Nhạc Nguy Nhiên muốn tát cho mình bạt tai.

Cậu biết mình không bình tĩnh, đang làm lẫy, mà La Nhất Hải đã nhìn ra cậu đang làm lẫy – Cậu cho rằng tình yêu thầm 11 năm của mình đã thất bại, có lý do ở trước mặt La Nhất Hải làm lẫy một phen.

Cậu cho rằng La Nhất Hải sẽ bao dung cậu, giống những lần trước đây, như đối với mỗi một người trong La gia.

Nhưng La Nhất Hải không có. La Nhất Hải không xem cậu là người trong La gia, không xem cậu là “em trai”.

La Nhất Hải nói “Cậu tưởng chỉ mình cậu khổ sở hả”,  điều này có nghĩa là La Nhất Hải cũng đang phiền não, đang lung lay, đang đau khổ, nếu như La Nhất Hải đau khổ, vậy có nghĩa là Nhạc Nguy Nhiên vẫn còn có cơ hội.

Cho nên La Nhất Hải không cho phép cậu vì chuyện này mà giận lẫy anh.

Tiểu Hải không cho cậu xuống lầu, hỏi: “Bởi vì anh nói anh độc thân nên tôi mới theo đuổi anh, cùng anh trò chuyện này nọ, bây giờ là ý gì đây? Hai người cãi nhau lấy tôi ra chịu tội thay hả, chơi tôi hả?”

Nhạc Nguy Nhiên nhận lỗi, nói xin lỗi, hiện tại cậu không cách nào cân nhắc đến người khác.

Tiểu Hải cười lạnh, móc hóa đơn và điện thoại: “Được, vậy bữa ăn này không thể để tôi tự bỏ tiền mình ra được chứ? Chia đôi đi, bây giờ chuyển khoản liền!” Nhạc Nguy Nhiên chuyển khoản trọn số: “Coi như tôi mời cậu.” Tiểu Hải không chút khách sáo nhận lấy, sau đó cho cậu vào danh sách đen.

Nhạc Nguy Nhiên xuống lầu gõ cửa phòng La Nhất Hải, không người mở cửa, điện thoại cũng không ai bắt máy. Sáng ngày hôm sau La Nhất Hải mới phát hiện, cũng mặc kệ cậu. Lên máy bay, xuống máy bay, Nhạc Nguy Nhiên đi theo anh cả đường, vẫn là bị anh nhốt ngoài cửa.

La Tam Giang và La Tiểu Hồ không biết có chuyện gì đã xảy ra, thoạt nhìn sắc mặt anh liền biết chuyện lớn không lành, còn chưa mở miệng đã bị La Nhất Hải bật lại: “Hỏi gì mà hỏi, không được mở cửa cho cậu ta.”

La Tam Giang nhớ lại La Nhất Hải chỉ có hai lần nổi điên, từ trong cửa kính nhìn Nhạc Nguy Nhiên đang buồn bã rời đi, hít vào một hơi khí lạnh, nói với La Tiểu Hồ: “Ôi mẹ ơi, anh cả chúng ta đánh Nhạc Nguy Nhiên què giò rồi!”

La Tiểu Hồ trở về phòng gọi điện cho Nhạc Nguy Nhiên: “Anh đã làm gì anh trai tôi?! Mặc kệ anh làm gì, dù sao tôi cũng phải nói là đáng đời nhỉ!” Nhạc Nguy Nhiên nói tôi không đáng đời, cũng không phải kiểu đáng đời mà cậu nói, nói xong thì cúp máy.

Không bao lâu thì La Nhất Hải gọi La Tiểu Hồ: “Các em có phải là có các loại app kết bạn không? Kiểu hẹn tới hẹn đi ấy?”

La Nhất Hải nói có thì có –

Chưa nói xong La Nhất Hải lại giận: “La Tiểu Hồ, nếu như em mà bị anh phát hiện ở trên đó làm này làm nọ, coi anh đánh gãy chân em!”

Vô duyên vô cớ bị mắng một trận, La Tiểu Hồ uất ức vô cùng, còn chưa dám tranh cãi với La Nhất Hải đang nổi bão, trái phải liên tưởng một chút nguyên do mà anh nó nổi điên, dường như đã phát hiện được manh mối nào đó.

La Nhất Hải đã rất lâu không giận sôi gan thế này, dù chính bản thân anh cũng hiểu được là giận có hơi quái dị.

Sau ngày Nhạc Nguy Nhiên uống rượu say, anh vẫn luôn quan sát Nhạc Nguy Nhiên, đồng thời cũng quan sát chính mình. Nhìn thấy Nhạc Nguy Nhiên sa sút, suy sụp, nhưng vẫn cố làm ra bộ không có chuyện gì xảy ra, La Nhất Hải khá là đau lòng.

Anh phải thừa nhận, đối với Nhạc Nguy Nhiên, có vài khoảnh khắc anh có động lòng. Mặc dù vào lúc đó anh vẫn chưa hiểu được tình cảm đối với đối phương.

Vào lúc anh nhìn thấy Nhạc Nguy Nhiên ở chung với cậu thanh niên kia trước cửa khách sạn, anh đang nghĩ: Xem đi, Nhạc Nguy Nhiên quả thực rất được chào đón.

Anh hỏi cậu: Cậu cố ý đến đây gặp cậu ta à? Nhạc Nguy Nhiên nói phải.

Khoảnh khắc đó La Nhất Hải cảm thấy nhẹ nhõm: Nhanh thế mà cậu đã thích người khác rồi, vậy tôi không cần phải phiền não nữa. Tôi cũng không cần phải vì cậu mà cảm thấy khổ sở nữa, không cần phải hỏi chính mình đối với cậu là có tình cảm gì.

Tốt quá rồi, không cần nghĩ gì nữa hết.

Sau đó anh nhìn thấy ánh mắt oán hận của Nhạc Nguy Nhiên, cùng với câu “Không cần anh lo” – Tâm tình của La Nhất Hải giống như đốm lửa cuối cùng sắp sửa tắt ngúm trong đống tro tàn lại đột ngột bị đổ dầu lên – Từ yên ả sắp lụi tàn đến ánh lửa ngút trời, cũng chỉ là chuyện trong giây phút mà thôi.

Cái này tính là gì chứ Nhạc Nguy Nhiên?

Con nít chơi với nhau? Cậu không chơi với tôi thì tôi tìm người khác chơi cho cậu xem?

Cậu cút đi.

Về phòng nằm trên giường, dường như La Nhất Hải cũng hiểu ra, anh không cho phép Nhạc Nguy Nhiên thăm dò mình trên phương diện này – Cho dù biết là diễn kịch cũng không được, chính là bởi vì trước sau anh luôn coi Nhạc Nguy Nhiên như một người bạn lữ (*) để cân nhắc.

__ Trước mặt Nhạc Nguy Nhiên, anh không phải là “anh trai”, mà chính là “La Nhất Hải”.

Nhạc Nguy Nhiên không xem anh như anh lớn, còn thường hay bảo cậu “không nghe lời”. Mà anh thì lại động lòng với một Nhạc Nguy Nhiên như thế. Bất luận là chăm sóc, an ủi, dựa dẫm, anh không chỉ muốn cho Nhạc Nguy Nhiên, mà cũng muốn có được từ phía Nhạc Nguy Nhiên – Chỉ từ phía Nhạc Nguy Nhiên.

Suốt ngày hôm sau, La Nhất Hải sầm mặt, không nói gì cả. Nhạc Nguy Nhiên thật sự không chờ được nữa, lúc sắp tan ca cậu gọi La Nhất Hải đến văn phòng, nói, “Nhất Hải à xin lỗi, tôi sẽ không làm như thế nữa.”

La Nhất Hải: Ờ.

Nhạc Nguy Nhiên đến kéo tay anh: Tôi tìm cậu ta, chỉ tại vì trong tên cậu ta cũng có một chữ “Hải”…

La Nhất Hải vung tay ra: Trong tên “Hải Nhĩ huynh đệ” cũng có chữ hải kìa, sao cậu không đi tìm cái tủ lạnh đi?” Nói xong tính mở cửa, Nhạc Nguy Nhiên liền khóa lại, nhốt anh trong vòng tay, La Nhất Hải cười, “Muốn chơi cứng à?”

(Hải Nhĩ huynh đệ chắc là hiệu đồ điện gia dụng Haier.)

Nhạc Nguy Nhiên lắc đầu: Không phải, Nhất Hải, tôi chỉ là –

La Nhất Hải hỏi không cái gì? Cậu còn tính làm cái gì? Tính khóc tính ầm ĩ tính cưỡng hôn cắn người à?

Nhạc Nguy Nhiên bối rối một hồi, khóc thì cậu nhớ, ầm ĩ cậu cũng nhớ, cưỡng hôn cũng nhớ tuốt: Tôi, tôi chưa từng cắn anh mà.

Mặt La Nhất Hải nhất thời cứng lại, rồi trở nên nghiêm nghị: Tránh ra!

Nhạc Nguy Nhiên nhìn anh chằm chặp, tỉ mỉ quan sát biểu hiện của anh: Nhất Hải, anh nói cho tôi biết – Lúc nào tôi cắn anh, cắn ở đâu?

(* Bạn lữ ~ từ này có nghĩa là bạn bè nói chung, bạn đồng hành, còn một nghĩa là bạn đời – La Nhất Hải đang nghiêm túc xem xét có thể đi chung với Nhạc Nguy Nhiên trên bước đường đời hay không, chứ không chỉ là có thể làm bạn hay không.)