Quãng đường hôm nay mới ngắn ngủi làm sao. Thoáng cái đã thấy bóng anh ta trầm ngâm dưới gốc cây. Tôi bước tới với vẻ thản nhiên vụng về, cố che giấu đôi tay đang run lên vô cớ. Nhìn anh ta lặng lẽ nhận tờ tiền, sự bất lực chua xót xâm chiếm toàn thân. Đúng lúc đó người cảnh sát theo tôi nãy giờ lao ra, bất thình lình cho anh ta một quả đấm. Giây phút anh ta ngã nhào xuống đất, lý trí quy hàng, tôi vội che cho anh ta, hét đến lạc giọng: Đừng đánh nữa! Đừng đánh nữa! Tôi nói dối đấy, anh ta chẳng làm gì sai cả, là tôi tự nguyện, tôi đặt điều vu khống! Không được đánh nữa!

Tôi ôm chặt anh ta, nước mắt tuôn ra như mưa. Tự trong thâm tâm tôi đã luôn tin tưởng con người này, cũng chưa từng mảy may phiền lòng khi đưa tiền cho anh, nhẽ ra tôi phải kiên định với niềm tin của mình, nhẽ ra tôi không nên bán đứng anh.

Im lặng kéo dài hồi lâu, tôi quay lại nhìn người cảnh sát, kinh ngạc nhận ra người này đang cố kiềm chế bản thân khỏi cơn giận dữ điên cuồng, mãi mới rít giọng dữ tợn: Mày giỏi lắm! Bỏ nhà lang thang nửa tháng nay, người không làm lại muốn làm cướp! Mày có biết bố mẹ vì lo cho mày mà không thiết ăn chẳng thiết ngủ, tâm trí bất ổn, gầy rạc đi không? Đời mày mày có thể không màng, nhưng mày phải biết nghĩ cho bố mẹ chứ? Mày có còn lương tâm không? Vì một chữ tình có đáng không...