*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Lục Ngạn Diễm thật sự trở về trước giờ cơm trưa. Lúc hắn đưa Lục Dung Nhan đi, Thôi Trân Ái còn phê bình:
“Vất vả lắm mới về nhà một chuyến, ở nhà ăn cơm trưa là được rồi! Đi ra ngoài ăn làm gì, có sạch sẽ đâu!”
Nhưng Lục Ngạn Diễm không để ý tới lời mẹ nói mà chở Lục Dung Nhan đi, để con lại Lục trạch.
“Muốn đi đâu ăn?”
Lục Ngạn Diễm hỏi Lục Dung Nhan.
“Em đâu cũng được, anh quyết định đi!”
Lục Dung Nhan kỳ thật không muốn ăn gì, có lẽ do tối qua say rượu tới giờ đầu còn choáng váng, nặng như chì.
Lục Ngạn Diễm thấy cô có vẻ không khỏe thì hỏi, “Còn chưa tỉnh rượu à?”
“…Có khả năng đi!” Lục Dung Nhan xoa xoa huyệt Thái Dương, có chút không tỉnh nổi.
“Tửu lượng yếu sau này uống ít thôi.”
“... Tửu lượng em không yếu, chỉ là hôm qua uống quá nhiều, khó có khi vui như vậy.” cô làm sao chịu nhận mình tửu lượng kém chứ.
Lục Ngạn Diễm cười cười, “Ừ, tửu lượng em tốt, anh không phải đối thủ của em, vừa ýt chưa?”
Đèn đỏ, xe dừng. Hắn kế sát mặt vào bên cạnh Lục Dung Nhan, “Vậy thôi, chúng ta về nhà ăn cơm đi!”
“Mới ra ngoài, lại trở về?”
Lục Dung Nhan cho rằng hắn nói ‘về nhà’ chỉ chính là, về lục trạch.
“Anh nói về nhà chúng ta kìa.”
“…”
Lục Dung Nhan chớp mắt. Cô đương nhiên biết ‘nhà chúng ta’ hắn nói là nhà nào, nhưng chỗ đó hiện không còn là nhà của bọn họ nữa, mà là nhà của hắn! Cô đã sớm đi ra khỏi ngôi nhà đó.
Lục Dung Nhan quay đầu đi, không nhìn hắn nửa, chỉ nhìn ngoài cửa sổ, nói: “Vậy cũng không tốt lắm đâu?”
Lục Ngạn Diễm nhìn cô, không nói lời nào.
Lục Dung Nhan cũng vẫn luôn nhìn ngoài cửa sổ.
Sau một lúc lâu ——
“
“Này, đèn xanh!”
Lục Dung Nhan phục hồi tinh thần lại, nhắc nhở hắn.
Lục Ngạn Diễm nhìn cô thật sâu, rồi mới chậm rì rì khởi động xe, mà lúc này phía sau sớm đã đầy xe, đang điên cuồng nhấn còi.
Lục Ngạn Diễm vẫn chở Lục Dung Nhan về nhà.
Lục Dung Nhan dường như cũng không quá ngạc nhiên, chỉ là hỏi hắn: “Trong nhà có nguyên liệu nấu ăn?”
“Một hồi anh đi ra ngoài mua.”
Lục Ngạn Diễm nhập mật mã, mở khóa.
Lục Dung Nhan phát hiện, mật mã vẫn như cũ không đổi, vẫn là mật mã cũ khi cô rời đi.
Lục Dung Nhan nhắc nhở hắn nói: “Mật mã khóa phải thường xuyên thay đổi mới an toàn.”
Lục Ngạn Diễm thuận miệng đáp lại, “Ừ, em giúp anh đổi đi! Xong nói anh là được.”
“…”
Sao tự dưng cô lại đi thay mật mã cửa nhà người khác thế này?
Lục Dung Nhan đi theo Lục Ngạn Diễm vào nhà, có lẽ là bởi vì đã lâu không có về lại ngôi nhà này, bỗng nhiên trở về, nhìn mọi thứ bên trong đều quen thuộc nên cố có chút thất thần.
Không khí lành lạnh, cô vội quấn chặt áo bông. Lục Ngạn Diễm ném cho cô một tấm khăn choàng, “Em ngồi nghỉ trên sô pha đi, quấn khăn lại, anh giờ mở máy sưởi.”
“…Uh, ok!”
Lục Ngạn Diễm đi mở máy sưởi, Lục Dung Nhan co mình ở trên sô pha nhìn hắn.
Trong ấn tượng, bọn họ trước nay đều chưa từng như thế. Bao năm qua, chỉ có một mình cô ở nhà, mà Lục Ngạn Diễm hiếm khi về nhà, lúc hắn về nhà thì trong nhà đều ấm áp. Cảm giác được hắn chiếu cố khiến cô có chút thụ sủng nhược kinh, hoặc là…
Có chút không quen.
Nhưng cô phải thừa nhận, điều này khiến cô cảm thấy…
Thật ấm áp. Khiến cô có chút cảm giác được coi trọng. Nhưng… Lục Dung Nhan lại lo lắng, nếu được coi trọng như vậy, ấm áp như vậy chỉ là phù dung sớm nở tối tàn, khả năng trong giây tiếp theo liền biến mất không còn nữa.
“Em nghĩ cái gì mà nghiêm túc vậy?” Lục Ngạn Diễm không biết đến gần lại khi nào, ngồi xuống bên cạnh cô.
Lục Dung Nhan lúc này mới hoàn hồn, liếc hắn một cái, ngơ ngẩn lắc đầu.
Lục Ngạn Diễm ánh mắt thật sâu mà nhìn cô, “Đối với anh, em hoàn toàn không xác định sao?”
Lục Dung Nhan sửng sốt, “Rõ ràng như vậy?”
Lục Ngạn Diễm thở dài, vươn tay kéo Lục Dung Nhan ôm vào lòng. Nhưng chỉ lặng lẽ thế mà không nói câu nào.
Cô không xác định được cảm xúc, hắn đều có thể lý giải.
Cho nên, hắn phải cho cô thời gian, làm cô từ từ ổn định và xác định cảm.
Ngón tay Lục Ngạn Diễm vuốt nhẹ lên mái tóc dài mềm mại của cô, “Anh đi siêu thị mua đồ nấu ăn, em không thoải mái thì ở nhà chờ anh.”
“Anh đi mua nguyên liệu nấu ăn??”
Lục Dung Nhan đầy kinh ngạc nhìn hắn, “Anh á? Được không?”
“Sẽ không, nhưng anh có thể học.”
“… Thôi bỏ đi! Em sợ anh mua đồ về không nấu được đó, để em đi với anh!”
“Anh được mà! Anh kh ông những tự mình đi chợ, mà chút nữa anh còn tự mình nấu ăn cơ!”
“... Anh không phát sốt chứ?”
Lục Dung Nhan duỗi tay qua sờ trán hắn.
Không phát sốt.
Cô rụt tay lại, bàn tay bị Lục Ngạn Diễm nắm lấy nhẹ nhàng.
Lục Dung Nhan cố rụt tay lại, lại bị hắn nắm lấy. Lục Ngạn Diễm giữ bàn tay thon của cô trên trán mình, ánh mắt cứ thế nhìn cô sâu lắng.
Lục Dung Nhan bị ánh mắt của hắn hun đến đỏ hồng đôi má. Cô có chút xấu hổ.
“Nhưng mà… anh xuống bếp, đáng tin cậy sao? Không được thì đừng cố, em tuy đầu còn choáng váng nhưng mà nấu một bữa cơm vẫn có thể đó!”
Lục Ngạn Diễm buông tay cô, “Anh có thể chậm rãi học.”
“Anh nghiêm túc?”
“Đương nhiên! Anh không ở nói giỡn.”
“…Được thôi.”
Lục Dung Nhan tỏ vẻ phi thường tán thành thái độ hiếu học của hắn.
Lục Ngạn Diễm nhìn cô, bỗng nghiêm túc nói một câu: “Mấy ngày qua không có em ở nhà, anh thật sự kh ông quen…”
“...”
Sao đang êm đẹp tự nhiên nói thế này?!
Trái tim bé nhỏ của Lục Dung Nhan đập hụt mất mấy nhịp, cô không dám nhìn hắn, chỉ nhỏ giọng nói thầm: “Qua vài bữa, cũng thành thói quen.”
“…” Lục Ngạn Diễm có chút bất đắc dĩ nhìn cô.
“… Làm gì nhìn người ta vậy?” Lục Dung Nhan giả ngu.
Lục Ngạn Diễm nhéo mũi cô, “Tim em làm bằng đá à?”
“…” Này, sao có thể oán cô chứ?
Trái tim cô trở nên lạnh giá như kim cương, còn không phải vì hắn sao?
“Được rồi, anh đi chợ, có gì dặn dò không nào?”
“Để em đi với anh!” Lục Dung Nhan muốn đứng dậy, đã bị Lục Ngạn Diễm ấn xuống.
“Không phải đã nói dần rồi sẽ quen sao? Nếu em không chịu bước chân vào cuộc đời anh thêm lần nữa, thì cứ để anh một mình đi, quen thì quen thôi!”
“…”
Không biết sao, nghe Lục Ngạn Diễm nói ra lời này, Lục Dung Nhan trong lòng lại không hiểu sao lại nhói đau.
“Nếu, em đồng ý quay về bên anh, vậy đi với anh nào!”
Lục Ngạn Diễm vươn tay về phía cô, nhìn cô bằng đôi mắt tràn ngập chờ mong.
Lục Dung Nhan ngơ ngác nhìn hắn, hồi lâu……
Cô rốt cuộc lui về sô pha, “Vậy anh tự mình đi thôi!”
Khoảnh khắc đó, cô rõ ràng thấy được vẻ mất mát nơi đáy mắt của Lục Ngạn Diễm.