, “Ra là em sao? Lục tứ đâu?”
“Anh ấy đi mua đồ ăn rồi!”
“Mua đồ ăn??” Lâu Tư Trầm tưởng mình nghe nhầm.
“…Dạ.”
“A!! Khó trách gia hỏa này không nghe điện thoại.”
“Lâu chủ nhiệm, anh tìm anh ấy có chuyện gì? Để em chuyển lời cho được không?”
“Ai! Em giúp tôi khuyên nó một chút đi.”
“Sao ạ?”
“Phía LA có nhiệm vụ, hai năm thôi, nó là thích hợp nhất nhưng nó cứ không chịu trả lời, vừa vặn, em giúp tôi khuyên nó đi, nếu nó đồng ý thì trưa mai đi luôn.”
“Nhanh như vậy?”
“Đúng vậy, gấp mà. Bất quá em cứ yên tâm, chuyện này không hề nguy hiểm, chỉ là một nhiệm vụ thương mại thôi.”
“…Uh, được.”
Lục Dung Nhan ngoài miệng đáp lời, nhưng trong lòng kỳ thật đã loạn thành một nồi cháo.
Hai năm?
Los Angeles??
Nếu hắn đi thì ngày mai liền bay?
Nhưng chuyện này, Lục Dung Nhan lại chưa từng nghe Lục Ngạn Diễm nhắc tới.
Nếu hắn thật sự đi, đó có phải có nghĩa là mấy năm nay bọn họ trên cơ bản hiếm khi lại có cơ hội gặp mặt?
Cũng đành thôi! Bọn họ không phải đã sớm ly hôn sao? Làm gì còn muốn gặp mặt đâu? Hơn nữa, chính như Lâu Tư trầm nói vậy, hắn hiện tại dù sao đã là người độc thân, xác thật thích hợp bay đi nơi khác.
Lục Dung Nhan buồn bực cắn cắn môi dưới.
Trong lòng mạc danh có thêm vài phần rầu rĩ không vui.
Nếu muốn đi Los Angeles, làm gì còn có việc không có việc gì cũng quấn lấy cô đâu.
Lục Dung Nhan đang nghĩ ngợi thì nghe có tiếng truyền tới từ huyền quan. Lục Ngạn Diễm xách theo đồ đi chợ về tới.
Nhìn thấy Lục Dung Nhan vẫn nằm bò trên sô pha không nhúc nhích, khuôn mặt anh tuấn hé nở nụ cười.
Có lẽ vì bên ngoài quá lạnh nên vào tới cửa, hắn còn thở ra khói, vừa đóng cửa vừa cởi áo khoác dày cộp, vừa nói với Lục Dung Nhan: “Bên ngoài mái hiên cũng đã kết băng dày cộp, dài lắm luôn.”
Lục Dung Nhan không trả lời hắn, như là không thể tỉnh táo được, nhưng ánh mắt vẫn dán chặt vào hắn, không rời đi.
Lục Ngạn Diễm cho rằng cô vẫn không thoải mái, “Làm sao vậy? Đầu còn nhức à?”
Hắn đến gần lại, cởi bao tay da, sờ sờ cái trán của cô, nhẹ nhàng thở ra, “Anh còn lo lắng, hôm qua buổi tối ngâm nước lạnh làm em bị cảm.”
Lục Dung Nhan duỗi ra tay, nắm lấy bàn tay to của hắn đang đặt trên trán mình.
Lục Ngạn Diễm sửng sốt một chút, mắt có thêm tia vui sướng nhảy nhót, “Làm sao vậy?”
Hắn hỏi.
Lục Dung Nhan cũng hoảng hốt một chút, buông lỏng tay, lắc đầu, “… Không có việc gì.”
Lục Ngạn Diễm đương nhiên nhận ra cảm xúc của cô, nhẫn nại hỏi cô “Nói đi! Rốt cuộc sao lại thế này?”
Lục Dung Nhan rốt cuộc không nhịn nổi, hỏi hắn i: “… Anh định đi Los Angeles?”
Lục Ngạn Diễm sửng sốt, có chút ngoài ý muốn, “Em nghe ai nói?”
“Tức là, chuyện này là sự thật?”
Lục Dung Nhan nói, chỉ chỉ điện thoại hắn trên sô pha “ Em không cố ý nghe điện thoại của anh, nhưng điện thoại anh vang lên nhiều lần, em sợ có chuyện quan trọng nên nghe giúp anh. Điện thoại của Lâu chủ nhiệm…”
Lục Ngạn Diễm lấy di động, liếc mắt một cái, màn hình báo có vô số cuộc gọi nhỡ, tất cả đều đến từ chính Lâu Tư trầm.
Lục Dung Nhan vốn tưởng rằng hắn sẽ mắng mình vài câu, lại chỉ nghe hắn hỏi: “Vậy em nghĩ như thế nào?”
“Hả?” Lục Dung Nhan không rõ nguyên do nhìn hắn, “Cái gì?”
“Về việc anh đi Los Angeles chuyện này, em là nghĩ như thế nào.” Lục Ngạn Diễm vẻ mặt nghiêm túc hỏi cô.
“… Em?” Lục Dung Nhan cười gượng hai tiếng, “Chuyện này…Sao lại đi hỏi em? Em… chuyện này liên quan gì tới em? Trọng điểm là anh muốn đi! Anh muốn đi liền đi, không nghĩ đi thì không đi, sao lại hỏi em nghĩ như thế nào đâu?”
“Phải không?”
Lục Ngạn Diễm kéo kéo khóe miệng, cười nhạo, “Cũng đúng, chuyện này chỉ là việc của anh, có liên quan gì tới em đâu, sao lại hỏi em?!”
Lục Dung Nhan cắn chặt môi dưới, tâm thần hỗn loạn.
Này ý ngoài lời, hắn là… Đáp ứng đi?
Cô lặng lẽ liếc Lục Ngạn Diễm. “Cái kia, Lâu chủ nhiệm nói… Anh còn chưa quyết định?”
“Lúc trước xác thật chưa nghĩ ra, bất quá hiện tại… Anh nghĩ là anh hẳn đã có quyết định đi!”
“… Anh định đi?” Lục Dung Nhan cẩn thận hỏi hắn một câu.
“Đi!” Lục Ngạn Diễm cầm lấy di động, đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống nhìn Lục Dung Nhan, tự giễu cười nhạo, “Vì cái gì mà không đi? Anh không có lý do gì lưu lại!”
Lục Dung Nhan trong lòng có chút bực.
Như thế nào là không có lý do?
Chẳng lẽ con trai Tiêu Tiêu không phải lý do để hắn lưu lại?
Nhưng cuối cùng, cô không nói gì, chỉ mím chặt môi.
Cho nên, hắn ngày mai liền phải bay đi Los Angeles đi?
Đi thôi đi thôi! Đi rồi cũng tốt!!
Đi rồi, hai người bọn họ cũng coi như hoàn toàn tách ra! Như vậy, cũng sẽ không giống như bây giờ dây dưa không minh bạch.
Lục Dung Nhan bỗng nhiên cảm thấy có chút buồn cười.
Mới sáng nay, người đàn ông này còn kiên định thì thầm bên tai nói muốn cùng cô nối lại tình xưa, nhưng kết quả, tới giữa trưa, liền nói cho cô rằng hắn muốn đi Los Angeles!
Cho nên, đây là thành ý của hắn tìm chính mình nối lại tình xưa? Ha! Căn bản chính là nửa phần thành ý đều không có!!!
Lục Dung Nhan càng nghĩ càng giận, dứt khoát đứng lên.
“Cơm trưa em không ăn, anh tự ăn đi, em về!”
“Làm gì?”
Lục Ngạn Diễm đưa tay giữ cô lại, “Đột nhiên nổi cáu với anh!?”
“Nổi cáu? Em không có! Em làm gì mà cáu kỉnh? Anh cảm thấy em giống đang tức giận sao?” Lục Dung Nhan cười với hắn. Nụ cười gượng ep không chịu nổi.