Nhạc Nguy Nhiên kinh ngạc nhìn La Nhất Hải, chân đau đến gần muốn gãy, nhưng cậu không để ý tới.

Cậu nghĩ phản ứng của La Nhất Hải bất quá cũng chỉ hai loại, hoặc là “Được rồi được rồi anh không lo,” hoặc là sẽ “Làm sao có thể không lo cho cậu được, lần trước uống nhiều khó chịu không biết à?”

Cậu hoàn toàn không ngờ La Nhất Hải sẽ nổi giận, hơn nữa tức giận đến suýt chút thì đá cậu thành què.

La Nhất Hải không phải là không biết tức giận, ngược lại, anh thường hay tức giận.

La Nhị Hà yêu đương về nhà quá trễ, La Tam Giang lại bị thầy giáo tìm phụ huynh, La Tiểu Hồ cho bạn chép đáp án trong khi thi, mang giày vào nhà, hai ngày không tắm gội, ăn cơm làm rơi vãi, trời lạnh bị cóng đến chảy mũi – Dường như mỗi ngày anh đều vì những chuyện này mà “tức giận” lải nha lải nhải, cho nên La gia không hề coi sự tức giận của La Nhất Hải là tức giận.

Chỉ có một ngoại lệ, chính là đột nhiên La Nhất Hải không càm ràm, đồng thời bảo bạn “Nói lại lần nữa.”

Nhạc Nguy Nhiên gặp qua hai lần, một lần là bởi La Tiểu Hồ, một lần là bởi La Tam Giang.

Từ nhỏ đến lớn, La Tiểu Hồ đã không mấy thích La Tam Giang, cảm thấy cậu ta cứ suốt ngày gây phiền phức cho anh cả, lạ ỷ vào La Nhất Hải thương mình, luôn không xem anh ba mình ra gì.

Có một lần cãi nhau với La Tam Giang, La Tiểu Hồ buột miệng nói “Tôi không nhận anh là anh ba của tôi”, La Tam Giang còn chưa làm sao, La Nhất Hải đã vỗ bàn “bốp” một cái, mặt không cảm xúc: “La Tiểu Hồ, em nói lại lần nữa.”

La Nhất Hải có thể bao dung cho rất nhiều tật xấu của đám em, duy chỉ không thể tha thứ giữa người nhà mà nói những lời ác ngôn.

La Tiểu Hồ chưa từng bị anh trai nhìn chòng chọc như thế, khuôn ngực nhỏ phập phồng kịch kiệt, hai mắt rưng rưng còn ấm ức: “Em không nhận nó là anh ba của em!”

La Nhất Hải không dỗ nó mà gật đầu, “Được, em không nhận nó, vậy em cũng không cần nhận anh nữa.” Chỉ chỉ phòng: “Về phòng em đi”. La Tiểu Hồ khóc mếu máo quay về phòng, cảm thấy dù sao anh nó không bao lâu sẽ đến dỗ nó thôi, nên cũng không coi ra gì, vểnh miệng còn cảm thấy mình rất có lý.

Ngày thứ hai, ngày thứ ba, La Nhất Hải chẳng hề gọi nó là Tiểu Hồ mà gọi là “La Tiểu Hồ”. Ăn uống ngủ nghỉ đều như vậy, bất luận La Tiểu Hồ gọi anh cả như thế nào thì La Nhất Hải cũng không trả lời, nó khóc đến lăn lộn dưới đất cũng mặc kệ. Quán triệt đến cùng cái “Em không nhận nó, vậy em cũng không cần nhận anh nữa.”

La Tam Giang cũng không nhìn nổi, nói anh cả là thôi bỏ đi, không phải nó cứ thế miết hay sao?

La Nhất Hải lườm La Tam Giang một cái: Vào phòng đi.

La Nhị Hà muốn đi dỗ La Tiểu Hồ, bị La Nhất Hải trừng mắt, bàn tay vừa đưa ra vội rụt lại.

Trọn một tuần, La gia yên ắng đến quái lạ. La phụ trở về nhận thấy bầu không khí bất thường, muốn nói giúp cho, La Nhất Hải nói, ba, ba chăm nhà hay là con chăm nhà, nói một lời chính xác. La phụ gãi gãi đầu, thôi bỏ đi.

Sau này La Tiểu Hồ khóc đến muốn ngất đi, phải ở trước mặt nhận lỗi với La Tam Giang thì La Nhất Hải mới hết giận.

Đợi đến đợt La Tam Giang, cậu ta cùng với đám anh em đi sàn nhảy, tuổi trẻ không biết gì nhận lấy một viên “kẹo”, tuy rằng không ăn nhưng bỏ trong túi áo bị La Nhất Hải giặt đồ phát hiện ra. La Tam Giang chột dạ còn mạnh miệng, nói “Em đã ăn mấy lần rồi, có chuyện gì đâu!”

La Nhất Hải lại hỏi: “Em nói lại lần nữa?”

Sau này khi nhớ lại, La Nhị Hà vẫn còn hãi sợ trong lòng: “Chị tưởng Tam Giang phải chết trong tay anh ruột rồi chứ.”

Ai cũng nói La Nhất Hải tính khí tốt, nhưng chẳng ai biết khi anh nổi cáu lên thì ngay cả hỗn thế ma vương cũng không đỡ được. Đụng phải giới hạn của La Nhất Hải, Diêm vương gia không xử mày thì La Nhất Hải sẽ xử mày.

Thang máy đến tầng 17, cửa mở ra, La Nhất Hải quay đầu nhìn Nhạc Nguy Nhiên: Ra đây.

Nhạc Nguy Nhiên cà nhắc bước ra, khiến Tiểu Hải quýnh đến hoảng, “Anh, chuyện gì vậy? Có gì từ từ nói đừng có động tay mà!”

La Nhất Hải: “Chuyện trong nhà, người ngoài nín miệng.” Đứng trước mặt Nhạc Nguy Nhiên, trừng trừng nhìn thẳng cậu ta: “Tôi lo hay không lo cho cậu, là tôi định đoạt hay là cậu định đoạt?”

Nhạc Nguy Nhiên không nói, cũng không biết nói gì.

La Nhất Hải lại nói: “Cậu khó chịu, tủi thân, cậu muốn phát tiết, buông thả, được chứ. Nhưng Nhạc Nguy Nhiên cậu lại buông thả cho tôi xem, “Đừng bỏ mặc tôi” mấy lời này mẹ nó cậu nuốt lại cho La Nhất Hải tôi nào.”

“Tôi không biết tối nay cậu muốn làm gì, nếu cậu đã suy nghĩ kỹ, cậu thấy đáng, cậu thấy thoải mái, thì cậu cứ làm đi. Bây giờ, lập tức, cút về phòng cậu mà làm đi.”

La Nhất Hải quay người tính bỏ đi, lại bước trở về: “Nhạc Nguy Nhiên, cậu cho rằng chỉ mỗi mình cậu khổ sở thôi sao?”

Nói xong đi đến cầu thang bộ, một cước đá văng cửa thoát hiểm rầm rập rập xuống lầu. Nhạc Nguy Nhiên kêu “Nhất Hải”, La Nhất Hải đáp lại mỗi “Cút”. Cậu muốn đuổi theo mà chân lại đau đuổi không kịp, gấp đến độ điên cuồng ấn nút thang máy.

Tiểu Hải nhìn hai phần đồ ăn vặt trong tay mình, thở dài một hơi, bất đắc dĩ đến bật cười: Anh nói anh tỏ tình thất bại, sao tôi thấy không giống lắm nhỉ?